Ngày mở phiên tòa thứ hai, thời tiết vẫn không hề tốt.
Tôi dậy thật sớm, đến tòa án trước thời gian đã hẹn.
Nhằm bảo vệ người bị hại, truyền thông tuy được phép đưa tin về vụ án này, nhưng lại không được công khai tên và ngoại hình của tôi và Mạc Thu. Bất kể bên ngoài suy đoán nhiều ít thế nào, truyền thông trên mạng hay là báo giấy, đều chỉ có thể gọi Mạc Thu là “người đàn ông họ Mạc”, tôi cũng chỉ là “người đàn ông họ Lục”. Bởi vậy chỉ cần không đọc những lời hãm hại đầy ác ý trên Internet, cuộc sống của tôi thực ra vẫn không bị ảnh hưởng mấy.
Ngược lại là Mạc Thu, sau phiên tòa lần trước, không biết là tờ báo bất lương nào hay là fan La Tranh Vân tới dự thính tiết lộ thông tin về nghề nghiệp của cậu ấy, dẫn đến trên mạng xuất hiện một lớp người tuyên bố muốn bạo lực mạng cậu ấy.
Sau đó cũng bạo lực thật, mà bạo lực nhầm người, kéo một họa sĩ vẽ tranh minh họa vô tội khác vào cuộc, không biết đúng sai phải trái làm náo loạn trên mạng. Fan và anti đại chiến, chiến trường máu me, quấy nhiễu cho không gian mạng trở nên bẩn thỉu xấu xa, vô số tài khoản bị khóa.
Những điều này đều là Thẩm Tiểu Thạch nói cho tôi, còn kể thêm rằng mình cũng tham dự vào trận đại chiến thế kỷ này, chiến đấu kịch liệt với fan cuồng ba trăm hiệp, cuối cùng đã giết cho bọn họ không còn manh giáp.
Tôi nghe như nghe chuyện cười, cũng không biết thực hư ra sao, dù sao hẳn cũng rất náo nhiệt.
Tuy đã là phiên tòa thứ hai, mà Mạc Thu vẫn rất hồi hộp, từ lúc đứng bên ngoài tòa án đã bắt đầu run lên không ngừng. Tôi vỗ vỗ lên bả vai cậu ấy, vốn muốn làm cậu ấy thả lỏng chút, cậu ấy lại bị tôi vỗ cho giật mình, y như con thỏ đang hoảng loạn nghiêm trọng.
Lúc vào phòng xử án, đoàn của La Tranh Vân đi ngay phía trước chúng tôi, xét thấy tố chất tâm lý của Mạc Thu không được ổn lắm, tôi và Mạnh Toàn Quân theo bản năng chắn cậu ấy ở phía sau, để cậu ấy tránh phải tiếp xúc trực tiếp với La Tranh Vân.
“Đó là luật sư mới của bọn họ lần này, Uông Hiển.” Mạnh Toàn Quân hất cằm, ra hiệu cho tôi nhìn người đàn ông trung niên đứng sau La Tranh Vân.
Đối phương khoảng hơn bốn mươi tuổi, để một bộ râu quai nón được tỉa tót cẩn thận, cả người thẳng tắp, mặc bộ vest xám bạc, túi áo trước ngực lộ ra một góc khăn tam giác màu đỏ. Sương trắng hai bên thái dương cũng không hề khiến ông ta trông già nua, trái lại còn làm tăng thêm vẻ già dặn sâu sắc. So với lên tòa, trông lại càng giống đến dự tiệc tối hơn.
Mạnh Toàn Quân nói: “Ông ta là tay lão luyện, khó đối phó, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ông ta có thể sẽ chỉ ra vấn đề về quan hệ giữa cậu và Mạc Thu, đồng thời lợi dụng chuyện cậu có tiền án để nghi ngờ độ tin cậy trong lời khai của cậu.”
Đây chính là con át chủ bài trong lời Thịnh Mân Âu nói.
Tôi gật đầu một cái với Mạnh Toàn Quân rồi nói: “Tôi hiểu rồi.”
Dịch Đại Tráng lần này cuối cùng cũng rút được phiếu tham gia dự thính, lúc đi vào phòng xử án, tôi liếc mắt nhìn nó, thế nên cũng nhìn thấy Thịnh Mân Âu và Ngô Y ngồi ở hàng thứ hai.
Ánh mắt của cả ba người cùng lúc tụ lại trên người tôi, mà tôi chỉ nhìn vào Thịnh Mân Âu, nháy mắt với hắn.
Thịnh Mân Âu nhíu mày một cái, nhẹ tới nỗi khó phát hiện, rồi dời tầm mắt sang nơi khác không hề lưu luyến.
