“Thứ bảy tuần trước tôi ở đâu…” Hắn ngẩng đầu lên, khóe môi kéo ra một nụ cười châm chọc, “liên quan gì tới cậu?”
Biết ngay hắn sẽ nói như vậy.
Lòng bàn tay tôi tức khắc đổ mồ hôi, tôi nhìn thẳng vào hắn nói: “Là anh đúng không.”
Hắn nhìn tôi đầy khó hiểu, như thể không hiểu ý tôi: “Cái gì?”
Tôi quan sát vẻ mặt của hắn, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào, nhưng mà hết sức đáng tiếc, hắn trông có vẻ không thẹn với lương tâm, như thể hoàn toàn không biết tôi đang nói gì.
Giống như một người trẻ tuổi đêm khuya ra khỏi quán bar, lái xe tới đầu phố đã bị cảnh sát ngăn lại, nhìn bề ngoài trăm phần trăm là có uống rượu, mà kết quả lại là hắn không dính một giọt rượu nào, chỉ gọi một cốc nước trái cây trong quán. Rất ly kỳ, song sự thực lại là như vậy.
“Không có gì.” Tôi cười nói, “Chỉ là… tuần trước em không cẩn thận bị một con chó dại chỉ biết cắn người không biết sủa cắn, vừa nãy em đang nghi ngờ có phải là anh phái tới không.”
Hắn nhíu mày lại, trong giọng nói có lẫn chút cay nghiệt, tầm mắt quay trở về màn hình máy tính xách tay, bắt đầu đánh máy: “Lục Phong, tôi nghi ngờ tinh thần của cậu có vấn đề, cậu tốt nhất là nên đến bệnh viện khám tâm thần xem.”
Đây thực sự là lời vu khống buồn cười nhất tôi được nghe trong mấy năm nay. Chính hắn không bình thường, còn bảo tôi đi gặp bác sĩ, vậy chính hắn có từng đi gặp bác sĩ không? “Không làm phiền anh nhọc lòng chuyện này.” Tôi liếc nhìn giày hắn lần cuối, xoay người đi về phía cửa, không quay đầu lại, để lại lời chúc chân thành nhất, “Chúc anh thất bại thảm hại, luật sư Thịnh.”
Lúc ra cửa, vừa khéo nhìn thấy Ngô Y cầm một tờ văn bản đi ngang qua trước mặt tôi, tôi gọi cậu ta lại, cậu ta thấy là tôi thì hơi bất ngờ, lùi về trước mặt tôi.
“Anh Lục, lâu rồi không thấy anh đến.” Cậu ta liếc nhìn nơi tôi vừa đi ra, “Khéo quá, hôm nay thầy hiếm khi mới có mặt ở công ty lại gặp được anh. Đúng là anh em có khác, có thần giao cách cảm.”
Thịnh Mân Âu chắc cũng không muốn có thần giao cách cảm như vậy.
“Đợt trước hơi bận, hôm nay trùng hợp đi ngang qua nên tới thăm một lúc. Đừng gọi anh Lục anh Mã gì cả, gọi tôi A Phong là được rồi.” Tôi khoát cánh tay lên vai cậu ta, dẫn cậu ấy đi vào trong góc, “Gần đây bận rộn như vậy, là vì đang xử lý vụ án liên quan tới La Tranh Vân à?”
Ngô Y vẫn chưa thể đề kháng với lời ngon tiếng ngọt được như Thịnh Mân Âu, vẫn còn mang theo chút ngây ngô khi mới bước vào đời. Cậu ta liếc nhìn trái phải, thấy không ai để ý tới góc chúng tôi, bấy giờ mới hạ thấp giọng nói: “Chính là siêu sao kia, đúng là củ khoai lang bỏng tay, làm người ta phiền chết đi.”
“Có thể thắng không?”
“Tuy nóng bỏng tay, nhưng mà thầy bảo, chắc chắn sẽ thắng được.”
Lòng tôi nhói lên: “Lợi hại vậy kia à?”
Ngô Y lập tức dùng vẻ mặt “Anh nhận thức kém tôi đây không chấp anh” rồi nói: “Mấy năm thầy đảm nhiệm vị trí cố vấn pháp luật cấp cao cho Mỹ Đằng, tất cả vụ kiện có liên quan tới Mỹ Đằng đều kết thúc bằng tuyên bố thắng kiện.”
“Bên ngoài chỉ nghĩ rằng công ty luật hợp tác với Mỹ Đằng lợi hại nhường nào, thủ đoạn của đoàn luật sư cao siêu ra sao, nhưng bọn họ không biết, những sách lược và phương hướng biện hộ thực ra đều được thầy lập ra. Không chỉ phương diện tố tụng, mà thủ đoạn của thầy ấy ở phương diện tránh rủi ro pháp lý cũng không ai sánh được, nếu như ví ngài Tiêu là vị vua độc đoán của Mỹ Đằng, vậy thì thầy chính là thanh kiếm sắc trong tay ngài ấy. Ngài Tiêu dùng thầy ấy vượt mọi chông gai, trăm trận trăm thắng.” Mắt cậu ta rực sáng, chứa đầy hy vọng, “Đây cũng là lý do tại sao sau khi biết thầy ấy định rời khỏi Mỹ Đằng, tôi lại mặt dày muốn đi theo thầy ấy. Được học hỏi trước một tuyệt thế danh kiếm như vậy, ngày nào cũng có lợi, dù chỉ sơ múi được chút ít kiến thức, tôi cũng đều được lợi cả đời.”
Ngô Y không biết có thêm filter fan cuồng vào cho Thịnh Mân Âu hay không, nhưng lời cậu ta nói thực sự đã khiến tôi có linh cảm không ổn. Chỉ không biết cán bộ kiểm sát phụ trách vụ án này là nhân vật thế nào, đến lúc đó có ngang tài ngang sức, thậm chí còn trên cơ Thịnh Mân Âu một bậc hay không.
Buổi tối tôi gọi điện thoại cho Mạc Thu, dặn cậu ấy trước lúc vụ án kết thúc thì đừng lên mạng, tốt nhất là rút hết dây mạng trong nhà đi. Cậu ấy có thể là đã cảm nhận được gì đó, nhỏ giọng nói đồng ý, trái lại còn động viên bảo tôi đừng lo lắng quá, còn nói rằng cán bộ kiểm sát lần này là một người phụ nữ rất dịu dàng, rất đáng tin, nhất định có thể bắt La Tranh Vân phải chịu sự trừng phạt của công lý.
Cúp điện thoại xong, tôi lên mạng tra cứu thông tin liên quan tới vụ án lần này. Không tra thì không biết, tra rồi mới phát hiện phe La Tranh Vân quả nhiên đã bắt đầu lợi dụng sức mạnh của dư luận. Bọn họ đắp nặn cho Mạc Thu một hình tượng fanboy có chứng ức tưởng(*), bên trong những topic hot của người qua đường chẳng biết là thật hay giả đó, những người mới đầu còn ủng hộ Mạc Thu đã dần dần im lặng, càng nhiều người lựa chọn chỉ hóng, cho rằng điều này là bắt đầu “có biến mới”.
(*) chứng ức tưởng (臆想症): có triệu chứng là tính cách thay đổi, cảm xúc thay đổi thất thường, khó tập trung, hành vi thay đổi, trở nên mẫn cảm đa nghi cùng với các triệu chứng thần kinh khác như suy giảm trí nhớ, khó tập trung, mệt mỏi đau đầu, mất ngủ, năng lực công tác học tập suy giảm.
Không ít người hoài nghi khả năng La Tranh Vân xâm hại tình dục đàn ông, thậm chí từ lời nói của bọn họ còn có thể thấy rằng, bọn họ không cho rằng chuyện một người đàn ông dùng bạo lực xâm hại một người đàn ông khác là chuyện gì đáng để làm quá lên cả.
Bọn họ trước sau chỉ coi đây như một scandal tình dục gây sốc trong giới giải trí, chứ không phải hành vi phạm tội tồi tệ.
Tư liệu về thẩm phán phụ trách vụ án, cán bộ kiểm sát, thậm chí là cả Thịnh Mân Âu đều được giới thiệu tường tận trên mạng, tất cả mọi người đều chú ý tới vụ án này, bất kể có phải fan của La Tranh Vân hay không, đều cùng chờ đợi phiên tòa đầu tiên.
Tôi cũng đợi.
Tôi không chỉ đợi, tôi còn dự định tự mình đi xem.
Nhưng bởi vụ án này quá gây chú ý, lượng người muốn dự thính quá lớn, quyền dự thính phải lựa chọn bằng phương thức rút thăm xổ số.
Ngày đi rút thăm, tôi nhìn thấy Dịch Đại Tráng trong đám đông.
Công chức tòa án đứng trên bục không ngừng báo con số rút được, đám đông thi thoảng lại phát ra tiếng reo hò hoặc thở dài, Dịch Đại Tráng hai tay kẹp tờ thăm, vái trời liên tục, xem ra là vẫn chưa trúng.
Tôi đi tới bên cạnh nó, bất thình lình mở miệng: “Số mấy đấy?”
