Hồi tôi và Thịnh Mân Âu còn bé, tôi cũng chẳng nhớ là mấy tuổi nữa, nói chung lúc đó tôi hẳn vẫn chưa đi học, một ngày nào đó chợt nghĩ ra, tôi bỗng nhiên hỏi ba tên của mình có nghĩa là gì.
Ba tôi suy nghĩ một lúc, rồi bế tôi xuống dưới tầng, chỉ vào một cây phong bên trong bồn cây, nói: “Đó chính là tên con, Phong, phong trong cây phong.”
Đó là một ngày hè, tán phong xanh mướt, thành một mạt xanh biếc với những cây những cỏ khác, không có mấy khác biệt. Nói một cách khác thì hoàn toàn thường thường chẳng có gì lạ.
“Tại sao lại là cây?” Tôi không vừa lòng lắm, cảm thấy ba tôi không quá tâm huyết trong việc đặt tên cho tôi, “Không hay!”
Ba tôi nở nụ cười hiền từ, rồi giải thích cho tôi: “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Trong rừng cây, cây mọc quá cao sẽ bị gió thổi đổ. Gió là kẻ địch đáng sợ của cây, cây có cao lớn hơn đi nữa, cũng không ngăn nổi gió bão tập kích. Nhưng con nhìn chữ này đi (枫), có gió rồi lại có cây, cùng tồn tại bên nhau, hài hòa biết bao. Ba hi vọng sau này, dẫu trên đường đời có sóng gió, con cũng sẽ không nhụt chí. Con người ta sống trên cõi đời này, vốn đã không thể nào cả đời đều thuận buồm xuôi gió, phải học cách chắt lấy niềm vui giữa khổ đau.”
Ba tôi chính là người như vậy, mềm mỏng, thong dong, cuối tuần ngồi trên ghế xích đu, một tách trà một tờ báo có thể nhâm nhi cả một buổi chiều. Mẹ tôi lại hoàn toàn tương phản với ông ấy, tính tình nôn nóng, nói năng chua ngoa, làm việc hùng hổ, chuyện hôm nay có thể làm xong tuyệt đối sẽ không kéo sang ngày mai.
Gió với cây gì đó, tôi còn chẳng biết viết cả tên mình, nói với tôi những chuyện đó có ý nghĩa gì đâu? Tôi nghe xong sững sờ mất một lúc, chỉ cảm thấy ba tôi nói nhiều như vậy, hẳn cũng phải là một cái tên rất ra trò.
“Vậy tên của anh có nghĩa là gì?”
Khi đó tôi còn nghĩ, tên anh tôi dài hơn tôi một chữ, thế nào cũng phải lợi hại hơn cả tôi đấy nhỉ?
Ba tôi bế tôi lên tầng, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Tên của anh cũng có ngụ ý, nhưng ở đây điều kiện có hạn, không có vật thật. Đợi đến cuối tuần ba sẽ dẫn hai đứa đi xem.”
Tôi gật đầu như hiểu mà rồi cũng không hiểu, cũng không quá để vào lòng, kết quả là đến cuối tuần, sáng sớm ba tôi đã xách tôi và Thịnh Mân Âu dậy khỏi giường, thật sự muốn đưa hai chúng tôi ra ngoài.
Giục chúng tôi đánh răng, rửa mặt, rồi nhét vào tay mỗi đứa một cái bánh bao thịt, ba tôi liền đẩy hai chúng tôi ra khỏi cửa.
“Lão Lục, ba con nhà ông đi đâu đấy?” Mẹ tôi đuổi tới cầu thang vội vàng hỏi.
Ba tôi có lẽ là sợ bị mắng, liền lập tức bế tôi lên, bước nhanh xuống cầu thang, miệng cao giọng trả lời: “Ra biển!”
“Ra… ra biển?” Mẹ tôi lặp lại một lần như thể không tin nổi, giọng bất chợt gắt lên, “Ông bị điên à đi biển cái gì mà biển, ngày nắng như thế này! Lão Lục? Lục Quang Vinh!!”
Dưới tiếng rống sư tử Hà Đông của mẹ tôi, ba tôi đã bế tôi và Thịnh Mân Âu biến mất tăm từ lâu.
Loại cảnh quan thiên nhiên như biển cả này, từ trước đến nay đều cách xa thành thị phồn hoa, giấu mình nơi vùng ngoại ô vắng dấu chân người.
