Lại gần chạm lên những con chữ kia, xúc cảm gồ ghề hơi cộm tay, lúc đó mới khiến tôi vững tin rằng thứ mình đang nhìn thấy không phải là một giấc mộng hoang đường.

Giấy viết thư trên tường đã ố vàng giòn tan, thoạt nhìn dường như đã có tuổi, phía trên đều có chữ ký của tôi, đã vô cùng quen thuộc.

Những lá thư tôi viết cho Thịnh Mân Âu trong mười năm qua, hắn nói rằng chưa đọc bao giờ, vứt hết, kết quả lại nằm cả ở đây.

“Đây chính là… chưa đọc, vứt hết?” Tôi đứng chính giữa, nhìn một vòng căn phòng, cảm xúc mờ mịt dần dần được vui vẻ như điên phá ra, miệng lẩm bẩm, “…Sau này em sẽ không bao giờ tin mấy lời hoang đường của anh nữa.”

Phảng phất như đang đứng đối diện một tác phẩm nghệ thuật có khả năng rung động cảm xúc, tôi thưởng thức chúng, bình phẩm chúng, vừa mới đầu còn đứng, sau đó dứt khoát ngồi xổm xuống, cuối cùng còn đặt hẳn mông ngồi xuống đất, không nỡ dời tầm mắt đi. Mãi đến tận khi điện thoại di động đổ chuông, Liễu Duyệt gọi hỏi tôi hôm nay không đi làm đúng không, bấy giờ tôi mới ngỡ ngàng nhận ra đã trôi qua được hai tiếng.

Bảo đảm rằng mọi thứ trong phòng đều không hề thay đổi, vẫn y nguyên như trước khi tôi tiến vào xong, tôi cẩn thận đóng cửa lại, chột dạ lau đi dấu vân tay không thể nhìn thấy trên cửa, sau đó làm phẳng ga giường nhăn nhúm trên giường Thịnh Mân Âu, rửa cốc, giờ mới ra khỏi nhà đi làm.

Tới lúc huýt sáo đẩy cửa đi vào tiệm cầm đồ, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Tiểu Thạch đang ngồi ở vị trí cũ, trong tay cầm điện thoại di động chơi game, trong một thoáng chốc, tôi đã ngỡ rằng mình thấy ảo giác.

“Sao mày lại đến đây?” Tôi đi xung quanh nó săm soi một vòng, “Không phải đã bảo xin nghỉ một tháng à?”

Thẩm Tiểu Thạch ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi, rồi lại dời tầm mắt trở về màn hình điện thoại rất nhanh.

“Ở nhà cũng không có chuyện gì để làm, nên tới.”

Tôi liếc mắt nhìn Liễu Duyệt đang đeo tai nghe cày phim, đẩy Thẩm Tiểu Thạch ra một bên, dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi nó: “Nói chuyện với cán bộ kiểm sát thế nào?”

Nhân vật trong game của Thẩm Tiểu Thạch đang ngồi xổm trong một góc phòng, lập tức bất động. Nó đặt điện thoại di động xuống, thở dài nói: “Cán bộ kiểm sát đưa ra điều kiện, nếu như nhận tội, thời kỳ thụ án sẽ giảm xuống năm năm.”

Vốn phải ngồi hai mươi năm, bây giờ chỉ còn năm năm, có thể nói là đã có cải thiện lớn.

“Nhưng mẹ em không đồng ý.” Thẩm Tiểu Thạch hạ thấp giọng nói, “Mẹ em không nhận tội. Chuyện em trai em ra tòa làm chứng đã tác động mạnh tới bà.”

Không nhận tội, cũng có nghĩa là sẽ phải tiếp tục đánh vụ kiện này, tiếp tục giằng co, đấu tranh trên tòa với bên kiểm sát. Cán bộ kiểm sát chỉ e cũng không ngờ được rằng, để cho Đường Trác ra tòa với tư cách người làm chứng lại khiến cho vụ tố tụng này khó mà thực hiện được thỏa thuận bào chữa.

Cái ngành nghề cầm đồ này cũng không phải ngày nào cũng thu được tiền, càng không phải là mỗi món hàng đều có thể tìm được chốn về cuối cùng, những món đồ quá kỳ quặc không ai thấy có hứng muốn mua, cuối cùng trở thành hàng tồn cũng là chuyện thường xảy ra.