Dịch Đại Tráng sợ tới mức nhảy một bước dài sang bên cạnh, thấy rõ là tôi xong thì vỗ ngực nói: “Mọe, anh Phong, anh mà cứ làm thế là dễ ra chuyện lắm đấy anh biết không! Em sợ tới mức bay mất hồn rồi.”
“Anh với cậu đổi số đi.” Tôi đề nghị.
“Tại sao?”
“Anh cảm thấy số của cậu có thể trúng.”
Thực ra tôi muốn cả hai số, thêm được một số, chung quy sẽ có thêm hi vọng được rút trúng.
Dịch Đại Tráng nhận ra nguy cơ, ôm chặt tờ thăm bảo bối của mình, làm thế nào cũng không chịu đổi với tôi, ngay vào lúc tôi muốn xuống tay cướp, đột nhiên công chức trên bục lại đọc ra một con số, tôi sững sờ, mở tờ thăm của mình ra nhìn, chắc chắn chính là con số bên trên không hề sai.
“Á đìu, anh Phong, anh rút trúng à?” Dịch Đại Tráng đố kị tới nỗi mặt tái cả đi, “Giờ em đổi còn kịp không?”
“Hết kịp rồi.” Tôi phe phẩy mẩu giấy với nó, rồi nhanh chân đi về phía người công chức kia, dùng tờ thăm đổi lấy một tấm phiếu vào tham dự phiên tòa.
Dịch Đại Tráng vẫn không cam lòng, đuổi theo tôi mãi: “Không phải, em đây là người có nhiệm vụ trên người, anh lại không có việc gì thôi anh nhường cho em đi?”
“Không nhường.”
“Mời anh ăn cơm.”
“Không nhường.”
“Mời ba bữa.”
“Không.”
“Mười bữa?”
“Một trăm bữa cũng không nhường.”
“Đù.”
Ngày đến dự phiên tòa, mắt phải tôi vẫn luôn máy không ngừng, ra ngoài còn quên mang ô, bị mắc mưa mất một đoạn.
Bên ngoài cổng tòa án từ sáng sớm đã có một lượng lớn phóng viên và fan chờ đợi, không ít người còn giơ cả slogan, lựa chọn ở bên ngoài yên lặng ủng hộ thần tượng của mình. Bọn họ tin tưởng từ đáy lòng rằng, La Tranh Vân là con người đáng thương bị hãm hại bị vu khống, nhất định là có một thế lực tà ác mà mạnh mẽ nào đó muốn đạp đổ thần tượng mình.
Tôi vội vã phủi nước mưa dính trên người mình, đi vào trong tòa, lúc này người tham gia dự thính vụ án La Tranh Vân đã bắt đầu được vào chỗ.
Chưa ngồi được bao lâu, cảnh sát tòa đã qua duy trì trật tự, muốn chúng tôi chuyển thiết bị di động sang chế độ im lặng, đồng thời cấm ồn ào nói to, không thì sẽ bị mời ra khỏi tòa bất cứ lúc nào.
Thêm hai phút nữa, sau khi toàn bộ phòng xử án đều yên tĩnh trở lại, mười hai thành viên của bồi thẩm đoàn tiến vào, tiếp đó là hai bên đương sự, cuối cùng thẩm phán tiến vào, cảnh sát tòa đóng chặt cửa chính lại.
Lúc Thịnh Mân Âu tiến vào tòa, hắn liếc mắt bâng quơ về phía khu vực dự thính, kết quả lại vừa khéo đối mặt với tôi, ánh mắt thoáng dừng lại.
Tôi cười với hắn, nhiệt tình bắn một cái hôn qua.
Thịnh Mân Âu không một dấu vết liếc mắt đi, sải bước tới vị trí của mình, dường như không hề đặt tôi vào mắt.
Đi theo sau hắn chính là La Tranh Vân, sự xuất hiện của gã khiến cho khu vực dự thính tức khắc trở nên ồn ào, nhiều người không màng tới lời khuyên bảo của cảnh sát tòa hô to ủng hộ gã, có một vài người thậm chí còn không hiểu sao lại bắt đầu khóc nức nở. Mãi đến tận khi cảnh sát tòa nghiêm mặt lại có ý muốn đuổi người ra ngoài, những người này mới vất vả lắm mới yên tĩnh lại một lần nữa.
La Tranh Vân dường như rất hài lòng với hỗn loạn mà mình gây ra, gật đầu mỉm cười với khu vực dự thính, mặt mày thong dong ngồi xuống ghế bị cáo.
Tôi đã tìm tư liệu về kiểm sát viên phụ trách vụ án trên mạng, như Mạc Thu từng nói, là một người phụ nữ hết sức giỏi giang mà không hề mất đi vẻ nữ tính tao nhã, tên là Mạnh Toàn Quân, năm nay ba mươi sáu tuổi. Lý lịch xuất sắc, chiến tích huy hoàng, được cho rằng không có tội phạm bà ấy không định tội được, xuất sắc không phân cao thấp với Thịnh Mân Âu.
Sau khi phiên tòa bắt đầu, trước tiên là phần trần thuật của kiểm sát viên.
Mạnh Toàn Quân mặc trên người một bộ vest màu ghi xám đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói: “Tôi nhất định phải nói rõ trước, đây là một vụ án xâm hại tình dục hết sức tồi tệ, chỉ là bởi vì pháp luật nước ta chưa hoàn thiện, cho nên tôi chỉ có thể định tính vụ án này thành cưỡng chế dâm ô.” Câu nói đầu tiên của bà ấy đã khá đanh thép, làm cho khu vực dự thính vang lên những tiếng xì xào.
Trên khu vực ghế bị cáo đối diện với bà ấy, Thịnh Mân Âu nghiêng mặt dặn dò gì đó với Ngô Y ngồi cạnh, mặt mày trấn định thản nhiên, không hề lo lắng một chút nào.
Đến phần luật sư trình bày bào chữa, Thịnh Mân Âu phủ nhận mọi cáo buộc, tuyên bố La Tranh Vân hoàn toàn vô tội, phát sinh quan hệ với Mạc Thu dưới sự tự nguyện của đối phương, không tồn tại cưỡng ép.
Thẩm phán liền tuyên bố tiến hành đưa ra bằng chứng, cũng chính là giai đoạn kiểm tra chéo.
Dựa theo thông lệ, vẫn bắt đầu từ bên truy tố.
Mạnh Toàn Quân liệt kê ra một loạt bằng chứng, bao gồm một vài lịch sử trò chuyện cùng với video để chứng minh La Tranh Vân đã có kế hoạch, có âm mưu bố trí một cạm bẫy dài tới sáu tháng, chỉ chờ Mạc Thu giẫm vào, rồi dụ dỗ cậu ấy tới khách sạn xâm hại tình dục.
“Mọi người có biết đến PUA không? Gọi nôm na là kỹ thuật tán gái, những người này sẽ cố tình biến bản thân thành mẫu người mà phái nữ yêu thích, dí dỏm mau miệng, chín chắn anh tuấn, ân cần lắm tiền, sức sống tỏa ra bốn phía, dựa vào những thiết lập tính cách này để lừa tài lừa sắc. La Tranh Vân chính là một cao thủ PUA, anh ta dựa vào ưu thế ngoại hình và nghề nghiệp của mình, đắp nặn bản thân thành một người đàn ông dịu dàng nho nhã, tinh tế nhạy cảm, lừa gạt lòng tin của Mạc Thu. Cuối cùng không chỉ làm tổn thương tâm hồn, mà còn làm tổn thương thân thể cậu ấy.”
Bà ấy tia ánh mắt sắc như dao về phía La Tranh Vân ngồi trên ghế bị cáo, La Tranh Vân lại chỉ khẽ mỉm cười lại, quả thực là bình chân như vại.
Mạnh Toàn Quân ghét bỏ nhíu mày, sau đó yêu cầu gọi Mạc Thu lên.
Mạc Thu đứng trên bục có vẻ rất hoang mang bất an, mỗi lần trả lời câu hỏi của Mạnh Toàn Quân, cậu ấy đều cúi mặt rất thấp, chỉ hận không thể chui xuống dưới ghế tựa.
“Anh ta có đánh đập cậu trên giường không?”
Mạc Thu co rúm người lại, sắc mặt tái nhợt, dường như đang bị những câu hỏi không có chừng mực đó lăng trì tới chết.
Cậu ấy thấp thỏm xoa cánh tay mình, giọng cũng run lên: “Có.”
“Cậu có thể nói cho mọi người, vết sẹo trên tay cậu là thế nào không?”
“Tôi… Tôi không chịu nổi bị anh ta cưỡng bức nữa, thử tự sát tại nhà, sau đó… được bạn tôi phát hiện kịp thời, không tự sát thành công. Vết sẹo này chính là do lúc đó cắt cổ tay để lại…”
Lúc Mạnh Toàn Quân bày tỏ mình đã không còn gì muốn hỏi, tôi và Mạc Thu trên bục đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vốn cảm thấy câu hỏi của Mạnh Toàn Quân đã đủ chết người, kết quả là đợi đến lúc Thịnh Mân Âu ra trận, tôi mới phát hiện mình đã nhầm rồi.