Ba dẫn chúng tôi ngồi ba bốn chuyến xe buýt, đổi xe tới khi xương cũng sắp gãy vỡ, bấy giờ mới vất vả nhìn thấy bóng dáng biển khơi.
Từ bến xe đi tới bờ biển, vừa nóng lại vừa mệt, nghĩ đến chuyện lãng phí cả một cuối tuần tốt đẹp như vậy chỉ để xem một mảng “sông lớn” vẩn đục không rõ, trong lòng tôi bỗng thấy chán chường, muốn về nhà, muốn ăn thịt kho mẹ tôi nấu.
Nhưng ba tôi đã chạy thật nhanh xuống bãi cát, sải bước chân đón gió biển chạy điên cuồng trên bờ biển thuỷ triều xuống. Phàm là nơi ông chạy qua, sẽ làm chấn động tới từng con chim hải âu mình trắng như tuyết.
“Mau xuống đây đi!” Ba tôi giang hai tay, từ xa vẫy tay với chúng tôi.
Tôi tự nhiên nắm lấy tay người thiếu niên nhỏ cạnh mình, ngửa đầu lên nhìn hắn: “Anh ơi, ba gọi chúng mình kìa.”
“Đi qua đó không?”
Ánh nắng hé ra từ phía sau đầu Thịnh Mân Âu thành một vầng sáng chói mắt, khiến cho cả khuôn mặt hắn đều chìm vào bóng tối.
Tôi nheo mắt lại, rồi gật gật đầu. Một giây sau, người nắm lấy tay tôi bước xuống bãi cát.
Tôi còn nhỏ, đi trên cát cũng không dễ, chưa đi được mấy bước đã vấp ngã, có lẽ cảm thấy dắt tôi đi quá vất vả, Thịnh Mân Âu dứt khoát bế luôn tôi lên, đi về phía ba tôi.
“Con trai, nhìn thấy mấy con chím đó không? Đó chính là chim hải âu, âu trong Thịnh Mân Âu.” Ba tôi chạy vội vàng cho đầu đẫm mồ hôi, thở hổn hển chỉ cho tôi và Thịnh Mân Âu xem mấy con chim đang quây thành đàn nhàn nhã đi dạo trên bãi biển.
Tôi ôm lấy cổ Thịnh Mân Âu, dựa mặt vào vai hắn: “Nhiều anh trai thật đấy.”
Một tiếng cười khẽ ngắn ngủi vang lên bên tai, tới khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã chẳng tìm được chút dấu vết nào trên mặt Thịnh Mân Âu.
“Tiểu Quai Quai, còn gì muốn hỏi nữa không?” Ba tôi đỡ lấy tôi từ lồng ngực Thịnh Mân Âu, chọc lên chóp mũi tôi hỏi.
“Anh là chim à? Tại sao lại không giống con?” Tôi cau mày, lại bắt đầu ghét bỏ tên mình, “Con muốn giống như anh.”
“Âu” là chim, còn “mân” nghĩa là ngọc đẹp trắng ngần.” Ba tôi cũng không để ý xem một đứa bé như tôi nghe có hiểu hay không, chỉ lo nói của mình, “Nói một cách hoàn chỉnh, anh con chính là một chú chim hải âu trắng muốt như ngọc.”
Một tay ông bế lấy tôi, một tay khác xoa đầu Thịnh Mân Âu: “Người đặt tên cho con, nhất định là đã hi vọng con được tự do tự tại, không bị thế tục bẩn thỉu vấy bẩn.”
Vẻ mặt Thịnh Mân Âu cũng chẳng có mấy vui vẻ bất ngờ, hắn nhìn chằm chằm vào đám chim hải âu biếng nhác kia, dùng giọng bình tĩnh nói: “Vậy tại sao lại vứt bỏ con?”
Ba tôi nghe thấy vậy liền ngừng động tác trên tay lại, khom lưng thả tôi xuống đất, tiếp đó chống tay xuống đầu gối, nhìn thẳng vào Thịnh Mân Âu nói: “Tại sao con lại nghĩ là bọn họ vứt bỏ con? Cũng có thể là bọn họ thực sự không giữ được con mà, đúng không?”
Bây giờ suy nghĩ lại, tinh thần lạc quan, tính cách bị đánh như thế nào cũng có thể nhoáng cái đã hồi máu phục sinh của tôi, hoàn toàn được di truyền từ ba.