Ngày hôm đó buôn bán nhàn hạ, tôi bèn tranh thủ thời gian đi vào kho kiểm kê, kết quả là đã khoắng ra được rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám. Băng trò chơi điện tử số lượng giới hạn phủ đầy bụi, nguyên một tảng đùi heo muối Tây Ban Nha (*), áo khoác quá mùa…

(*) đùi heo muối Tây Ban Nha: món này ăn cũng được nhưng mùi thì không mê lắm

đùi-heo-muối

“Cái gì đây?” Lau đi tro bụi bám trên hộp, tôi thấy vẻ ngoài của đối phương khá xa lạ, liền nhờ cậy Thẩm Tiểu Thạch.

Một cái hộp vuông vức, giống như valy có mật mã thường hay gặp nhất trong phim ảnh, mở ra lại trông giống như máy tính xách, phía trên là màn hình phía dưới là bàn phím, còn có rất nhiều lỗ cắm. Trong góc nhét một thứ gì đó trông giống như bao tay không lau sạch bụi, còn có một cuộn dây nhỏ quấn lại với nhau, đầu dây nối với một miếng massage xung điện hình tròn. Thoạt nhìn giống như máy đo điện tâm đồ trong bệnh viện, chỉ có điều là nhỏ hơn một chút.

Thẩm Tiểu Thạch thổi bụi trên hộp băng trò chơi điện tử, thổi cho chính mình cũng sặc bụi ho khù khụ không ngừng, liếc mắt về phía tôi nói: “Hình như là trước đó có fan trinh thám mang tới… là máy phát hiện nói dối.”

“Máy phát hiện nói dối?” Tôi nhìn thứ trước mắt đầy khó tin, “Fan trinh thám còn sưu tầm thứ này cơ à…”

“Cái chính không phải là cầm mỗi thứ này, nếu như chỉ có mỗi máy phát hiện nói dối thì em cũng không nhận đâu. Anh ta còn cầm một bộ tiểu thuyết trinh thám có chữ ký giới hạn toàn cầu, bộ tiểu thuyết kia trên mạng giá bán lại cao lắm, anh ta nói, nếu như không phải cần tích góp tiền sữa bột thì sẽ tuyệt đối không bán đâu, lúc đưa sách cho em, một gã đàn ông mét tám còn khóc nữa.” Thẩm Tiểu Thạch nhún vai, “Em thấy anh ta tội nghiệp quá, nên mới nhận cả máy phát hiện nói dối, kết quả là cứ luôn phủ bụi như vậy, chẳng ai muốn.”

Người bình thường cũng đâu có dùng đến thứ này. Tôi nhìn cái valy đen trước mắt, thầm nghĩ.

Dọn dẹp xong kho, vứt đi những thứ cần vứt, tôi và Thẩm Tiểu Thạch mất hết cả một buổi chiều chui trong đó, mệt đến mức cả người mỏi nhừ, bẩn thỉu nhem nhuốc.

“Cái đùi heo muối kia bỏ đó bao lâu rồi, chưa hỏng đấy chứ?”

“Chắc là chưa đâu? Em nhớ là thứ này để được lâu lắm, nhưng mà nếu như còn không bán được nữa là nguy, một cái đùi mà mấy vạn…”

Vừa nói chuyện với Thẩm Tiểu Thạch, tôi vừa bước ra khỏi kho, chạm mặt với Ngụy Sư vừa mới bước vào tiệm.

Tôi thậm chí còn chưa kịp nháy mắt với ổng, ổng vừa thấy tôi đã nhíu mày lại, cao giọng nói: “Hôm qua làm sao thế? Gửi tin nhắn cho mày mày cũng không trả lời, điện thoại di động rơi xuống hố phân đấy à?”

Từ hôm qua tới hôm nay, ngắn ngủi có mười mấy tiếng, Nguỵ Sư không biết tôi đã trải qua những gì. Ngay cả chuyện đi làm mà tôi còn suýt nữa quên mất, nào có để tâm tới chuyện trả lời tin nhắn của ổng.

“À…”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Ngụy Sư đã nhìn chằm chằm vào phía sau tôi, mặt bỗng nhiên biến sắc, nhìn thấy Thẩm Tiểu Thạch.

“Tiểu, Tiểu Thạch cũng đang ở đây à.” Giọng nói vang dội qua chớp mắt đã trở nên mất hết sinh khí, thậm chí còn dè dặt từng li từng tí một.

Thẩm Tiểu Thạch lách qua người tôi, không thèm nhìn ổng, ngồi xuống luôn sô pha, lấy điện thoại di động ra chơi game.

Ngụy Sư dõi mắt nhìn theo nó, thấy nó chẳng hề phản ứng lại mình, ánh mắt liền buồn buồn đi.