Phiên tòa bắt đầu, sau nghi thức tuyên thệ, Mạnh Toàn Quân bảo tôi thuật lại tình huống ngày xảy ra vụ án cùng với những hành động La Tranh Vân làm với tôi lúc ở câu lạc bộ.
Tôi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm đó, không giấu giếm chút nào, bao gồm động cơ quay video cùng với quan hệ bạn học cũ với Mạc Thu.
Đến giai đoạn đối chứng chéo, quả đúng như Mạnh Toàn Quân dự đoán, Uông Hiển nhằm vào phương diện độ tin cậy của tôi.
“Lục tiên sinh, ở đây có ghi chép phạm tội của cậu lúc mười sáu tuổi, cậu từng ngồi tù.”
“Đúng.”
“Có thể nói cho mọi người biết cậu ngồi tù vì tội danh gì không?”
“Cố ý giết người.”
Ông ta chắp tay sau lưng, trên mặt là nụ cười mỉm ngạo mạn chỉ thuộc về tầng lớp tinh anh, giống như thể tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay, tự tin có thể giải quyết bất kỳ hòn đá chặn đường nào.
“Cậu đã xin thề sẽ không nói dối trên tòa, giờ tôi hỏi cậu một câu, xin cậu hãy trả lời tôi một cách thành thật, được không?”
Tôi gật đầu: “Được.”
“Cậu có hối hận vì hành vi của mình không?”
Tôi sững sờ, không ngờ còn có trò như vậy.
Mạnh Toàn Quân lập tức phản đối, nói rằng câu hỏi này không liên quan tới bản án.
Thẩm phán nhìn về phía Uông Hiển.
Ông ta lập tức giải thích: “Câu hỏi này chỉ để nhằm xác nhận thái độ của Lục tiên sinh về việc phạm tội, cùng với cậu ta có nằm trong mức độ đạo đức mà đại chúng tán thành hay không.”
Thẩm phán suy nghĩ, rồi biểu thị phản đối không có hiệu lực, bảo tôi trả lời câu hỏi này.
Tôi ngồi ở vị trí người làm chứng, đối mặt với khu vực dự thính và bồi thẩm đoàn, trong cơn hoảng hốt lại có cảm giác như đã trở về mười năm trước.
Vị luật sư Uông này lẽ nào đã xem ghi chép phiên tòa thẩm vấn tôi năm đó? Năm đó, trên tòa, kiểm sát viên phụ trách vụ án của tôi cũng đã từng hỏi tôi một câu như vậy.
“Cậu có hối hận vì hành vi của mình không?”
Lúc đó tôi đã trả lời thế nào? Tôi nhìn Thịnh Mân Âu trên ghế dự thính, đối diện với hắn từ xa, tâm tư phức tạp mà chua xót quấn lấy tôi, bắt tôi tự vấn hết lần này đến lần khác: “Hối hận không? Hối hận không? Mày có hối hận không?”
Từng giây từng phút trôi qua, không có ai giục tôi.
“Không, tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận.” Lúc phản ứng lại, tôi đã dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, trả lời câu hỏi của kiểm sát viên.
Khi đó thật sự là quá quật cường, người toàn tật xấu, bướng bỉnh ngang ngược, ngu xuẩn mất khôn. Rõ ràng có thể đổi một câu trả lời không cương quyết như vậy, mà không, tôi muốn để cho tất cả mọi người biết, chuyện tôi đã làm, tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Hiện tại, tôi ngồi ở vị trí người làm chứng, Thịnh Mân Âu ngồi ở ghế dự thính, mọi thứ đều trùng khớp như in với năm đó. Thời gian phảng phất như đi nhầm, tháng năm tựa như đã ngưng trệ.
Tôi một lần nữa nhìn về phía hắn, trả lời cùng một câu hỏi với năm đó. Mà hắn cũng bình tĩnh lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi như năm đó, dường như chẳng hề bị lay động vì câu trả lời của tôi.
Tôi ủ rũ vì đau khổ mình tạo thành, thẫn thờ vì tương lai bất định, cảm thấy tội lỗi vì vi phạm pháp luật.
Nhưng nếu như ông hỏi tôi có hối hận hay không…
“Không, tôi chưa bao giờ hối hận.” Tôi chuyển tầm mắt về phía vị luật sư trung niên ăn bận chải chuốt kia.
Tôi sẽ không hối hận bất cứ việc gì bản thân đã làm vì Thịnh Mân Âu, dù chỉ là một phút, một giây, cũng sẽ không.
Có thể nói tôi đến chết không đổi, tôi thực sự là người đến chết vẫn không đổi.
Mọi người trong phòng xử án đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước câu trả lời của tôi, khu vực dự thính bắt đầu châu đầu ghé tai, thẩm phán gõ búa, ý bảo yên lặng, nhờ cảnh sát tòa duy trì trật tự.