Thịnh Mân Âu sững sờ, không nói gì nữa.
“Phong Phong mau lên, dẫn anh xuống đạp nước đi.” Ba tôi đẩy tôi về phía Thịnh Mân Âu.
“Anh ơi, mau lên.” Nhận lệnh, tôi không nói hai lời đã lập tức nắm lấy tay Thịnh Mân Âu, kéo hắn chạy sà vào làn sóng biển.
Thịnh Mân Âu bị tôi nửa cưỡng ép kéo xuống nước, ngay sau đó lại bị ba tôi hất cho mặt đầy nước, sắc mặt tức khắc đã sa sầm xuống.
Từ bé tôi đã sợ Thịnh Mân Âu nổi giận, thấy hắn như vậy, liền theo phản xạ có điều kiện giội nước về phía ba tôi. Vừa nhanh vừa chuẩn, làm ba tôi sặc nước đầy mũi, xem như là “báo thù” cho Thịnh Mân Âu.
“Không được bắt nạt anh!”
Ba tôi muốn đuổi bắt lấy tôi, tôi hét lên bỏ chạy ra sau lưng Thịnh Mân Âu. Thịnh Mân Âu ôm lấy tôi muốn bỏ chạy lên bờ, lúc quay lại nhìn, nụ cười trên mặt rạng ngời.
Rất nhiều lần tôi đã nghĩ, đó hẳn là thời khắc vô lo vô nghĩ nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời tôi. Nếu như có thể mãi mãi dừng lại ở ngày đó thì thật tốt, dù rằng sau khi cả người ướt dầm dề trở về nhà, còn bị mẹ tôi thao thao bất tuyệt oanh tạc lỗ tai.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi đầu tiên là đến tiệm cầm đồ gặp mặt Thẩm Tiểu Thạch, chờ tới buổi trưa cơm nước xong xuôi, liền không chần chừ dù chỉ một khắc đi thẳng tới văn phòng luật của Thịnh Mân Âu, chờ trước trong phòng tiếp khách.
“Anh Phong, lần này em thật sự làm phiền anh.” Thẩm Tiểu Thạch cúi thấp đầu, sắc mặt đã khá hơn so với hai ngày trước, mà tinh thần vẫn hơi uể oải.
Tôi chọc nó, xoa xoa hai má nó: “Nói câu này lại thành ra khách sáo rồi đấy, anh với mày là quan hệ thế nào, còn phải khách sáo như thế hả?” Nói xong liền nhéo nhéo cằm nó.
Mà ngay vào lúc này, cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, tôi liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Thịnh Mân Âu và Ngô Y đều đứng ngoài cửa, ánh mắt cùng tụ lại trên… tay tôi.
Hay lắm, sau khi bị nhìn thấy cùng Mạc Thu ôm nhau giữa đường, tôi lại bị Thịnh Mân Âu bắt quả tang đùa giỡn trai trẻ tại công ty hắn.
Ngô Y thoạt nhìn cũng không giống như người kín miệng, tôi có dự cảm sau ngày hôm nay, hình tượng của mình trong lòng đám luật sư này sẽ biến từ “em trai sếp” thành “hỗn loạn quan hệ nam nam”.
Nhanh chóng rụt tay về, tôi giấu đầu hở đuôi cách xa Thẩm Tiểu Thạch một khoảng.
Không có cách nào hiểu được diễn biến trong nội tâm, ít nhất ở mặt ngoài, Thịnh Mân Âu trông vẫn khá trấn định, Ngô Y thì hơi kém hơn, nụ cười thoạt nhìn có vẻ lúng túng.
“Chào, chào anh, tôi là Ngô Y của văn phòng luật Cẩm Thượng, vị này chính là luật sư Thịnh Thịnh Mân Âu, mọi người hẳn đều đã từng tiếp xúc rồi, tôi cũng không giới thiệu nhiều nữa, cứ… bắt đầu luôn đi.”
Ngô Y bắt tay với Thẩm Tiểu Thạch xong, liền thấy Thịnh Mân Âu đã ngồi xuống ghế sô pha, không hề có ý nể mặt đối phương, biểu cảm trên mặt lại càng trở nên vi diệu.
Sau khi tất cả đều ngồi xuống, tôi vỗ vỗ vai Thẩm Tiểu Thạch, nhẹ nhàng nói: “Nào, kể từ từ ra cho bọn họ biết, đừng hoảng.”