“Anh nhớ ra còn có việc… đi trước đây, Lục Phong mày nhớ xem điện thoại di động đấy.” Ổng cười cười, nán lại chưa tới hai phút, vẫn còn đang nắm tay nắm cửa, đã giữ nguyên dạng lùi ra ngoài.

Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Thạch đang ngồi trên sô pha mặt vô cảm, không hề bị lay động, rồi lại nhìn về phía cửa chính đã không còn một bóng người, liền thở dài trong lòng, cũng thấy rầu rĩ vì tương lai của hai người này.

Chuyện này làm loạn lên như vậy, cũng không biết bốn người còn có cơ hội ngồi xuống với nhau ăn một bữa lẩu thật ngon nữa không.

Đùi heo không bán đi được nguyên tảng, tôi liền gọi Thẩm Tiểu Thạch bàn chuyện bán theo cân trên vòng bạn bè. Đùi heo đã muối bốn năm, chất lượng hàng đầu của Tây Ban Nha, không ít người muốn nếm thử hương vị mới, bán từng nửa cân một cân, trái lại đã bán được không ít.

Sắp tan ca, tôi nhận được tin nhắn từ huấn luyện viên Chu ở câu lạc bộ, hỏi tôi hôm nay có muốn tới tập không.

Tôi hỏi gã xem sư huynh hôm nay có đến không.

Huấn luyện viên Chu đầu tiên gửi trả tôi một dấu “?”, tiếp đó đã phản ứng lại ngay.

【 À à à, ý cậu nói là cậu Thịnh ấy hả? Hôm nay cậu là người thứ hai hỏi tôi câu này rồi đấy, hôm nay cậu ấy có tới ha ha. 】

Người thứ nhất, không cần hỏi cũng biết, hẳn là tiểu sư tỷ của tôi.

Tảng đùi heo muối Tây Ban Nha còn lại không ít đầu thừa đuôi thẹo, tôi và Thẩm Tiểu Thạch đều không thích ăn đồ sống, nên bảo Liễu Duyệt mang hết về. Liễu Duyệt dùng giấy dầu đựng thành năm, sáu túi, vui vẻ nói phải về nhà nấu canh, phần xương có dính thịt thì chặt thành mấy khúc đựng đầy túi nilon, dự định cho mèo hoang trong khu nhà ăn.

Tôi nghe vậy liền kinh ngạc nói: “Mèo cũng ăn thứ này?”

Liễu Duyệt thưa: “Bình thường em đều dùng thức ăn cho mèo rẻ tiền, đây coi như thêm món, dù sao cũng đỡ hơn không có gì ăn.”

Tôi nhớ tới hai con mèo hoang không lớn không nhỏ trước câu lạc bộ quyền anh, vừa bẩn vừa gầy, trông hết sức đáng thương, liền hỏi xin con bé một túi thịt đùi heo muối, định lần này tới thì cho chúng nó ăn.

Tạm biệt Thẩm Tiểu Thạch và Liễu Duyệt xong, tìm bừa quán ăn bát mì, sau đó xách theo túi đùi heo muối kia, tôi bắt xe tới câu lạc bộ.

Đứng ngoài cửa meo cả buổi, không thấy con mèo con đâu. Tôi đang cảm thấy ủ rũ, muốn cất đùi heo muối đi, bỗng nhiên lại bị người vỗ vai từ phía sau.

“Sư đệ!” Trịnh Mễ Mễ cười hì hì xuất hiện phía sau lưng tôi.

Cô nàng nhìn thứ trong tay tôi, tò mò nói: “Sư đệ làm gì vậy?”

Tôi đưa túi giấy dầu tới trước mặt cô nàng: “Ăn không? Đùi heo muối.”

Hai mắt Trịnh Mễ Mễ sáng rỡ: “Ô, ngon thế, là vị sư tỷ thích ăn. Đây không phải là đùi heo muối¥%[email protected]*3 à?” Cô nàng nói ra nhãn hiệu bằng tiếng Tây Ban Nha hết sức khó đọc, sau đó không hề khách sáo nhận lấy túi đùi heo muối từ trong tay tôi, mở ra ăn say sưa ngon lành.

Không cho mèo ăn được, cho tiểu sư tỷ ăn cũng được, không lãng phí là tốt rồi.

Tôi và Trịnh Mễ Mễ cùng nhau đi vào câu lạc bộ võ, bắt đầu một vòng huấn luyện cho người mới. Đang lúc giãn gân đau muốn chết, Thịnh Mân Âu đến, Trịnh Mễ Mễ lại bắt đầu xì hơi cầu vồng về Thịnh Mân Âu bên tai tôi.