Thịnh Mân Âu đứng dậy đi tới trước vị trí nhân chứng, cầm trong tay một bản photocopy, bày ra cho Mạc Thu xem: “Trong hai năm qua, cậu kiên trì mỗi ngày đều nhắn tin vào tài khoản mạng xã hội của La tiên sinh, chia sẻ chuyện xảy ra hằng ngày của mình, bày tỏ sự yêu thích của mình với anh La. Vào lúc anh La cảm động trước thành ý của cậu, cho cậu số điện thoại cá nhân của anh ấy, cậu đã chủ động liên lạc với anh ấy rất nhanh. Hiển nhiên là cậu rất hưởng thụ điều này, có thể qua lại với thần tượng của mình làm cho cậu hết sức vui vẻ, đúng không?”
Mạc Thu mím chặt môi, yếu ớt gật đầu: “Đúng, nhưng…”
Thịnh Mân Âu thô bạo ngắt lời cậu ấy: “Ngày La tiên sinh mời cậu tới Saint Eden, cậu hoàn toàn tự nguyện, anh ấy không hề ép buộc cậu nhất định phải đi, đúng không?”
“Đúng…”
Thịnh Mân Âu lật mặt sau của bản photocopy kia lên: “Cậu còn nhớ tác phẩm này không?”
Trên màn hình lớn phía sau ghế bị cáo bắt đầu chiếu chứng cứ cùng lúc, đó là một bức vẽ truyện tranh bốn ô có màu, người vợ mặc trang phục y tá chờ người chồng về nhà sau một ngày đi làm, giơ kim tiêm nói đùa muốn “bổ sung năng lượng” cho người chồng. Một câu chuyện không đầu không đuôi, chắc hẳn chỉ là một tình tiết nhỏ trong cả một tác phẩm hoàn chỉnh.
“Nhớ, đây là tác phẩm của tôi.” Mạc Thu hiển nhiên là đang không hiểu tại sao Thịnh Mân Âu lại đột nhiên mang tác phẩm của cậu ấy ra, “Là một tác phẩm rất lâu trước đây rồi, kể những câu chuyện hài hước ấm áp của một cặp vợ chồng trẻ tuổi…”
“Cậu thích cosplay lắm đúng không.”
“…Cái gì?”
“Trong tác phẩm này, cậu đã nhiều lần miêu tả người vợ và người chồng cosplay, có lúc người vợ là y tá, có lúc người chồng là cướp biển. Tác phẩm này được cậu hoàn thành độc lập, cậu có vẻ rất mong chờ chuyện đóng vai như vậy.”
Mạnh Toàn Quân cao giọng phản đối: “Câu hỏi này không liên quan tới vụ án!”
Thẩm phán liếc mắt nhìn bà ấy, biểu thị phản đối không có hiệu lực, cho phép Thịnh Mân Âu tiếp tục.
“Cậu và anh La qua lại với nhau xuất phát từ hai bên đều tự nguyện, phát sinh quan hệ cũng chỉ là một phần bình thường trong đó. Nếu như không muốn, ngay sau lần đầu tiên cậu đã có thể báo cảnh sát, nhưng cậu đã không báo, cậu lựa chọn tiếp tục, bởi vì đây căn bản không phải là ép buộc, chỉ là thân chủ của tôi cùng cậu tiến hành đóng vai nhân vật.” Thịnh Mân Âu ép sát lại từng bước, chống hai tay lên vị trí nhân chứng, “Anh ấy thích cậu, cho nên mới bằng lòng thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của cậu, đóng vai một phần tử bạo lực, quay video lại để làm cậu vui. Anh ấy là ảnh đế, chuyện này rất dễ dàng với anh ấy.”
“Không, không phải như vậy!” Mạc Thu siết chặt vạt áo mình, sắc mặt trắng bệch, như thể ngay một giây sau sẽ không thở nổi rồi ngất đi, “Là hắn ta nói muốn phát tán video lên mạng…”
“Phát tán video thì rốt cuộc ai mới là người tổn thất nhiều hơn? Cậu, một họa sĩ vẽ tranh minh họa không có tiếng tăm, không cần ló mặt, hay là anh ấy, một ngôi sao nhận được vô số vinh quang và tán tụng?”
Mạc Thu ngây người, lúng ta lúng túng nói không nên lời: “Là…”
Mạnh Toàn Quân đột ngột đứng lên khỏi vị trí: “Phản đối! Phản đối đặt câu hỏi có tính gợi ý!”
Lần này thẩm phán đã tuyên bố phản đối có hiệu lực, cũng bảo Thịnh Mân Âu chú ý cách đặt câu hỏi, bày tỏ có thể sẽ tạo thành cảm nhận không tốt đối với bồi thẩm đoàn.
Thịnh Mân Âu bấy giờ mới cất trạng thái tấn công hùng hổ đáng sợ đi, gật đầu nhẹ với thẩm phán, bày tỏ mình không còn gì muốn hỏi nữa.
Lúc này, sắc mặt Mạnh Toàn Quân còn nghiêm nghị hơn cả lúc ban đầu, bà ấy như thể cuối cùng cũng đã hiểu rõ, tại đây, ngày hôm nay, trận chiến này, hoặc là nói mỗi một trận chiến sau đó của vụ án này đều sẽ không hề dễ đánh.
Sau đó Mạnh Toàn Quân bắt đầu đặt câu hỏi cho La Tranh Vân. Khởi đầu vẫn còn tốt, Mạc Thu chỉ có vẻ hơi bần thần, mà khi Mạnh Toàn Quân bắt đầu lấy video đó ra, nhiều lần truy hỏi La Tranh Vân có sử dụng bạo lực với Mạc Thu ở trên giường hay không, Mạc Thu ngồi ở ghế người bị hại đột nhiên mất khống chế. Cậu ấy bắt đầu khóc nức nở, bụm mặt rít gào. Cậu ấy đã bị đánh gục, căn bản không thể nào tiếp tục được nữa.
Mạnh Toàn Quân không thể không xin phép tạm nghỉ giữa giờ, thẩm phán đương nhiên đồng ý.
Mọi người rời khỏi phòng xử án ra bên ngoài, không ít người bắt đầu châu đầu ghé tai, người bên truyền thông thì lại vội vàng gọi về cho tạp chí của mình, báo cáo tin tức tại hiện trường.
“Thằng cha kia ti tiện thật đấy, nghĩ mình là thiên tiên chắc, Tranh Tranh của bọn mình sao có thể cưỡng ép hắn ta được? Coi trọng hắn ta đã là nể mặt hắn ta lắm rồi, biết không?”
“Đúng đấy, còn nói là bị Tranh Tranh nhà mình đánh nữa chứ, không muốn thì đi báo cảnh sát đi, tôi thấy có mà là Tranh Tranh muốn chia tay, xong thằng kia muốn trả thù nên cắn ngược lại, vu khống Tranh Tranh cưỡng hiếp, đúng là ác độc!”
“Với cả tôi cũng chẳng tin có người nào một giây trước còn đang thích chết đi sống lại, một giây sau chỉ vì đối phương quay video trên giường, động tác hơi thô lỗ tí thôi đã đòi sống đòi chết, làm kiêu vừa thôi…”
“Cảm giác là có người đổ thêm dầu vào lửa từ phía sau, không thì sao hắn ta lại đột nhiên đi báo cảnh sát được?”
“Tranh Tranh nhà bọn mình khổ quá đi à…”
Dựa vào tường hút thuốc, bên tai toàn là những lời lẽ ô uế của fan La Tranh Vân, tôi đã ngỡ như mình đang ở trong một không gian kỳ quái mà hoang đường nào đó. Trong không gian này, ai nấy đều cảm thấy mình rất có lý, cảm thấy mình nắm giữ sự thật, chân tướng, không cần đến thẩm phán đã làm sáng tỏ được ai mới là kẻ có tội. Sau đó, bất kể có phản bác thế nào, biện hộ ra sao, bọn họ đều nhận định đó là mưu đồ đã lâu, cố ý hãm hại.
Không biết thêm mấy năm nữa, nhìn lại quá khứ, mấy cô bé này liệu có hối hận xấu hổ vì sự dễ tin người của mình không, hay vẫn cố chấp kiên trì với cách nhìn của mình, tin tưởng La Tranh Vân vô tội.
Hút xong một điếu thuốc, cảnh sát tòa triệu tập mọi người trở lại, mà phiên tòa cũng không thể tiếp tục được nữa, bởi vì tâm trạng của Mạc Thu không ổn định, không có cách nào kiên trì được hết phiên tòa, thẩm phán tuyên bố ngày khác sẽ tái thẩm.
Bên ngoài tòa án, phóng viên không lấy được quyền dự thính trông thấy La Tranh Vân vừa ra ngoài đã lao tới chụp ảnh phỏng vấn như bầy ong vỡ tổ.
Dịch Đại Tráng chụp được hai tấm thì bị đẩy ra ngoài vòng vây, lảo đảo đi đến trước mặt tôi.
“Mẹ kiếp, có cần mạnh vậy không.” Nó vừa mắng chửi vừa kiểm tra thiết bị quay chụp của mình, ngẩng đầu lên thấy là tôi thì cười tít mắt, “Anh Phong, mau nói cho em xem tình huống trong đó thế nào đi!”
Trời đã không còn đổ mưa nữa, mà vẫn cứ âm u, khiến lòng người không dễ chịu.
Tôi lần mò điếu thuốc trong túi, nhìn đoàn người đã đi xa rồi nói: “Tình huống không tốt lắm.”
Dịch Đại Tráng cùng tôi đồng thời nhìn La Tranh Vân bị một đám người bao vây, lên xe bảo mẫu (*) ở đằng xa, rồi thở dài một hơi: “Thực ra lúc nãy nghỉ giữa giờ, em nghe mấy anh em bên truyền thông nói, luật sư bên bị đuổi đánh tới cùng, mới vòng đầu tiên đã hỏi cho người bị hại không nói nên lời, tình huống bên người bị hại có vẻ không lý tưởng lắm.”
(*) xe bảo mẫu: là xe từ bảy chỗ trở lên, hay được sử dụng để chở người nổi tiếng, vì có không gian rộng nên có thể làm phòng trang điểm, phòng thay đổi, phòng nghỉ ngơi tạm thời, chính là mấy con xe màu đen xì hay để chở idol
Hắn đâu chỉ đuổi đánh tới cùng, mà phải nói là hung ác cùng cực, vô liêm sỉ cùng cực.
Đằng xa, Thịnh Mân Âu dường như còn liếc mắt nhìn về phía tôi trước lúc lên xe.
Quá xa, tôi không thấy rõ mặt hắn, mà dùng ngón chân nghĩ cũng biết, trên khuôn mặt xuất sắc kia nhất định là đang viết đầy vẻ trào phúng, cao cao tại thượng. Thật giống như đang hô to lên với tôi: “Tôi làm sao có thể thất bại thảm hại được? Người thất bại thảm hại phải là cậu mới đúng.”
Tôi không nói một lời nào, quay người một lần nữa đi vào trong phòng xử án, Dịch Đại Tráng ở phía sau không ngừng gọi tên tôi, tôi không buồn quay đầu lại khoát tay áo với nó, ý bảo nó đi trước, nói rằng mình còn có việc.
Đi về tòa án, đúng lúc thấy căn phòng thảo luận bên cạnh phòng xử án đang mở cửa, Mạnh Toàn Quân và Mạc Thu đi từ bên trong ra, Mạnh Toàn Quân đưa tay nhẹ nhàng khoát lên tay Mạc Thu, nhỏ giọng an ủi cậu ấy, còn Mạc Thu thì chốc chốc lại gật đầu với bà ấy.
“Không sao cả, đừng cảm thấy áp lực…”
Bởi vì tôi đột nhiên lại gần, Mạnh Toàn Quân cảnh giác dừng cuộc trò chuyện lại, nhíu mày chất vấn tôi: “Cậu là ai?”
Mạc Thu vội vàng giải thích: “À, cậu ấy là bạn tôi.”
Mạnh Toàn Quân hơi nhướng mày, đang muốn nói gì đó, lại bị tôi một lần nữa đẩy vào trong phòng thảo luận. Cùng bị tôi đẩy vào còn có cả Mạc Thu đang mặt mày mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đẩy mạnh hai người họ vào phòng thảo luận xong, tôi trở tay đóng cửa lại.
Mạnh Toàn Quân lùi ra sau một bước tránh xa tôi, bắt đầu đề phòng: “Cậu làm gì vậy?”
Tôi không để ý tới bà ấy, hỏi Mạc Thu: “Cậu đã đưa video của tớ cho La Tranh Vân xem chưa?”
Mạc Thu mới vừa rồi khóc quá dữ, giờ mắt đỏ hoe như con thỏ, nghe thấy câu hỏi của tôi, cả người đều giật nảy lên, nhanh chóng lắc lắc đầu.
“Chưa, chưa… Tớ không muốn liên lụy cậu vào.”
“Tốt lắm.” Tôi lấy điện thoại ra, tìm bản full HD của video quay hôm đó ra, đặt lên trên bàn, đẩy về hướng Mạnh Toàn Quân, “Chị Mạnh, chị xem thử cái này đi, chị sẽ cảm thấy có hứng thú.”
Mạc Thu vội vàng muốn cướp lấy điện thoại, bị tôi tay mắt lanh lẹ ngăn lại.
“Lục Phong, cậu làm gì vậy?” Giọng cậu ấy nghe như đã sắp khóc, “Một, một mình tớ có thể… cậu không cần phải vậy…”
Tôi gạt tay cậu ấy ra, chắn trước mặt cậu ấy, mãi đến tận lúc Mạnh Toàn Quân chần chừ cầm điện thoại lên ấn phát video, mới tiếp tục nói: “Chúng ta đều biết không thể chỉ có một người bị hại là Mạc Thu, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, chỉ cần không bị định tội, gã sẽ tiếp tục mãi mãi.”
Vẻ mặt Mạnh Toàn Quân lúc xem video càng lúc càng trở nên khiếp sợ, liếc mắt nhìn tôi, rồi lại xem video, tiếp đó lại liếc nhìn tôi, muốn xác nhận: “Cậu là một người khác?”
“Không đúng hoàn toàn, nhưng cũng có thể nói như vậy.” Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống trước mặt bà ấy.
Mạnh Toàn Quân nhìn Mạc Thu, rồi nhìn tôi, cũng kéo ghế ra ngồi xuống.
“Tôi cần biết nhiều chi tiết hơn.”
Ngày hôm sau, trên mặt các trang báo của thành phố Thanh Loan đều phủ kín tiến triển mới của vụ án La Tranh Vân – xuất hiện người bị hại thứ hai.
Luật sư ban đầu của La Tranh Vân vì có xung đột lợi ích với người bị hại, cho nên không thể không rút khỏi vụ án này, bên phía La Tranh Vân rất vội vàng nhờ cậy một công ty luật lớn, thuê cộng sự cao cấp của bọn họ tới đảm nhiệm luật sư bào chữa cho phiên tòa tiếp theo.
Lúc nhìn thấy tin tức, tôi quả thực chỉ muốn cười phá lên vì vẻ mặt thịnh nộ của Thịnh Mân Âu mà mình tự tưởng tượng ra trong đầu.
Hắn hẳn là không thể nào ngờ được, tôi sẽ tự mình bước chân vào vũng nước đục này.
Tới giờ phút này, thực ra đã chẳng liên quan gì tới chính nghĩa nữa, đây càng giống như một cuộc so kè cao thấp giữa tôi và Thịnh Mân Âu, đơn phương so kè cao thấp.
“Lục Phong, mày điên rồi đấy à?”
Trong điện thoại, Ngụy Sư to tiếng quát, tôi sợ tới nỗi giật mình, suýt nữa ngã từ trên ghế xoay xuống.
Tôi đẩy điện thoại ra xa tai, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Anh giải thích cho em đi, tại sao lại mắng em?”
Ngụy Sư tiếp tục phẫn nộ quát: “Thẩm Tiểu Thạch với Hầu Tử kể hết chuyện cho tao rồi, tao đã bảo gần đây sao mà mấy đứa mày cứ thần thần bí bí, từ sáng đến tối bỏ việc chạy ra ngoài mà. Giờ mày tới đây ngay cho tao, giải thích mọi chuyện rõ ràng…” Đột nhiên giọng ổng phát về hướng khác, “Tao cho mày ngồi xuống rồi à? Đứng sát vào tường cho tao!”
Tôi đã bảo cái ông này tự dưng gọi điện thoại cho mình đảm bảo là không có chuyện gì hay, xem ra chuyện mấy người bọn tôi đồng lõa làm ra giờ đã lộ hết…
Tính tình Ngụy Sư thường ngày đều rất tốt, mà nóng lên thì có thể sánh với khủng long bạo chúa bị giẫm đuôi, không phải mức độ người thường chịu được, tôi đây cũng khó đối phó.
“Anh cứ bình tĩnh xem nào, em là người bị hại…”
“Chuyện lớn như vậy mà đứa nào đứa nấy đều giấu tao, mày bảo tao bình tĩnh thế nào?” Giọng của Ngụy Sư vậy mà còn có thể to hơn nữa, “Mày lăn ngay qua đây cho tao, không thì không có anh em gì nữa!”
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu như giờ qua đó luôn, vậy thì thật sự sẽ chết rất khó coi, chưa biết chừng còn bị ổng cho một trận đòn no, thế nên liền đề nghị: “Như này đi, tối nay anh em mình cùng đi ăn lẩu? Chốc nữa em gửi địa chỉ cho anh, anh em mình vừa ăn vừa nói chuyện.”
Sắp xếp như vậy, thứ nhất là vì ở không gian công cộng ổng cũng sẽ ngại động tay động chân, thứ hai là vì tôi tin tưởng rằng không có chuyện gì là một bữa lẩu không thể giải quyết, nếu như có, vậy thì hai bữa.
Tôi không cho Ngụy Sư cơ hội từ chối, quyết đoán dập điện thoại, sau đó tìm trên mạng một nhà hàng lẩu được đánh giá khá tốt, rồi gửi địa chỉ qua.
Nhà hàng lẩu kia nằm ngay bên trong trung tâm thương mại phía dưới văn phòng luật của Thịnh Mân Âu, thú thật thì tôi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn chọn nhà hàng này, mà lại luôn cảm thấy, nếu như không được tận mắt trông thấy bộ dạng Thịnh Mân Âu ăn quả đắng, vậy thì rất đáng tiếc.
Biết ngay hắn sẽ nói như vậy.
Lòng bàn tay tôi tức khắc đổ mồ hôi, tôi nhìn thẳng vào hắn nói: “Là anh đúng không.”
Hắn nhìn tôi đầy khó hiểu, như thể không hiểu ý tôi: “Cái gì?”
Tôi quan sát vẻ mặt của hắn, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào, nhưng mà hết sức đáng tiếc, hắn trông có vẻ không thẹn với lương tâm, như thể hoàn toàn không biết tôi đang nói gì.
Giống như một người trẻ tuổi đêm khuya ra khỏi quán bar, lái xe tới đầu phố đã bị cảnh sát ngăn lại, nhìn bề ngoài trăm phần trăm là có uống rượu, mà kết quả lại là hắn không dính một giọt rượu nào, chỉ gọi một cốc nước trái cây trong quán. Rất ly kỳ, song sự thực lại là như vậy.
“Không có gì.” Tôi cười nói, “Chỉ là… tuần trước em không cẩn thận bị một con chó dại chỉ biết cắn người không biết sủa cắn, vừa nãy em đang nghi ngờ có phải là anh phái tới không.”
Hắn nhíu mày lại, trong giọng nói có lẫn chút cay nghiệt, tầm mắt quay trở về màn hình máy tính xách tay, bắt đầu đánh máy: “Lục Phong, tôi nghi ngờ tinh thần của cậu có vấn đề, cậu tốt nhất là nên đến bệnh viện khám tâm thần xem.”
Đây thực sự là lời vu khống buồn cười nhất tôi được nghe trong mấy năm nay. Chính hắn không bình thường, còn bảo tôi đi gặp bác sĩ, vậy chính hắn có từng đi gặp bác sĩ không? “Không làm phiền anh nhọc lòng chuyện này.” Tôi liếc nhìn giày hắn lần cuối, xoay người đi về phía cửa, không quay đầu lại, để lại lời chúc chân thành nhất, “Chúc anh thất bại thảm hại, luật sư Thịnh.”
Lúc ra cửa, vừa khéo nhìn thấy Ngô Y cầm một tờ văn bản đi ngang qua trước mặt tôi, tôi gọi cậu ta lại, cậu ta thấy là tôi thì hơi bất ngờ, lùi về trước mặt tôi.
“Anh Lục, lâu rồi không thấy anh đến.” Cậu ta liếc nhìn nơi tôi vừa đi ra, “Khéo quá, hôm nay thầy hiếm khi mới có mặt ở công ty lại gặp được anh. Đúng là anh em có khác, có thần giao cách cảm.”
Thịnh Mân Âu chắc cũng không muốn có thần giao cách cảm như vậy.
“Đợt trước hơi bận, hôm nay trùng hợp đi ngang qua nên tới thăm một lúc. Đừng gọi anh Lục anh Mã gì cả, gọi tôi A Phong là được rồi.” Tôi khoát cánh tay lên vai cậu ta, dẫn cậu ấy đi vào trong góc, “Gần đây bận rộn như vậy, là vì đang xử lý vụ án liên quan tới La Tranh Vân à?”
Ngô Y vẫn chưa thể đề kháng với lời ngon tiếng ngọt được như Thịnh Mân Âu, vẫn còn mang theo chút ngây ngô khi mới bước vào đời. Cậu ta liếc nhìn trái phải, thấy không ai để ý tới góc chúng tôi, bấy giờ mới hạ thấp giọng nói: “Chính là siêu sao kia, đúng là củ khoai lang bỏng tay, làm người ta phiền chết đi.”
“Có thể thắng không?”
“Tuy nóng bỏng tay, nhưng mà thầy bảo, chắc chắn sẽ thắng được.”
Lòng tôi nhói lên: “Lợi hại vậy kia à?”
Ngô Y lập tức dùng vẻ mặt “Anh nhận thức kém tôi đây không chấp anh” rồi nói: “Mấy năm thầy đảm nhiệm vị trí cố vấn pháp luật cấp cao cho Mỹ Đằng, tất cả vụ kiện có liên quan tới Mỹ Đằng đều kết thúc bằng tuyên bố thắng kiện.”
“Bên ngoài chỉ nghĩ rằng công ty luật hợp tác với Mỹ Đằng lợi hại nhường nào, thủ đoạn của đoàn luật sư cao siêu ra sao, nhưng bọn họ không biết, những sách lược và phương hướng biện hộ thực ra đều được thầy lập ra. Không chỉ phương diện tố tụng, mà thủ đoạn của thầy ấy ở phương diện tránh rủi ro pháp lý cũng không ai sánh được, nếu như ví ngài Tiêu là vị vua độc đoán của Mỹ Đằng, vậy thì thầy chính là thanh kiếm sắc trong tay ngài ấy. Ngài Tiêu dùng thầy ấy vượt mọi chông gai, trăm trận trăm thắng.” Mắt cậu ta rực sáng, chứa đầy hy vọng, “Đây cũng là lý do tại sao sau khi biết thầy ấy định rời khỏi Mỹ Đằng, tôi lại mặt dày muốn đi theo thầy ấy. Được học hỏi trước một tuyệt thế danh kiếm như vậy, ngày nào cũng có lợi, dù chỉ sơ múi được chút ít kiến thức, tôi cũng đều được lợi cả đời.”
Ngô Y không biết có thêm filter fan cuồng vào cho Thịnh Mân Âu hay không, nhưng lời cậu ta nói thực sự đã khiến tôi có linh cảm không ổn. Chỉ không biết cán bộ kiểm sát phụ trách vụ án này là nhân vật thế nào, đến lúc đó có ngang tài ngang sức, thậm chí còn trên cơ Thịnh Mân Âu một bậc hay không.
Buổi tối tôi gọi điện thoại cho Mạc Thu, dặn cậu ấy trước lúc vụ án kết thúc thì đừng lên mạng, tốt nhất là rút hết dây mạng trong nhà đi. Cậu ấy có thể là đã cảm nhận được gì đó, nhỏ giọng nói đồng ý, trái lại còn động viên bảo tôi đừng lo lắng quá, còn nói rằng cán bộ kiểm sát lần này là một người phụ nữ rất dịu dàng, rất đáng tin, nhất định có thể bắt La Tranh Vân phải chịu sự trừng phạt của công lý.
Cúp điện thoại xong, tôi lên mạng tra cứu thông tin liên quan tới vụ án lần này. Không tra thì không biết, tra rồi mới phát hiện phe La Tranh Vân quả nhiên đã bắt đầu lợi dụng sức mạnh của dư luận. Bọn họ đắp nặn cho Mạc Thu một hình tượng fanboy có chứng ức tưởng(*), bên trong những topic hot của người qua đường chẳng biết là thật hay giả đó, những người mới đầu còn ủng hộ Mạc Thu đã dần dần im lặng, càng nhiều người lựa chọn chỉ hóng, cho rằng điều này là bắt đầu “có biến mới”.
(*) chứng ức tưởng (臆想症): có triệu chứng là tính cách thay đổi, cảm xúc thay đổi thất thường, khó tập trung, hành vi thay đổi, trở nên mẫn cảm đa nghi cùng với các triệu chứng thần kinh khác như suy giảm trí nhớ, khó tập trung, mệt mỏi đau đầu, mất ngủ, năng lực công tác học tập suy giảm.
Không ít người hoài nghi khả năng La Tranh Vân xâm hại tình dục đàn ông, thậm chí từ lời nói của bọn họ còn có thể thấy rằng, bọn họ không cho rằng chuyện một người đàn ông dùng bạo lực xâm hại một người đàn ông khác là chuyện gì đáng để làm quá lên cả.
Bọn họ trước sau chỉ coi đây như một scandal tình dục gây sốc trong giới giải trí, chứ không phải hành vi phạm tội tồi tệ.
Tư liệu về thẩm phán phụ trách vụ án, cán bộ kiểm sát, thậm chí là cả Thịnh Mân Âu đều được giới thiệu tường tận trên mạng, tất cả mọi người đều chú ý tới vụ án này, bất kể có phải fan của La Tranh Vân hay không, đều cùng chờ đợi phiên tòa đầu tiên.
Tôi cũng đợi.
Tôi không chỉ đợi, tôi còn dự định tự mình đi xem.
Nhưng bởi vụ án này quá gây chú ý, lượng người muốn dự thính quá lớn, quyền dự thính phải lựa chọn bằng phương thức rút thăm xổ số.
Ngày đi rút thăm, tôi nhìn thấy Dịch Đại Tráng trong đám đông.
Công chức tòa án đứng trên bục không ngừng báo con số rút được, đám đông thi thoảng lại phát ra tiếng reo hò hoặc thở dài, Dịch Đại Tráng hai tay kẹp tờ thăm, vái trời liên tục, xem ra là vẫn chưa trúng.
Tôi đi tới bên cạnh nó, bất thình lình mở miệng: “Số mấy đấy?”
Dịch Đại Tráng sợ tới mức nhảy một bước dài sang bên cạnh, thấy rõ là tôi xong thì vỗ ngực nói: “Mọe, anh Phong, anh mà cứ làm thế là dễ ra chuyện lắm đấy anh biết không! Em sợ tới mức bay mất hồn rồi.”
“Anh với cậu đổi số đi.” Tôi đề nghị.
“Tại sao?”
“Anh cảm thấy số của cậu có thể trúng.”
Thực ra tôi muốn cả hai số, thêm được một số, chung quy sẽ có thêm hi vọng được rút trúng.
Dịch Đại Tráng nhận ra nguy cơ, ôm chặt tờ thăm bảo bối của mình, làm thế nào cũng không chịu đổi với tôi, ngay vào lúc tôi muốn xuống tay cướp, đột nhiên công chức trên bục lại đọc ra một con số, tôi sững sờ, mở tờ thăm của mình ra nhìn, chắc chắn chính là con số bên trên không hề sai.
“Á đìu, anh Phong, anh rút trúng à?” Dịch Đại Tráng đố kị tới nỗi mặt tái cả đi, “Giờ em đổi còn kịp không?”
“Hết kịp rồi.” Tôi phe phẩy mẩu giấy với nó, rồi nhanh chân đi về phía người công chức kia, dùng tờ thăm đổi lấy một tấm phiếu vào tham dự phiên tòa.
Dịch Đại Tráng vẫn không cam lòng, đuổi theo tôi mãi: “Không phải, em đây là người có nhiệm vụ trên người, anh lại không có việc gì thôi anh nhường cho em đi?”
“Không nhường.”
“Mời anh ăn cơm.”
“Không nhường.”
“Mời ba bữa.”
“Không.”
“Mười bữa?”
“Một trăm bữa cũng không nhường.”
“Đù.”
Ngày đến dự phiên tòa, mắt phải tôi vẫn luôn máy không ngừng, ra ngoài còn quên mang ô, bị mắc mưa mất một đoạn.
Bên ngoài cổng tòa án từ sáng sớm đã có một lượng lớn phóng viên và fan chờ đợi, không ít người còn giơ cả slogan, lựa chọn ở bên ngoài yên lặng ủng hộ thần tượng của mình. Bọn họ tin tưởng từ đáy lòng rằng, La Tranh Vân là con người đáng thương bị hãm hại bị vu khống, nhất định là có một thế lực tà ác mà mạnh mẽ nào đó muốn đạp đổ thần tượng mình.
Tôi vội vã phủi nước mưa dính trên người mình, đi vào trong tòa, lúc này người tham gia dự thính vụ án La Tranh Vân đã bắt đầu được vào chỗ.
Chưa ngồi được bao lâu, cảnh sát tòa đã qua duy trì trật tự, muốn chúng tôi chuyển thiết bị di động sang chế độ im lặng, đồng thời cấm ồn ào nói to, không thì sẽ bị mời ra khỏi tòa bất cứ lúc nào.
Thêm hai phút nữa, sau khi toàn bộ phòng xử án đều yên tĩnh trở lại, mười hai thành viên của bồi thẩm đoàn tiến vào, tiếp đó là hai bên đương sự, cuối cùng thẩm phán tiến vào, cảnh sát tòa đóng chặt cửa chính lại.
Lúc Thịnh Mân Âu tiến vào tòa, hắn liếc mắt bâng quơ về phía khu vực dự thính, kết quả lại vừa khéo đối mặt với tôi, ánh mắt thoáng dừng lại.
Tôi cười với hắn, nhiệt tình bắn một cái hôn qua.
Thịnh Mân Âu không một dấu vết liếc mắt đi, sải bước tới vị trí của mình, dường như không hề đặt tôi vào mắt.
Đi theo sau hắn chính là La Tranh Vân, sự xuất hiện của gã khiến cho khu vực dự thính tức khắc trở nên ồn ào, nhiều người không màng tới lời khuyên bảo của cảnh sát tòa hô to ủng hộ gã, có một vài người thậm chí còn không hiểu sao lại bắt đầu khóc nức nở. Mãi đến tận khi cảnh sát tòa nghiêm mặt lại có ý muốn đuổi người ra ngoài, những người này mới vất vả lắm mới yên tĩnh lại một lần nữa.
La Tranh Vân dường như rất hài lòng với hỗn loạn mà mình gây ra, gật đầu mỉm cười với khu vực dự thính, mặt mày thong dong ngồi xuống ghế bị cáo.
Tôi đã tìm tư liệu về kiểm sát viên phụ trách vụ án trên mạng, như Mạc Thu từng nói, là một người phụ nữ hết sức giỏi giang mà không hề mất đi vẻ nữ tính tao nhã, tên là Mạnh Toàn Quân, năm nay ba mươi sáu tuổi. Lý lịch xuất sắc, chiến tích huy hoàng, được cho rằng không có tội phạm bà ấy không định tội được, xuất sắc không phân cao thấp với Thịnh Mân Âu.
Sau khi phiên tòa bắt đầu, trước tiên là phần trần thuật của kiểm sát viên.
Mạnh Toàn Quân mặc trên người một bộ vest màu ghi xám đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói: “Tôi nhất định phải nói rõ trước, đây là một vụ án xâm hại tình dục hết sức tồi tệ, chỉ là bởi vì pháp luật nước ta chưa hoàn thiện, cho nên tôi chỉ có thể định tính vụ án này thành cưỡng chế dâm ô.” Câu nói đầu tiên của bà ấy đã khá đanh thép, làm cho khu vực dự thính vang lên những tiếng xì xào.
Trên khu vực ghế bị cáo đối diện với bà ấy, Thịnh Mân Âu nghiêng mặt dặn dò gì đó với Ngô Y ngồi cạnh, mặt mày trấn định thản nhiên, không hề lo lắng một chút nào.
Đến phần luật sư trình bày bào chữa, Thịnh Mân Âu phủ nhận mọi cáo buộc, tuyên bố La Tranh Vân hoàn toàn vô tội, phát sinh quan hệ với Mạc Thu dưới sự tự nguyện của đối phương, không tồn tại cưỡng ép.
Thẩm phán liền tuyên bố tiến hành đưa ra bằng chứng, cũng chính là giai đoạn kiểm tra chéo.
Dựa theo thông lệ, vẫn bắt đầu từ bên truy tố.
Mạnh Toàn Quân liệt kê ra một loạt bằng chứng, bao gồm một vài lịch sử trò chuyện cùng với video để chứng minh La Tranh Vân đã có kế hoạch, có âm mưu bố trí một cạm bẫy dài tới sáu tháng, chỉ chờ Mạc Thu giẫm vào, rồi dụ dỗ cậu ấy tới khách sạn xâm hại tình dục.
“Mọi người có biết đến PUA không? Gọi nôm na là kỹ thuật tán gái, những người này sẽ cố tình biến bản thân thành mẫu người mà phái nữ yêu thích, dí dỏm mau miệng, chín chắn anh tuấn, ân cần lắm tiền, sức sống tỏa ra bốn phía, dựa vào những thiết lập tính cách này để lừa tài lừa sắc. La Tranh Vân chính là một cao thủ PUA, anh ta dựa vào ưu thế ngoại hình và nghề nghiệp của mình, đắp nặn bản thân thành một người đàn ông dịu dàng nho nhã, tinh tế nhạy cảm, lừa gạt lòng tin của Mạc Thu. Cuối cùng không chỉ làm tổn thương tâm hồn, mà còn làm tổn thương thân thể cậu ấy.”
Bà ấy tia ánh mắt sắc như dao về phía La Tranh Vân ngồi trên ghế bị cáo, La Tranh Vân lại chỉ khẽ mỉm cười lại, quả thực là bình chân như vại.
Mạnh Toàn Quân ghét bỏ nhíu mày, sau đó yêu cầu gọi Mạc Thu lên.
Mạc Thu đứng trên bục có vẻ rất hoang mang bất an, mỗi lần trả lời câu hỏi của Mạnh Toàn Quân, cậu ấy đều cúi mặt rất thấp, chỉ hận không thể chui xuống dưới ghế tựa.
“Anh ta có đánh đập cậu trên giường không?”
Mạc Thu co rúm người lại, sắc mặt tái nhợt, dường như đang bị những câu hỏi không có chừng mực đó lăng trì tới chết.
Cậu ấy thấp thỏm xoa cánh tay mình, giọng cũng run lên: “Có.”
“Cậu có thể nói cho mọi người, vết sẹo trên tay cậu là thế nào không?”
“Tôi… Tôi không chịu nổi bị anh ta cưỡng bức nữa, thử tự sát tại nhà, sau đó… được bạn tôi phát hiện kịp thời, không tự sát thành công. Vết sẹo này chính là do lúc đó cắt cổ tay để lại…”
Lúc Mạnh Toàn Quân bày tỏ mình đã không còn gì muốn hỏi, tôi và Mạc Thu trên bục đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vốn cảm thấy câu hỏi của Mạnh Toàn Quân đã đủ chết người, kết quả là đợi đến lúc Thịnh Mân Âu ra trận, tôi mới phát hiện mình đã nhầm rồi.
Thịnh Mân Âu đứng dậy đi tới trước vị trí nhân chứng, cầm trong tay một bản photocopy, bày ra cho Mạc Thu xem: “Trong hai năm qua, cậu kiên trì mỗi ngày đều nhắn tin vào tài khoản mạng xã hội của La tiên sinh, chia sẻ chuyện xảy ra hằng ngày của mình, bày tỏ sự yêu thích của mình với anh La. Vào lúc anh La cảm động trước thành ý của cậu, cho cậu số điện thoại cá nhân của anh ấy, cậu đã chủ động liên lạc với anh ấy rất nhanh. Hiển nhiên là cậu rất hưởng thụ điều này, có thể qua lại với thần tượng của mình làm cho cậu hết sức vui vẻ, đúng không?”
Mạc Thu mím chặt môi, yếu ớt gật đầu: “Đúng, nhưng…”
Thịnh Mân Âu thô bạo ngắt lời cậu ấy: “Ngày La tiên sinh mời cậu tới Saint Eden, cậu hoàn toàn tự nguyện, anh ấy không hề ép buộc cậu nhất định phải đi, đúng không?”
“Đúng…”
Thịnh Mân Âu lật mặt sau của bản photocopy kia lên: “Cậu còn nhớ tác phẩm này không?”
Trên màn hình lớn phía sau ghế bị cáo bắt đầu chiếu chứng cứ cùng lúc, đó là một bức vẽ truyện tranh bốn ô có màu, người vợ mặc trang phục y tá chờ người chồng về nhà sau một ngày đi làm, giơ kim tiêm nói đùa muốn “bổ sung năng lượng” cho người chồng. Một câu chuyện không đầu không đuôi, chắc hẳn chỉ là một tình tiết nhỏ trong cả một tác phẩm hoàn chỉnh.
“Nhớ, đây là tác phẩm của tôi.” Mạc Thu hiển nhiên là đang không hiểu tại sao Thịnh Mân Âu lại đột nhiên mang tác phẩm của cậu ấy ra, “Là một tác phẩm rất lâu trước đây rồi, kể những câu chuyện hài hước ấm áp của một cặp vợ chồng trẻ tuổi…”
“Cậu thích cosplay lắm đúng không.”
“…Cái gì?”
“Trong tác phẩm này, cậu đã nhiều lần miêu tả người vợ và người chồng cosplay, có lúc người vợ là y tá, có lúc người chồng là cướp biển. Tác phẩm này được cậu hoàn thành độc lập, cậu có vẻ rất mong chờ chuyện đóng vai như vậy.”
Mạnh Toàn Quân cao giọng phản đối: “Câu hỏi này không liên quan tới vụ án!”
Thẩm phán liếc mắt nhìn bà ấy, biểu thị phản đối không có hiệu lực, cho phép Thịnh Mân Âu tiếp tục.
“Cậu và anh La qua lại với nhau xuất phát từ hai bên đều tự nguyện, phát sinh quan hệ cũng chỉ là một phần bình thường trong đó. Nếu như không muốn, ngay sau lần đầu tiên cậu đã có thể báo cảnh sát, nhưng cậu đã không báo, cậu lựa chọn tiếp tục, bởi vì đây căn bản không phải là ép buộc, chỉ là thân chủ của tôi cùng cậu tiến hành đóng vai nhân vật.” Thịnh Mân Âu ép sát lại từng bước, chống hai tay lên vị trí nhân chứng, “Anh ấy thích cậu, cho nên mới bằng lòng thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của cậu, đóng vai một phần tử bạo lực, quay video lại để làm cậu vui. Anh ấy là ảnh đế, chuyện này rất dễ dàng với anh ấy.”
“Không, không phải như vậy!” Mạc Thu siết chặt vạt áo mình, sắc mặt trắng bệch, như thể ngay một giây sau sẽ không thở nổi rồi ngất đi, “Là hắn ta nói muốn phát tán video lên mạng…”
“Phát tán video thì rốt cuộc ai mới là người tổn thất nhiều hơn? Cậu, một họa sĩ vẽ tranh minh họa không có tiếng tăm, không cần ló mặt, hay là anh ấy, một ngôi sao nhận được vô số vinh quang và tán tụng?”
Mạc Thu ngây người, lúng ta lúng túng nói không nên lời: “Là…”
Mạnh Toàn Quân đột ngột đứng lên khỏi vị trí: “Phản đối! Phản đối đặt câu hỏi có tính gợi ý!”
Lần này thẩm phán đã tuyên bố phản đối có hiệu lực, cũng bảo Thịnh Mân Âu chú ý cách đặt câu hỏi, bày tỏ có thể sẽ tạo thành cảm nhận không tốt đối với bồi thẩm đoàn.
Thịnh Mân Âu bấy giờ mới cất trạng thái tấn công hùng hổ đáng sợ đi, gật đầu nhẹ với thẩm phán, bày tỏ mình không còn gì muốn hỏi nữa.
Lúc này, sắc mặt Mạnh Toàn Quân còn nghiêm nghị hơn cả lúc ban đầu, bà ấy như thể cuối cùng cũng đã hiểu rõ, tại đây, ngày hôm nay, trận chiến này, hoặc là nói mỗi một trận chiến sau đó của vụ án này đều sẽ không hề dễ đánh.
Sau đó Mạnh Toàn Quân bắt đầu đặt câu hỏi cho La Tranh Vân. Khởi đầu vẫn còn tốt, Mạc Thu chỉ có vẻ hơi bần thần, mà khi Mạnh Toàn Quân bắt đầu lấy video đó ra, nhiều lần truy hỏi La Tranh Vân có sử dụng bạo lực với Mạc Thu ở trên giường hay không, Mạc Thu ngồi ở ghế người bị hại đột nhiên mất khống chế. Cậu ấy bắt đầu khóc nức nở, bụm mặt rít gào. Cậu ấy đã bị đánh gục, căn bản không thể nào tiếp tục được nữa.
Mạnh Toàn Quân không thể không xin phép tạm nghỉ giữa giờ, thẩm phán đương nhiên đồng ý.
Mọi người rời khỏi phòng xử án ra bên ngoài, không ít người bắt đầu châu đầu ghé tai, người bên truyền thông thì lại vội vàng gọi về cho tạp chí của mình, báo cáo tin tức tại hiện trường.
“Thằng cha kia ti tiện thật đấy, nghĩ mình là thiên tiên chắc, Tranh Tranh của bọn mình sao có thể cưỡng ép hắn ta được? Coi trọng hắn ta đã là nể mặt hắn ta lắm rồi, biết không?”
“Đúng đấy, còn nói là bị Tranh Tranh nhà mình đánh nữa chứ, không muốn thì đi báo cảnh sát đi, tôi thấy có mà là Tranh Tranh muốn chia tay, xong thằng kia muốn trả thù nên cắn ngược lại, vu khống Tranh Tranh cưỡng hiếp, đúng là ác độc!”
“Với cả tôi cũng chẳng tin có người nào một giây trước còn đang thích chết đi sống lại, một giây sau chỉ vì đối phương quay video trên giường, động tác hơi thô lỗ tí thôi đã đòi sống đòi chết, làm kiêu vừa thôi…”
“Cảm giác là có người đổ thêm dầu vào lửa từ phía sau, không thì sao hắn ta lại đột nhiên đi báo cảnh sát được?”
“Tranh Tranh nhà bọn mình khổ quá đi à…”
Dựa vào tường hút thuốc, bên tai toàn là những lời lẽ ô uế của fan La Tranh Vân, tôi đã ngỡ như mình đang ở trong một không gian kỳ quái mà hoang đường nào đó. Trong không gian này, ai nấy đều cảm thấy mình rất có lý, cảm thấy mình nắm giữ sự thật, chân tướng, không cần đến thẩm phán đã làm sáng tỏ được ai mới là kẻ có tội. Sau đó, bất kể có phản bác thế nào, biện hộ ra sao, bọn họ đều nhận định đó là mưu đồ đã lâu, cố ý hãm hại.
Không biết thêm mấy năm nữa, nhìn lại quá khứ, mấy cô bé này liệu có hối hận xấu hổ vì sự dễ tin người của mình không, hay vẫn cố chấp kiên trì với cách nhìn của mình, tin tưởng La Tranh Vân vô tội.
Hút xong một điếu thuốc, cảnh sát tòa triệu tập mọi người trở lại, mà phiên tòa cũng không thể tiếp tục được nữa, bởi vì tâm trạng của Mạc Thu không ổn định, không có cách nào kiên trì được hết phiên tòa, thẩm phán tuyên bố ngày khác sẽ tái thẩm.
Bên ngoài tòa án, phóng viên không lấy được quyền dự thính trông thấy La Tranh Vân vừa ra ngoài đã lao tới chụp ảnh phỏng vấn như bầy ong vỡ tổ.
Dịch Đại Tráng chụp được hai tấm thì bị đẩy ra ngoài vòng vây, lảo đảo đi đến trước mặt tôi.
“Mẹ kiếp, có cần mạnh vậy không.” Nó vừa mắng chửi vừa kiểm tra thiết bị quay chụp của mình, ngẩng đầu lên thấy là tôi thì cười tít mắt, “Anh Phong, mau nói cho em xem tình huống trong đó thế nào đi!”
Trời đã không còn đổ mưa nữa, mà vẫn cứ âm u, khiến lòng người không dễ chịu.
Tôi lần mò điếu thuốc trong túi, nhìn đoàn người đã đi xa rồi nói: “Tình huống không tốt lắm.”
Dịch Đại Tráng cùng tôi đồng thời nhìn La Tranh Vân bị một đám người bao vây, lên xe bảo mẫu (*) ở đằng xa, rồi thở dài một hơi: “Thực ra lúc nãy nghỉ giữa giờ, em nghe mấy anh em bên truyền thông nói, luật sư bên bị đuổi đánh tới cùng, mới vòng đầu tiên đã hỏi cho người bị hại không nói nên lời, tình huống bên người bị hại có vẻ không lý tưởng lắm.”
(*) xe bảo mẫu: là xe từ bảy chỗ trở lên, hay được sử dụng để chở người nổi tiếng, vì có không gian rộng nên có thể làm phòng trang điểm, phòng thay đổi, phòng nghỉ ngơi tạm thời, chính là mấy con xe màu đen xì hay để chở idol
Hắn đâu chỉ đuổi đánh tới cùng, mà phải nói là hung ác cùng cực, vô liêm sỉ cùng cực.
Đằng xa, Thịnh Mân Âu dường như còn liếc mắt nhìn về phía tôi trước lúc lên xe.
Quá xa, tôi không thấy rõ mặt hắn, mà dùng ngón chân nghĩ cũng biết, trên khuôn mặt xuất sắc kia nhất định là đang viết đầy vẻ trào phúng, cao cao tại thượng. Thật giống như đang hô to lên với tôi: “Tôi làm sao có thể thất bại thảm hại được? Người thất bại thảm hại phải là cậu mới đúng.”
Tôi không nói một lời nào, quay người một lần nữa đi vào trong phòng xử án, Dịch Đại Tráng ở phía sau không ngừng gọi tên tôi, tôi không buồn quay đầu lại khoát tay áo với nó, ý bảo nó đi trước, nói rằng mình còn có việc.
Đi về tòa án, đúng lúc thấy căn phòng thảo luận bên cạnh phòng xử án đang mở cửa, Mạnh Toàn Quân và Mạc Thu đi từ bên trong ra, Mạnh Toàn Quân đưa tay nhẹ nhàng khoát lên tay Mạc Thu, nhỏ giọng an ủi cậu ấy, còn Mạc Thu thì chốc chốc lại gật đầu với bà ấy.
“Không sao cả, đừng cảm thấy áp lực…”
Bởi vì tôi đột nhiên lại gần, Mạnh Toàn Quân cảnh giác dừng cuộc trò chuyện lại, nhíu mày chất vấn tôi: “Cậu là ai?”
Mạc Thu vội vàng giải thích: “À, cậu ấy là bạn tôi.”
Mạnh Toàn Quân hơi nhướng mày, đang muốn nói gì đó, lại bị tôi một lần nữa đẩy vào trong phòng thảo luận. Cùng bị tôi đẩy vào còn có cả Mạc Thu đang mặt mày mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đẩy mạnh hai người họ vào phòng thảo luận xong, tôi trở tay đóng cửa lại.
Mạnh Toàn Quân lùi ra sau một bước tránh xa tôi, bắt đầu đề phòng: “Cậu làm gì vậy?”
Tôi không để ý tới bà ấy, hỏi Mạc Thu: “Cậu đã đưa video của tớ cho La Tranh Vân xem chưa?”
Mạc Thu mới vừa rồi khóc quá dữ, giờ mắt đỏ hoe như con thỏ, nghe thấy câu hỏi của tôi, cả người đều giật nảy lên, nhanh chóng lắc lắc đầu.
“Chưa, chưa… Tớ không muốn liên lụy cậu vào.”
“Tốt lắm.” Tôi lấy điện thoại ra, tìm bản full HD của video quay hôm đó ra, đặt lên trên bàn, đẩy về hướng Mạnh Toàn Quân, “Chị Mạnh, chị xem thử cái này đi, chị sẽ cảm thấy có hứng thú.”
Mạc Thu vội vàng muốn cướp lấy điện thoại, bị tôi tay mắt lanh lẹ ngăn lại.
“Lục Phong, cậu làm gì vậy?” Giọng cậu ấy nghe như đã sắp khóc, “Một, một mình tớ có thể… cậu không cần phải vậy…”
Tôi gạt tay cậu ấy ra, chắn trước mặt cậu ấy, mãi đến tận lúc Mạnh Toàn Quân chần chừ cầm điện thoại lên ấn phát video, mới tiếp tục nói: “Chúng ta đều biết không thể chỉ có một người bị hại là Mạc Thu, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, chỉ cần không bị định tội, gã sẽ tiếp tục mãi mãi.”
Vẻ mặt Mạnh Toàn Quân lúc xem video càng lúc càng trở nên khiếp sợ, liếc mắt nhìn tôi, rồi lại xem video, tiếp đó lại liếc nhìn tôi, muốn xác nhận: “Cậu là một người khác?”
“Không đúng hoàn toàn, nhưng cũng có thể nói như vậy.” Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống trước mặt bà ấy.
Mạnh Toàn Quân nhìn Mạc Thu, rồi nhìn tôi, cũng kéo ghế ra ngồi xuống.
“Tôi cần biết nhiều chi tiết hơn.”
Ngày hôm sau, trên mặt các trang báo của thành phố Thanh Loan đều phủ kín tiến triển mới của vụ án La Tranh Vân – xuất hiện người bị hại thứ hai.
Luật sư ban đầu của La Tranh Vân vì có xung đột lợi ích với người bị hại, cho nên không thể không rút khỏi vụ án này, bên phía La Tranh Vân rất vội vàng nhờ cậy một công ty luật lớn, thuê cộng sự cao cấp của bọn họ tới đảm nhiệm luật sư bào chữa cho phiên tòa tiếp theo.
Lúc nhìn thấy tin tức, tôi quả thực chỉ muốn cười phá lên vì vẻ mặt thịnh nộ của Thịnh Mân Âu mà mình tự tưởng tượng ra trong đầu.
Hắn hẳn là không thể nào ngờ được, tôi sẽ tự mình bước chân vào vũng nước đục này.
Tới giờ phút này, thực ra đã chẳng liên quan gì tới chính nghĩa nữa, đây càng giống như một cuộc so kè cao thấp giữa tôi và Thịnh Mân Âu, đơn phương so kè cao thấp.
“Lục Phong, mày điên rồi đấy à?”
Trong điện thoại, Ngụy Sư to tiếng quát, tôi sợ tới nỗi giật mình, suýt nữa ngã từ trên ghế xoay xuống.
Tôi đẩy điện thoại ra xa tai, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Anh giải thích cho em đi, tại sao lại mắng em?”
Ngụy Sư tiếp tục phẫn nộ quát: “Thẩm Tiểu Thạch với Hầu Tử kể hết chuyện cho tao rồi, tao đã bảo gần đây sao mà mấy đứa mày cứ thần thần bí bí, từ sáng đến tối bỏ việc chạy ra ngoài mà. Giờ mày tới đây ngay cho tao, giải thích mọi chuyện rõ ràng…” Đột nhiên giọng ổng phát về hướng khác, “Tao cho mày ngồi xuống rồi à? Đứng sát vào tường cho tao!”
Tôi đã bảo cái ông này tự dưng gọi điện thoại cho mình đảm bảo là không có chuyện gì hay, xem ra chuyện mấy người bọn tôi đồng lõa làm ra giờ đã lộ hết…
Tính tình Ngụy Sư thường ngày đều rất tốt, mà nóng lên thì có thể sánh với khủng long bạo chúa bị giẫm đuôi, không phải mức độ người thường chịu được, tôi đây cũng khó đối phó.
“Anh cứ bình tĩnh xem nào, em là người bị hại…”
“Chuyện lớn như vậy mà đứa nào đứa nấy đều giấu tao, mày bảo tao bình tĩnh thế nào?” Giọng của Ngụy Sư vậy mà còn có thể to hơn nữa, “Mày lăn ngay qua đây cho tao, không thì không có anh em gì nữa!”
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu như giờ qua đó luôn, vậy thì thật sự sẽ chết rất khó coi, chưa biết chừng còn bị ổng cho một trận đòn no, thế nên liền đề nghị: “Như này đi, tối nay anh em mình cùng đi ăn lẩu? Chốc nữa em gửi địa chỉ cho anh, anh em mình vừa ăn vừa nói chuyện.”
Sắp xếp như vậy, thứ nhất là vì ở không gian công cộng ổng cũng sẽ ngại động tay động chân, thứ hai là vì tôi tin tưởng rằng không có chuyện gì là một bữa lẩu không thể giải quyết, nếu như có, vậy thì hai bữa.
Tôi không cho Ngụy Sư cơ hội từ chối, quyết đoán dập điện thoại, sau đó tìm trên mạng một nhà hàng lẩu được đánh giá khá tốt, rồi gửi địa chỉ qua.
Nhà hàng lẩu kia nằm ngay bên trong trung tâm thương mại phía dưới văn phòng luật của Thịnh Mân Âu, thú thật thì tôi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn chọn nhà hàng này, mà lại luôn cảm thấy, nếu như không được tận mắt trông thấy bộ dạng Thịnh Mân Âu ăn quả đắng, vậy thì rất đáng tiếc.
Danh sách chương