Mạnh Toàn Quân đứng dậy, vội vã nói với thẩm phán: “Cho phép tôi xin nghỉ giữa giờ.”
Thẩm phán liếc nhìn đồng hồ, nói: “Cho cô năm phút.”
Mạnh Toàn Quân giận điên, bà ấy đóng sầm cửa phòng thảo luận, thở dốc chất vấn tôi có vấn đề gì về đầu óc không.
“Sao cậu có thể trả lời như vậy? Cậu bị điên rồi sao?”
Mạc Thu đứng trong góc, co rúm người lại, muốn khuyên vài câu, mới vừa rặn được một chữ đã bị giọng Mạnh Toàn Quân át đi.
“Bồi thẩm đoàn không quan tâm sau lưng cậu có câu chuyện thế nào, cậu trả lời như vậy, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy đạo đức phẩm hạnh của cậu có vấn đề mà thôi.”
Trước đó Mạc Thu còn nói rằng bà ấy dịu dàng, xem ra là chưa chọc phải cơn giận của bà ấy thôi.
Tôi ngoáy ngoáy tai: “Tôi tưởng không được phép nói dối trên tòa.”
Mạnh Toàn Quân lập tức bị chặn họng, muốn mắng tôi lại không có lý do chính đáng để mắng, không mắng tôi thì lại giận điên.
Cuối cùng, bà ấy thở dài một hơi: “Mục đích cuối cùng của chúng ta là định tội La Tranh Vân, cậu nhớ không? Cậu đã nói, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, nếu không bị trừng phạt, hắn ta sẽ không bao giờ chịu dừng tay.”
Tôi đương nhiên có nhớ.
Bởi vì lời bà ấy nói, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, ý thức được rằng vừa nãy mình thực sự đã hành động theo cảm tính. Hoàn cảnh phiên tòa đã từng quen biết cùng với sự có mặt của Thịnh Mân Âu đã khiến tôi khó tránh khỏi hoang mang hồi hộp.
Tôi đã cho rằng tôi mạnh mẽ, chịu đựng giỏi hơn Mạc Thu, nhưng thực ra tôi cũng chẳng mạnh hơn chút nào.
Vò vò tóc, tôi nói với Mạnh Toàn Quân: “Xin lỗi chị, sau đó tôi sẽ trả lời cẩn thận.”
Vẫn còn vài phút nữa, chào hỏi hai người họ xong, tôi đi một mình ra bên ngoài tòa án hút thuốc hít thở thông khí, kết quả lại nhìn thấy Thịnh Mân Âu ở góc hút thuốc.
Nhìn thấy tôi, một người nữa vốn đang cùng hắn hút thuốc nhanh chóng dí tắt tàn thuốc, sượt qua tôi bỏ đi.
Tầm mắt tôi đuổi theo bóng lưng bà ta, nhìn một lúc, mơ hồ nhớ ra bà ta hình như là một trong những người tham gia dự thính, hơn nữa ở phiên tòa sơ thẩm, tôi cũng đã nhìn thấy bà ta ngồi ở hàng đầu tiên. Cả hai lần bà ta đều mặc đồ đen, sắc mặt tiều tụy, nhưng rất đẹp, cho nên tôi đã có ấn tượng.
Tôi ho khẽ một cái, cầm điếu thuốc lại gần: “Cho xin ít lửa.”
Thịnh Mân Âu ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, thoáng chần chừ, rồi thò tay vào túi quần như muốn tìm bật lửa cho tôi.
“Không phải phiền phức thế.” Tôi mỉm cười, cắn chặt điếu thuốc cúi người xuống, châm điếu thuốc mình bằng điếu thuốc hắn đang ngậm trong miệng.
Hai chúng tôi cách nhau rất gần, gần đến độ làn da trên mặt tôi cũng có thể cảm nhận được cường độ từ hơi thở của hắn.
Châm thuốc lá xong, tôi đứng thẳng dậy, liếc qua môi hắn, cố gắng kiềm chế không để ánh mắt mình quá lộ liễu.
“Sao anh lại đến đây?”
Thực sự là kỳ quái, tôi như thể từ lúc lọt lòng đã khuyết thiếu năng lực nổi giận với Thịnh Mân Âu. Rõ ràng trước đó còn khẳng định như đinh đóng cột, luôn mồm luôn miệng muốn triệt để dứt bỏ hắn, thế mà chỉ mới có vài ngày, gặp lại được hắn, những câu nói hùng hồn đó đã phảng phất như chuyện từ kiếp trước.
“Tò mò.” Yết hầu Thịnh Mân Âu trượt lên xuống, phun ra ngụm khói, đơn giản dứt khoát nhả ra hai chữ.