“Sao anh rể họ tỷ lại có thể đẹp trai được như vậy chứ…” Cô nàng vừa ấn bả vai tôi xuống vừa nói, “Thêm một thời gian nữa công ty dượng sư tỷ sẽ mở một bữa tiệc tối từ thiện, anh rể họ hình như cũng sẽ đến, đệ nói xem nếu tỷ mạnh dạn tự đề cử mình làm bạn đi cùng với anh ấy, liệu anh ấy có đồng ý không?”

Tôi đổ mồ hôi như mưa, nhẫn nhịn cơn đau nhức như gân cốt đứt thành từng khúc rặn từng chữ: “Hơi… ảo.”

Trịnh Mễ Mễ lập tức thả tôi ra, nói bằng giọng hơi mất mát: “Tỷ cũng cảm thấy vậy, anh ấy vốn cũng chẳng để ý gì đến tỷ.”

“Tìm người khác đi, đừng treo cổ trên mỗi một cái cây nữa. Sư tỷ xinh đẹp như vậy, vẫn còn bạt ngàn cánh rừng đang chờ sư tỷ lâm hạnh.” Tôi lau mồ hôi, chọc tiểu sư tỷ.

Trịnh Mễ Mễ cười khúc khích, mà lại đột nhiên nghiêm túc cất nụ cười đi: “Chờ đã, sư đệ, không phải sư đệ tia trúng sư tỷ rồi đấy chứ?”

Tôi suýt nữa thì bị sặc nước miếng, xua tay lia lịa, phủi sạch quan hệ.

“Tuy tiểu sư tỷ vừa trẻ đẹp vừa giàu có, nhưng mà…” Tôi liếc mắt nhìn về phía Thịnh Mân Âu, “Nhưng tim đệ đã có chốn về rồi.”

Trịnh Mễ Mễ vỗ ngực: “Làm tỷ sợ hết hồn.” Có lẽ là cảm thấy biểu hiện của mình quá thẳng thắn, ngay sau đó cô nàng liền bổ sung, “Cũng không phải là sư đệ không tốt, chủ yếu là tim sư tỷ cũng có chốn về rồi đúng không. Với cả sư tỷ thích kiểu nam thần lạnh lùng chín chắn cơ, trai non mơn mơn đẹp trai sáng sủa như sư đệ không phải gu của tỷ.”

“Hiểu rồi hiểu rồi.”

Tiểu sư tỷ duỗi tay về phía tôi, muốn kéo tôi lên.

Tôi nắm lấy, mới vừa đứng dậy, đã nghe thấy từ phía võ đài vang tới giọng Thịnh Mân Âu.

“Cậu, lại đây.” Hắn đổ mồ hôi ướt thái dương, đi đến mép võ đài, rồi ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, “Giơ bia cho tôi.”

Vừa mới nãy huấn luyện viên Chu vẫn còn đang giơ bia cho hắn, mới một lúc đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

Trịnh Mễ Mễ phấn chấn đẩy tôi: “Đi nhanh đi, sư huynh gọi đệ kìa.”

Tôi bị cô nàng đẩy về phía trước, thụ sủng nhược kinh bò lên trên võ đài, cầm lấy hai cái bia đeo tay (*) dưới đất, đeo vào xong thì nở nụ cười với Thịnh Mân Âu: “Anh à, em mới là lần đầu, anh nhẹ nhàng thôi.”

(*) bia đeo tay:

u34241952451848508748ampfm26ampgp0

Thịnh Mân Âu không hề nói gì, điều chỉnh nhịp thở, chân dài quét qua, lao tới từ phía sườn. Tôi cuống quít đỡ lại, bị lực đấm suýt nữa thì hất văng đi.

Đệt, chơi thật luôn? Tôi không dám lười biếng nữa, nghiêm túc đối đãi mỗi một đòn tấn công của hắn. Sau khi hứng trọn combo đấm thọc, đấm móc ngược, quét chân sau, thể lực rớt vèo xuống, mồ hôi nhỏ xuống từ đuôi tóc, chảy vào trong mắt.

Tôi không thể không nhắm một con mắt lại, mà tầm nhìn hạn chế lại khiến tôi hành động càng chậm chạp hơn, vào lúc Thịnh Mân Âu đá thẳng vào bia đeo tay, tôi không kịp điều chỉnh trọng tâm, lập tức ngã ngửa ra sau, được dây thừng bao quanh võ đài đỡ lại.