Thẩm Tiểu Thạch mặt ngoài nhìn vẫn hoàn toàn bình thường, thực ra đã sớm hoang mang lo sợ, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay nắm lại với nhau, nó cúi đầu, bắt đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Thịnh Mân Âu khoanh hai tay trước ngực, ngửa mặt dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt không kiên nhẫn như không muốn chịu mà nhất định phải chịu. Tuy rằng thoạt nhìn như vẫn luôn thất thần, nhưng tôi biết hắn đang nghe nghiêm túc. Một khi đã quyết định làm chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ làm chuyện đó thật tốt, dù cho chính bản thân hắn cũng chẳng muốn làm chuyện này. Hai mặt không phải là phong cách của hắn.
Thẩm Tiểu Thạch kể lại một lượt chuyện đã nói cho tôi ngày hôm đó, giữa chừng không ai ngắt lời, kể xong nó mới nắm chặt tay, thấp thỏm ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Mân Âu, hỏi: “Mẹ tôi… liệu có bị phán tử hình không?”
“Không.” Thịnh Mân Âu nói ngắn gọn dứt khoát, “Bạo lực gia đình trong thời gian dài cùng với tự thú, đều sẽ không bị phán tử hình. Bào chữa có tội, thời kỳ thụ án sẽ không quá hai mươi năm.”
Thẩm Tiểu Thạch ngẩn ra: “Hai mươi năm… Có tội? Không, quá dài, mẹ tôi… mẹ tôi chỉ giết một tên cặn bã. Ngồi tù hai mươi năm, lúc bà ấy ra tù cũng đã bảy mươi rồi, có khác gì cả nửa đời sau đều phải trải qua trong tù đâu?”
Thịnh Mân Âu không hề bị lay động, chỉ lạnh lùng nói: “Không có điều luật nào quy định cặn bã là đáng chết cả. Cậu có biết pháp luật tồn tại vì điều gì không?”
Thẩm Tiểu Thạch bị khí thế của hắn làm sợ, chỉ nhè nhẹ lắc đầu.
“Vì giữ gìn trật tự xã hội. Loài người tiến hóa cho tới nay, đã tự tạo thành quy tắc của chúng ta, người không tuân thủ quy tắc bắt buộc phải nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật.”
Ngô Y thấy bầu không khí không ổn, muốn cứu vãn: “Thực ra…”
“Một người tốt, một người xấu. Người tốt không giết người xấu, người tốt sẽ bị người xấu đánh chết, người tốt giết người xấu, người tốt lại phải bị pháp luật nghiêm trị. Anh lại nói quy tắc với tôi? Nếu như… nếu như…” Thẩm Tiểu Thạch mắt đỏ ửng, đột nhiên quay đầu sang liếc mắt nhìn tôi, “Nếu như người tốt kia là người thân của anh, là anh Phong, anh cũng có thể nói ra lời châm chọc như vậy sao?”
Tôi nhìn nó chằm chằm, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Thằng nhóc con này, tôi còn hoài nghi liệu có phải nó đã biết gì hay không, bằng không sao có thể hỏi ra được một câu xảo quyệt như vậy.
Từng chữ từng câu, quả thực như đang… ám chỉ chuyện năm đó.
Tôi không nhịn được liếc mắt nhìn Thịnh Mân Âu, muốn nghe xem hắn sẽ nói thế nào. Kết quả là Thịnh Mân Âu cũng vừa hay nhìn sang, lập tức mặt đối mặt với tôi.
Con mắt của hắn trước sau như một, sâu xa khó hiểu, tôi không có cách nào nói rõ được liệu có một khoảnh khắc nào đó, mình đã thấy được “buồn bã” từ trong ánh mắt hắn hay không, mà rất nhanh, bên trong đó đã một lần nữa phủ kín châm chọc nhằm vào Thẩm Tiểu Thạch.
“Vậy cậu nói xem phải làm sao?” Hắn dời ánh mắt đi, hỏi Thẩm Tiểu Thạch.
Thẩm Tiểu Thạch siết chặt hai tay, cao giọng nói: “Đương nhiên là nỗ lực giúp bà ấy thoát tội, đúng là bà ấy đã giết người, nhưng đây không phải phạm tội, đó chỉ là tự giải thoát!”