Tôi thấy vẻ mặt của hắn lúc nhìn tôi hoàn toàn không hề chột dạ, thậm chí thái độ còn ngang ngược hơn cả khổ chủ là tôi, không khỏi thán phục sự bình tĩnh của hắn.
Giỏi giả vờ thật, nếu tôi ném đoạn video kia vào mặt hắn, không biết hắn còn có thể giữ vẻ mặt trấn định thản nhiên như bây giờ nữa không.
Lúc làm những chuyện kia hắn rốt cuộc đã nghĩ những gì, dù sao cũng sẽ không phải chỉ có mỗi chán ghét thôi chứ? Bằng không khẩu vị của hắn cũng mặn thật.
Lúc này, thiên sứ lý trí và ác quỷ tình cảm đều nhảy ra ngoài.
Lý trí bảo tôi đừng có nằm mơ nữa, cao giọng nói: “Thịnh Mân Âu không có trái tim, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, mày còn ôm ấp giấc mộng hão huyền với hắn, mày thức tỉnh đi được không?”
Tình cảm cũng tán thành với cách nói của lý trí, mà vẫn mặt đỏ ửng, xuân sắc dập dờn, chỉ lo chống cằm ngẩn ngơ nhìn Thịnh Mân Ân: “Không có trái tim thì không có trái tim, có thận thôi là được. Không chiếm được trái tim anh ấy, được thân xác anh ấy cũng được mà.”
Lý trí phẫn nộ: “Yêu cầu của mày đừng có thấp như thế chứ!”
Yêu cầu của tôi thực sự chỉ thấp có vậy.
“Anh…”
Tôi đang định nói chờ giải quyết xong chuyện này, mọi người có nên tìm chỗ nào đó ngồi xuống ăn cùng nhau bữa cơm tâm sự rõ ràng hay không, hắn lại mở miệng cùng lúc với tôi.
“Cậu biết cái gì gọi là thẩm phán tư bản không?”
Tôi sững sờ, mờ mịt lắc đầu.
“Sinh ra đã là giai cấp tư sản, từ nhỏ đã không phải lo ăn lo mặc, tốt nghiệp trường học danh tiếng, thuận buồm xuôi gió, cuộc sống chưa bao giờ phải gặp trắc trở nào. Tuy thông cảm với người nghèo, ghét cái ác như kẻ thù, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ thật sự muốn đi tìm hiểu cách nghĩ của người ở giai cấp khác. Đó chính là thẩm phán tư bản.” Thịnh Mân Âu liếc mắt nhìn về phía tòa án, “Thẩm phán Trịnh chính là điển hình trong số đó.”
Thẩm phán chủ thẩm vụ án La Tranh Vân họ Trịnh.
Tôi cau mày: “Anh có ý gì?”
“Kiểm sát viên chỉ cần bảo đảm định tội là xong, sẽ không nói những chuyện thừa thãi với các cậu. Thẩm phán Trịnh không thích người bị hại có vết nhơ trong hồ sơ, chẳng hạn như cậu.” Hắn kẹp điếu thuốc, chậm rãi lại gần tôi, ngôn từ sắc bén cùng làn khói sặc sụa trong miệng đồng thời ập về phía tôi, “Ông ta thích những người giàu có thân cận thuộc về cùng một giai cấp với ông ta, ví dụ như La Tranh Vân. Cho dù bồi thẩm đoàn có kết luận La Tranh Vân có tội đi nữa, thẩm phán Trịnh cũng rất có thể sẽ xử hắn ta án treo hoặc làm nghĩa vụ xã hội, dù sao thì cưỡng chế dâm loạn cũng không phải tội nặng.”
Hắn hỏi tôi: “Vì một vụ án tất sẽ bại, có đáng không?”
Tôi cắn thuốc lá, không ngờ hắn sẽ nói với tôi những điều này.
“Có đáng hay không, nói thế nào đây, phải xem là ai.” Tôi gảy gảy tàn thuốc, cười nói, “Chuyện em cảm thấy đáng làm, gian nan thế nào em cũng làm. Tương tự, người em cảm thấy đáng để yêu, có tồi tệ hơn nữa em cũng sẽ yêu.”
Tôi nói có ẩn ý, hắn đã hiểu, lại làm như không hiểu, chỉ dí tắt thuốc rồi ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt: “Đến giờ rồi.”
Đã hết năm phút, phiên tòa sắp tiếp tục.
Luật sư hạng nhất, thẩm phán tư bản, siêu sao cặn bã, thực sự là một đội hình đáng mơ ước.
Thôi, sổ sách với Thịnh Mân Âu có thể từ từ rồi tính, giải quyết được chuyện trước mắt cái đã.
“Đi thôi.”
Tôi vứt điếu thuốc chưa rít được mấy hơi vào thùng rác, bỏ tay vào túi đi trở về.
Tôi dậy thật sớm, đến tòa án trước thời gian đã hẹn.
Nhằm bảo vệ người bị hại, truyền thông tuy được phép đưa tin về vụ án này, nhưng lại không được công khai tên và ngoại hình của tôi và Mạc Thu. Bất kể bên ngoài suy đoán nhiều ít thế nào, truyền thông trên mạng hay là báo giấy, đều chỉ có thể gọi Mạc Thu là “người đàn ông họ Mạc”, tôi cũng chỉ là “người đàn ông họ Lục”. Bởi vậy chỉ cần không đọc những lời hãm hại đầy ác ý trên Internet, cuộc sống của tôi thực ra vẫn không bị ảnh hưởng mấy.
Ngược lại là Mạc Thu, sau phiên tòa lần trước, không biết là tờ báo bất lương nào hay là fan La Tranh Vân tới dự thính tiết lộ thông tin về nghề nghiệp của cậu ấy, dẫn đến trên mạng xuất hiện một lớp người tuyên bố muốn bạo lực mạng cậu ấy.
Sau đó cũng bạo lực thật, mà bạo lực nhầm người, kéo một họa sĩ vẽ tranh minh họa vô tội khác vào cuộc, không biết đúng sai phải trái làm náo loạn trên mạng. Fan và anti đại chiến, chiến trường máu me, quấy nhiễu cho không gian mạng trở nên bẩn thỉu xấu xa, vô số tài khoản bị khóa.
Những điều này đều là Thẩm Tiểu Thạch nói cho tôi, còn kể thêm rằng mình cũng tham dự vào trận đại chiến thế kỷ này, chiến đấu kịch liệt với fan cuồng ba trăm hiệp, cuối cùng đã giết cho bọn họ không còn manh giáp.
Tôi nghe như nghe chuyện cười, cũng không biết thực hư ra sao, dù sao hẳn cũng rất náo nhiệt.
Tuy đã là phiên tòa thứ hai, mà Mạc Thu vẫn rất hồi hộp, từ lúc đứng bên ngoài tòa án đã bắt đầu run lên không ngừng. Tôi vỗ vỗ lên bả vai cậu ấy, vốn muốn làm cậu ấy thả lỏng chút, cậu ấy lại bị tôi vỗ cho giật mình, y như con thỏ đang hoảng loạn nghiêm trọng.
Lúc vào phòng xử án, đoàn của La Tranh Vân đi ngay phía trước chúng tôi, xét thấy tố chất tâm lý của Mạc Thu không được ổn lắm, tôi và Mạnh Toàn Quân theo bản năng chắn cậu ấy ở phía sau, để cậu ấy tránh phải tiếp xúc trực tiếp với La Tranh Vân.
“Đó là luật sư mới của bọn họ lần này, Uông Hiển.” Mạnh Toàn Quân hất cằm, ra hiệu cho tôi nhìn người đàn ông trung niên đứng sau La Tranh Vân.
Đối phương khoảng hơn bốn mươi tuổi, để một bộ râu quai nón được tỉa tót cẩn thận, cả người thẳng tắp, mặc bộ vest xám bạc, túi áo trước ngực lộ ra một góc khăn tam giác màu đỏ. Sương trắng hai bên thái dương cũng không hề khiến ông ta trông già nua, trái lại còn làm tăng thêm vẻ già dặn sâu sắc. So với lên tòa, trông lại càng giống đến dự tiệc tối hơn.
Mạnh Toàn Quân nói: “Ông ta là tay lão luyện, khó đối phó, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ông ta có thể sẽ chỉ ra vấn đề về quan hệ giữa cậu và Mạc Thu, đồng thời lợi dụng chuyện cậu có tiền án để nghi ngờ độ tin cậy trong lời khai của cậu.”
Đây chính là con át chủ bài trong lời Thịnh Mân Âu nói.
Tôi gật đầu một cái với Mạnh Toàn Quân rồi nói: “Tôi hiểu rồi.”
Dịch Đại Tráng lần này cuối cùng cũng rút được phiếu tham gia dự thính, lúc đi vào phòng xử án, tôi liếc mắt nhìn nó, thế nên cũng nhìn thấy Thịnh Mân Âu và Ngô Y ngồi ở hàng thứ hai.
Ánh mắt của cả ba người cùng lúc tụ lại trên người tôi, mà tôi chỉ nhìn vào Thịnh Mân Âu, nháy mắt với hắn.
Thịnh Mân Âu nhíu mày một cái, nhẹ tới nỗi khó phát hiện, rồi dời tầm mắt sang nơi khác không hề lưu luyến.
Phiên tòa bắt đầu, sau nghi thức tuyên thệ, Mạnh Toàn Quân bảo tôi thuật lại tình huống ngày xảy ra vụ án cùng với những hành động La Tranh Vân làm với tôi lúc ở câu lạc bộ.
Tôi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm đó, không giấu giếm chút nào, bao gồm động cơ quay video cùng với quan hệ bạn học cũ với Mạc Thu.
Đến giai đoạn đối chứng chéo, quả đúng như Mạnh Toàn Quân dự đoán, Uông Hiển nhằm vào phương diện độ tin cậy của tôi.
“Lục tiên sinh, ở đây có ghi chép phạm tội của cậu lúc mười sáu tuổi, cậu từng ngồi tù.”
“Đúng.”
“Có thể nói cho mọi người biết cậu ngồi tù vì tội danh gì không?”
“Cố ý giết người.”
Ông ta chắp tay sau lưng, trên mặt là nụ cười mỉm ngạo mạn chỉ thuộc về tầng lớp tinh anh, giống như thể tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay, tự tin có thể giải quyết bất kỳ hòn đá chặn đường nào.
“Cậu đã xin thề sẽ không nói dối trên tòa, giờ tôi hỏi cậu một câu, xin cậu hãy trả lời tôi một cách thành thật, được không?”
Tôi gật đầu: “Được.”
“Cậu có hối hận vì hành vi của mình không?”
Tôi sững sờ, không ngờ còn có trò như vậy.
Mạnh Toàn Quân lập tức phản đối, nói rằng câu hỏi này không liên quan tới bản án.
Thẩm phán nhìn về phía Uông Hiển.
Ông ta lập tức giải thích: “Câu hỏi này chỉ để nhằm xác nhận thái độ của Lục tiên sinh về việc phạm tội, cùng với cậu ta có nằm trong mức độ đạo đức mà đại chúng tán thành hay không.”
Thẩm phán suy nghĩ, rồi biểu thị phản đối không có hiệu lực, bảo tôi trả lời câu hỏi này.
Tôi ngồi ở vị trí người làm chứng, đối mặt với khu vực dự thính và bồi thẩm đoàn, trong cơn hoảng hốt lại có cảm giác như đã trở về mười năm trước.
Vị luật sư Uông này lẽ nào đã xem ghi chép phiên tòa thẩm vấn tôi năm đó? Năm đó, trên tòa, kiểm sát viên phụ trách vụ án của tôi cũng đã từng hỏi tôi một câu như vậy.
“Cậu có hối hận vì hành vi của mình không?”
Lúc đó tôi đã trả lời thế nào? Tôi nhìn Thịnh Mân Âu trên ghế dự thính, đối diện với hắn từ xa, tâm tư phức tạp mà chua xót quấn lấy tôi, bắt tôi tự vấn hết lần này đến lần khác: “Hối hận không? Hối hận không? Mày có hối hận không?”
Từng giây từng phút trôi qua, không có ai giục tôi.
“Không, tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận.” Lúc phản ứng lại, tôi đã dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, trả lời câu hỏi của kiểm sát viên.
Khi đó thật sự là quá quật cường, người toàn tật xấu, bướng bỉnh ngang ngược, ngu xuẩn mất khôn. Rõ ràng có thể đổi một câu trả lời không cương quyết như vậy, mà không, tôi muốn để cho tất cả mọi người biết, chuyện tôi đã làm, tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Hiện tại, tôi ngồi ở vị trí người làm chứng, Thịnh Mân Âu ngồi ở ghế dự thính, mọi thứ đều trùng khớp như in với năm đó. Thời gian phảng phất như đi nhầm, tháng năm tựa như đã ngưng trệ.
Tôi một lần nữa nhìn về phía hắn, trả lời cùng một câu hỏi với năm đó. Mà hắn cũng bình tĩnh lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi như năm đó, dường như chẳng hề bị lay động vì câu trả lời của tôi.
Tôi ủ rũ vì đau khổ mình tạo thành, thẫn thờ vì tương lai bất định, cảm thấy tội lỗi vì vi phạm pháp luật.
Nhưng nếu như ông hỏi tôi có hối hận hay không…
“Không, tôi chưa bao giờ hối hận.” Tôi chuyển tầm mắt về phía vị luật sư trung niên ăn bận chải chuốt kia.
Tôi sẽ không hối hận bất cứ việc gì bản thân đã làm vì Thịnh Mân Âu, dù chỉ là một phút, một giây, cũng sẽ không.
Có thể nói tôi đến chết không đổi, tôi thực sự là người đến chết vẫn không đổi.
Mọi người trong phòng xử án đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước câu trả lời của tôi, khu vực dự thính bắt đầu châu đầu ghé tai, thẩm phán gõ búa, ý bảo yên lặng, nhờ cảnh sát tòa duy trì trật tự.
Mạnh Toàn Quân đứng dậy, vội vã nói với thẩm phán: “Cho phép tôi xin nghỉ giữa giờ.”
Thẩm phán liếc nhìn đồng hồ, nói: “Cho cô năm phút.”
Mạnh Toàn Quân giận điên, bà ấy đóng sầm cửa phòng thảo luận, thở dốc chất vấn tôi có vấn đề gì về đầu óc không.
“Sao cậu có thể trả lời như vậy? Cậu bị điên rồi sao?”
Mạc Thu đứng trong góc, co rúm người lại, muốn khuyên vài câu, mới vừa rặn được một chữ đã bị giọng Mạnh Toàn Quân át đi.
“Bồi thẩm đoàn không quan tâm sau lưng cậu có câu chuyện thế nào, cậu trả lời như vậy, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy đạo đức phẩm hạnh của cậu có vấn đề mà thôi.”
Trước đó Mạc Thu còn nói rằng bà ấy dịu dàng, xem ra là chưa chọc phải cơn giận của bà ấy thôi.
Tôi ngoáy ngoáy tai: “Tôi tưởng không được phép nói dối trên tòa.”
Mạnh Toàn Quân lập tức bị chặn họng, muốn mắng tôi lại không có lý do chính đáng để mắng, không mắng tôi thì lại giận điên.
Cuối cùng, bà ấy thở dài một hơi: “Mục đích cuối cùng của chúng ta là định tội La Tranh Vân, cậu nhớ không? Cậu đã nói, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, nếu không bị trừng phạt, hắn ta sẽ không bao giờ chịu dừng tay.”
Tôi đương nhiên có nhớ.
Bởi vì lời bà ấy nói, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, ý thức được rằng vừa nãy mình thực sự đã hành động theo cảm tính. Hoàn cảnh phiên tòa đã từng quen biết cùng với sự có mặt của Thịnh Mân Âu đã khiến tôi khó tránh khỏi hoang mang hồi hộp.
Tôi đã cho rằng tôi mạnh mẽ, chịu đựng giỏi hơn Mạc Thu, nhưng thực ra tôi cũng chẳng mạnh hơn chút nào.
Vò vò tóc, tôi nói với Mạnh Toàn Quân: “Xin lỗi chị, sau đó tôi sẽ trả lời cẩn thận.”
Vẫn còn vài phút nữa, chào hỏi hai người họ xong, tôi đi một mình ra bên ngoài tòa án hút thuốc hít thở thông khí, kết quả lại nhìn thấy Thịnh Mân Âu ở góc hút thuốc.
Nhìn thấy tôi, một người nữa vốn đang cùng hắn hút thuốc nhanh chóng dí tắt tàn thuốc, sượt qua tôi bỏ đi.
Tầm mắt tôi đuổi theo bóng lưng bà ta, nhìn một lúc, mơ hồ nhớ ra bà ta hình như là một trong những người tham gia dự thính, hơn nữa ở phiên tòa sơ thẩm, tôi cũng đã nhìn thấy bà ta ngồi ở hàng đầu tiên. Cả hai lần bà ta đều mặc đồ đen, sắc mặt tiều tụy, nhưng rất đẹp, cho nên tôi đã có ấn tượng.
Tôi ho khẽ một cái, cầm điếu thuốc lại gần: “Cho xin ít lửa.”
Thịnh Mân Âu ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, thoáng chần chừ, rồi thò tay vào túi quần như muốn tìm bật lửa cho tôi.
“Không phải phiền phức thế.” Tôi mỉm cười, cắn chặt điếu thuốc cúi người xuống, châm điếu thuốc mình bằng điếu thuốc hắn đang ngậm trong miệng.
Hai chúng tôi cách nhau rất gần, gần đến độ làn da trên mặt tôi cũng có thể cảm nhận được cường độ từ hơi thở của hắn.
Châm thuốc lá xong, tôi đứng thẳng dậy, liếc qua môi hắn, cố gắng kiềm chế không để ánh mắt mình quá lộ liễu.
“Sao anh lại đến đây?”
Thực sự là kỳ quái, tôi như thể từ lúc lọt lòng đã khuyết thiếu năng lực nổi giận với Thịnh Mân Âu. Rõ ràng trước đó còn khẳng định như đinh đóng cột, luôn mồm luôn miệng muốn triệt để dứt bỏ hắn, thế mà chỉ mới có vài ngày, gặp lại được hắn, những câu nói hùng hồn đó đã phảng phất như chuyện từ kiếp trước.
“Tò mò.” Yết hầu Thịnh Mân Âu trượt lên xuống, phun ra ngụm khói, đơn giản dứt khoát nhả ra hai chữ.
Tôi thấy vẻ mặt của hắn lúc nhìn tôi hoàn toàn không hề chột dạ, thậm chí thái độ còn ngang ngược hơn cả khổ chủ là tôi, không khỏi thán phục sự bình tĩnh của hắn.
Giỏi giả vờ thật, nếu tôi ném đoạn video kia vào mặt hắn, không biết hắn còn có thể giữ vẻ mặt trấn định thản nhiên như bây giờ nữa không.
Lúc làm những chuyện kia hắn rốt cuộc đã nghĩ những gì, dù sao cũng sẽ không phải chỉ có mỗi chán ghét thôi chứ? Bằng không khẩu vị của hắn cũng mặn thật.
Lúc này, thiên sứ lý trí và ác quỷ tình cảm đều nhảy ra ngoài.
Lý trí bảo tôi đừng có nằm mơ nữa, cao giọng nói: “Thịnh Mân Âu không có trái tim, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, mày còn ôm ấp giấc mộng hão huyền với hắn, mày thức tỉnh đi được không?”
Tình cảm cũng tán thành với cách nói của lý trí, mà vẫn mặt đỏ ửng, xuân sắc dập dờn, chỉ lo chống cằm ngẩn ngơ nhìn Thịnh Mân Ân: “Không có trái tim thì không có trái tim, có thận thôi là được. Không chiếm được trái tim anh ấy, được thân xác anh ấy cũng được mà.”
Lý trí phẫn nộ: “Yêu cầu của mày đừng có thấp như thế chứ!”
Yêu cầu của tôi thực sự chỉ thấp có vậy.
“Anh…”
Tôi đang định nói chờ giải quyết xong chuyện này, mọi người có nên tìm chỗ nào đó ngồi xuống ăn cùng nhau bữa cơm tâm sự rõ ràng hay không, hắn lại mở miệng cùng lúc với tôi.
“Cậu biết cái gì gọi là thẩm phán tư bản không?”
Tôi sững sờ, mờ mịt lắc đầu.
“Sinh ra đã là giai cấp tư sản, từ nhỏ đã không phải lo ăn lo mặc, tốt nghiệp trường học danh tiếng, thuận buồm xuôi gió, cuộc sống chưa bao giờ phải gặp trắc trở nào. Tuy thông cảm với người nghèo, ghét cái ác như kẻ thù, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ thật sự muốn đi tìm hiểu cách nghĩ của người ở giai cấp khác. Đó chính là thẩm phán tư bản.” Thịnh Mân Âu liếc mắt nhìn về phía tòa án, “Thẩm phán Trịnh chính là điển hình trong số đó.”
Thẩm phán chủ thẩm vụ án La Tranh Vân họ Trịnh.
Tôi cau mày: “Anh có ý gì?”
“Kiểm sát viên chỉ cần bảo đảm định tội là xong, sẽ không nói những chuyện thừa thãi với các cậu. Thẩm phán Trịnh không thích người bị hại có vết nhơ trong hồ sơ, chẳng hạn như cậu.” Hắn kẹp điếu thuốc, chậm rãi lại gần tôi, ngôn từ sắc bén cùng làn khói sặc sụa trong miệng đồng thời ập về phía tôi, “Ông ta thích những người giàu có thân cận thuộc về cùng một giai cấp với ông ta, ví dụ như La Tranh Vân. Cho dù bồi thẩm đoàn có kết luận La Tranh Vân có tội đi nữa, thẩm phán Trịnh cũng rất có thể sẽ xử hắn ta án treo hoặc làm nghĩa vụ xã hội, dù sao thì cưỡng chế dâm loạn cũng không phải tội nặng.”
Hắn hỏi tôi: “Vì một vụ án tất sẽ bại, có đáng không?”
Tôi cắn thuốc lá, không ngờ hắn sẽ nói với tôi những điều này.
“Có đáng hay không, nói thế nào đây, phải xem là ai.” Tôi gảy gảy tàn thuốc, cười nói, “Chuyện em cảm thấy đáng làm, gian nan thế nào em cũng làm. Tương tự, người em cảm thấy đáng để yêu, có tồi tệ hơn nữa em cũng sẽ yêu.”
Tôi nói có ẩn ý, hắn đã hiểu, lại làm như không hiểu, chỉ dí tắt thuốc rồi ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt: “Đến giờ rồi.”
Đã hết năm phút, phiên tòa sắp tiếp tục.
Luật sư hạng nhất, thẩm phán tư bản, siêu sao cặn bã, thực sự là một đội hình đáng mơ ước.
Thôi, sổ sách với Thịnh Mân Âu có thể từ từ rồi tính, giải quyết được chuyện trước mắt cái đã.
“Đi thôi.”
Tôi vứt điếu thuốc chưa rít được mấy hơi vào thùng rác, bỏ tay vào túi đi trở về.
Danh sách chương