Thở hổn hển, tôi gần như không đứng lên nổi.

“Hôm nay chỉ tới đây thôi.” Thịnh Mân Âu liếc mắt nhìn bộ dạng chật vật của tôi, để lại một câu nói từ thiện, cởi băng quấn tay ra đi xuống võ đài, rồi đi tới phòng thay đồ.

Trịnh Mễ Mễ đi tới bên dưới võ đài, lo sốt vó nói: “Sư đệ, sư đệ không sao đấy chứ? Sư huynh ngày hôm nay dữ thật đấy, sư đệ vẫn còn là người mới, vậy mà xuống tay chẳng biết thương tiếc gì.”

Tôi cởi bia đeo tay ra, đã không nói thành lời được nữa, chỉ có thể xua xua tay với cô nàng, ra hiệu rằng mình không sao.

Thịnh Mân Âu rời đi, sư tỷ cũng không nán lại lâu, không lâu sau đã tạm biệt tôi rồi đi về. Tôi nằm tại chỗ một lúc, cảm giác HP thoáng tăng trở lại được một ít, rồi cũng đi về phía phòng thay đồ.

Trùng hợp chính là, tôi mới đi vào đã thấy Thịnh Mân Âu vừa tắm xong, chỉ quấn mỗi khăn tắm đang mở tủ.

Khung cảnh này, quen mắt biết bao.

Cả khu vực của hắn chỉ có mỗi mình hắn, tôi lặng lẽ đi đến phía sau hắn, phát hiện ra với chiều cao của mình, không thể nào làm được động tác trước đó của hắn, không thể làm gì khác hơn là lùi lại bày cách khác, cả người đổ nhào tới, ôm lấy thắt lưng hắn, cọ hai má lên gáy hắn, chùi hết mồ hôi trên mặt lên da thịt ấm nóng.

“Anh, hôm nay tâm trạng anh không tốt à?”

Thịnh Mân Âu bỗng dưng cứng đờ tại chỗ, lập tức đè lại hai tay đang làm loạn của tôi.

“Cậu quên mất ước pháp tam chương rồi? Đừng chạm vào tôi, cách xa tôi ra.” Hắn gỡ ngón tay tôi ra, quay người lại đẩy tôi đi.

Tôi va vào tủ đựng đồ đối diện, phát ra một tiếng vang không hề nhỏ, nhưng lần này tôi lại không hề cảm thấy tổn thương một chút nào, trái lại trong lòng còn hơi đắc ý.

Cách xa tôi ra. Mỗi một lần nói với tôi, hắn cũng đang tự cảnh cáo bản thân, không được vượt qua ranh giới, không được lại gần. Thế nhưng, rất hiển nhiên, thực ra có lúc hắn cũng không thể hoàn toàn tuân thủ quy củ mình đặt ra.

Hắn bắt tôi cách xa hắn hết lần này tới lần khác, phải chăng cũng là theo bản năng cho rằng mình sẽ làm tôi tổn thương, cho nên mới muốn tôi giữ khoảng cách với hắn, tuyệt không vượt qua lôi trì nửa bước?

Rốt cuộc, hắn đã ôm tâm trạng thế nào để làm ra căn phòng bí mật kia, rồi đã vượt qua mười năm này như thế nào?

Trong lòng tôi vẫn còn tồn tại rất nhiều thắc mắc, mà nếu như hỏi thẳng, có lẽ hắn cũng sẽ không thành thật nói cho tôi biết.

“Được, em sẽ không đụng vào anh, sẽ cách anh rất xa.”

Bỗng nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười, tôi dường như đã thật sự trở thành ngư dân trong câu chuyện kia, vắt óc suy nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ vì dụ hải âu sà xuống lồng ngực mình.

“Thực ra mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, anh nói đúng.” Tôi cười với hắn, “Em cũng đâu phải không anh là không thể, hà tất phải treo cổ trên một cái cây là anh? Em vẫn còn đang trẻ trung đẹp trai, đã vậy còn… dồi dào tinh lực, bên ngoài vẫn còn cả một rừng cây đang đợi em.”

Thịnh Mân Âu mím môi, lông mày từ từ nhíu lại, dường như đang không hiểu tôi dài dòng cả một đống với hắn là để làm gì.

Thế nên tôi nói tóm tắt, ngắn gọn: “Cho nên, em từ bỏ.”

“Kể từ hôm nay, chúng ta lui trở về quan hệ anh em trên pháp luật, em không ép buộc, cũng không dây dưa, anh thấy thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện