Trữ Dịch không nói một lời, trực tiếp đứng dậy. Dưới ánh mắt căng thẳng của Hoài Giảo, hắn ta bình tĩnh bước hai bước đến gần, rồi lại ngồi xuống ngay bên cạnh.
Trữ Dịch cao lắm, chắc cỡ một mét chín. Vì thế nên lúc hắn đứng dậy bước tới trước mặt Hoài Giảo, ngay cả ánh đèn trên đầu cũng bị che khuất đi mấy phần.
Hai người vốn đã chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, đến khi Trữ Dịch ngồi xuống, sofa da lõm xuống một chút, khiến Hoài Giảo không ngồi vững, nghiêng người đổ về phía giữa. Vừa nghiêng sang, vai cậu liền chạm vào vai Trữ Dịch ngồi kế bên.
Thiếu niên cao trung vóc dáng phát triển tốt, vai rộng chân dài, chỉ riêng nhiệt độ cơ thể cũng đã cao hơn Hoài Giảo nhiều.
Nam sinh thể nhiệt cao, phòng nghỉ quanh năm bật điều hòa mười tám độ, cho nên sau khi vào cửa không bao lâu, Trữ Dịch đã cởi áo khoác vứt tạm ở gần cửa.
Nhiệt độ cơ thể quá cao, xuyên qua lớp sơ mi mỏng của đồng phục học sinh, truyền tới từ cánh tay áp sát bên người, khiến cả cánh tay trái của Hoài Giảo như nóng hẳn lên.
Cậu mím môi, động tác hơi có chút cứng ngắc, rụt nhẹ bả vai lại.
Nhưng vừa mới nhúc nhích, đã bị Trữ Dịch bất ngờ túm lấy cổ tay: "Muốn đi đâu?"
Trữ Dịch cứ tưởng cậu muốn chạy, lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng đổi ngay trong chớp mắt.
Bị nắm lấy, Hoài Giảo vừa mới nhổm người liền lại bị kéo ngược trở về, sức Trữ Dịch lớn đến mức suýt chút nữa khiến cậu ngã nhào về phía người hắn.
Hoài Giảo nhăn mày, chống tay lên tay Trữ Dịch ngồi dậy, nhỏ giọng nói:
"Không có định đi đâu mà......"
Cậu ngẩng đầu lên, hàng mi dài nhẹ khẽ chớp: "Tôi chỉ muốn ngồi ngay ngắn lại một chút."
Trữ Dịch nhìn hàng mi cong dài của cậu, ánh mắt dừng lại mấy giây. Mãi đến khi nghe Hoài Giảo lên tiếng, cậu ta mới kịp phản ứng lại, gương mặt thoáng xấu hổ, khẽ "Ừm" một tiếng rồi tự tìm bậc thang cho mình:
"Tôi tưởng cậu muốn chạy, mới vừa rồi còn nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời cơ mà."
"Vậy cậu muốn tôi làm gì?"
Hoài Giảo nghe hắn nói vậy, hình như cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa. Giờ nhìn Trữ Dịch với gương mặt điển trai đang nhíu mày rối rắm, vẻ lãnh đạm cũng lạnh lùng, đã chẳng còn giống như lúc đầu vừa vào phó bản đã túm lấy mình dữ dằn như thế.
Hoài Giảo có hơi buồn cười. Cậu nghĩ một chuyện không bằng bớt một chuyện, muốn nhanh chóng giải quyết sạch sẽ vấn đề giữa hai người, nên cắn nhẹ môi, chủ động lên tiếng:
"Nếu cậu còn chưa nghĩ ra phải nói gì, tôi về lớp học tiếp nhé."
Ý cậu vốn chỉ là muốn thúc giục Trữ Dịch, nếu có chuyện thì mau nói luôn, định gây sự gì thì làm cho xong. Nhưng ai ngờ câu này rơi vào tai Trữ Dịch thành tín hiệu muốn đổi ý.
Trữ Dịch lập tức quay đầu lại, đuôi mắt sắc nhướng lên.
Bất ngờ, hắn mở miệng hỏi một câu ——
"Cậu với Bạch Giác hôn nhau lúc đó, cảm giác thế nào?"
Hoài Giảo tròn xoe mắt trong một giây, cậu cứ tưởng mình nghe nhầm, môi khẽ hé, "A" một tiếng.
Đôi mắt cậu vốn đã tròn lúng liếng, mỗi lần nhìn ai cũng như đang ngân ngấn nước. Lúc này, ánh mắt mơ hồ, môi nhỏ hé mở, dừng lại trong mắt Trữ Dịch — xinh đẹp đến mức khiến hắn ta trong khoảnh khắc hô hấp cũng chậm lại mấy nhịp.
Trữ Dịch gắng kiềm chế nhịp tim đập quá nhanh, môi mỏng mím chặt, tay hắn vẫn nắm lấy cổ tay Hoài Giảo. Bàn tay hơi ra mồ hôi, lòng bàn tay áp lên cổ tay mảnh khảnh ấy, chốc lát đã không khống chế được mà siết nhẹ.
Biểu cảm phản ứng của Hoài Giảo, trong mắt Trữ Dịch thực sự đẹp đến lạ.
Chỉ mới hai ngày trước thôi, Trữ Dịch còn tuyệt đối không thể tưởng tượng mình lại đem chữ "xinh đẹp" gắn vào một nam sinh. Nhưng giờ phút này, cậu ta hoàn toàn không thấy mình dùng sai. Hoài Giảo chính là như vậy — trời sinh đã xinh đẹp.
Đôi mắt, sống mũi, bờ môi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia — không thể nói mỗi chi tiết đều hoàn hảo không tì vết, nhưng lại cứ như vậy khéo léo phù hợp thẩm mỹ mọi người.
Đẹp đến mức khiến Trữ Dịch — một kẻ độc thân suốt mười tám năm, gu cao hơn đỉnh đầu — chỉ cần ánh mắt lướt qua, chỉ cần nhìn thấy Hoài Giảo hé môi một cái, liền khô khốc nơi cổ họng, hầu kết khẽ giật giật.
Chỉ là Hoài Giảo hơi hé miệng, Trữ Dịch đã không nhịn được mà nhớ tới cảnh cậu hôn Bạch Giác hôm trước.
Khi ấy hắn đứng ở một góc nhìn hoàn hảo, khoảng cách cũng gần. Đôi môi nhỏ mềm mại ấy, bị Bạch Giác ngậm lấy hôn, môi ướt át, hồng phấn đến gần như lóa mắt.
Cho nên, Trữ Dịch mới hỏi: "Hôn môi là cảm giác thế nào?"
Câu này, thực ra không đơn giản chỉ là một câu hỏi. Trong miệng những cao thủ tình trường có kinh nghiệm, nó đã là ám chỉ rõ ràng để tiến thêm một bước rồi.
Nhưng Hoài Giảo lại không hiểu.
Trữ Dịch — một nam sinh mười tám tuổi còn chưa từng yêu đương, suốt ngày ở trường học như hoàng đế con — lại càng không hiểu.
Hoài Giảo tưởng Trữ Dịch chỉ đơn thuần đang hỏi, mà có lẽ còn mang theo chút ý giễu cợt. Dù sao thái độ của cậu ta với mình, trước giờ vẫn luôn như thế.
Lông mi Hoài Giảo khẽ run, giọng nói như rơi trong nước, hơi ẩm ướt, khe khẽ mà mềm nhẹ đáp: "Có... có hơi không thoải mái......"
Trữ Dịch ngẩn người, biểu cảm cứng đờ trong chốc lát, tim lại đập nhanh thêm nhịp, khẩn thiết hỏi:
"Không thoải mái là sao? Cậu nói kỹ chút đi."
Hoài Giảo: "......"
—— Mẹ nó, cái tên đầu bò Trữ này, rốt cuộc còn bao nhiêu pha bất ngờ mà tôi chưa biết vậy?!
—— Tới mức này còn nhịn nổi hả tên đầu trâu này, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đó Trữ cẩu.
—— Haha, xem tới tập này tôi nghi Trữ cẩu là... người đá luôn rồi đó...
【 A. 】
Ngay cả 8701 cũng không nhịn được bật cười trước câu hỏi quá sức ngớ ngẩn của Trữ Dịch. Hoài Giảo mím môi, đầu óc thoáng chốc mơ hồ, cậu bắt đầu hoài nghi rốt cuộc loại người như Trữ Dịch có thật là đầu gấu không, thậm chí còn nghi ngờ liệu đối phương có phải là nhân vật chính thật sự không nữa.
"Nói đi, đang hỏi cậu đấy." Trữ Dịch thấy cậu mãi chưa phản ứng, còn bực mình "chậc" một tiếng, nhíu mày.
Hoài Giảo: "......"
Cậu thật sự mẹ nó cạn lời rồi.
8701: 【Đừng chửi người.】
Hoài Giảo: 【?】tôi cứ chửi đấy.
"Trừ cảm giác không thoải mái ra, còn gì nữa không? Tôi thấy cái tên ngốc Bạch Giác đó đâu có vẻ gì là khó chịu đâu?"
Trữ Dịch tiếp tục nhíu mày nghi hoặc, còn cúi sát vào nhìn Hoài Giảo, ánh mắt dừng lại trên cái miệng hồng mềm kia một lúc lâu, rồi bỗng lẩm bẩm:
"Miệng cậu... không có cảm giác hả?"
Hoài Giảo thật sự không còn gì để nói, cảm thấy bản thân lúc này ngồi trong phòng nghỉ mà nói chuyện với Trữ Dịch đúng là đang lãng phí tuổi thọ. Thế nhưng cậu lại sợ Trữ Dịch thật, bị đối phương lạnh lùng nhìn chằm chằm, đến cả việc đứng dậy né xa một chút cũng không dám.
Cậu đành phải vuốt ngực, nhăn mặt, lưỡng lự nói nhỏ:
"Có cảm giác... tôi chỉ là thấy không thoải mái lắm thôi......"
Lời còn chưa dứt, liền bị Trữ Dịch ngắt ngang.
Cậu ta đột nhiên đưa tay ra chạm vào môi Hoài Giảo, khiến cậu lập tức trừng to mắt, ánh mắt trợn tròn, Trữ Dịch cau mày, ngữ khí bình thản mà cực kỳ ngang ngược:
"Không thoải mái? Tôi không tin."
Ngón tay trỏ của Trữ Dịch ấn nhẹ lên môi Hoài Giảo, khiến môi cậu lõm xuống một chút.
"Tôi không tin cậu nói, trừ khi cậu chứng minh cho tôi xem."
Hoài Giảo đơ mặt ra, mắt run rẩy, ngơ ngác hỏi:
"Chứng minh... bằng cách nào?"
Gương mặt tuấn tú giữ vẻ bình tĩnh giả vờ của Trữ Dịch dưới lớp tóc đen che phủ, hai tai bị khuyên tai đâm qua lúc này đỏ bừng.
Nam sinh 18 tuổi, tim đập "thịch thịch" như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hầu kết lăn lên lăn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương của Hoài Giảo, cằm khẽ hất lên, ra vẻ lạnh lùng ra lệnh:
"Cậu hôn tôi giống như hôn tên Bạch Giác kia, cho tôi thử xem."
...
Hoài Giảo bị Trữ Dịch nắm mặt, cả người nghiêng về phía đối phương, ánh đèn trong phòng nghỉ bị Trữ Dịch bật sáng lên, đèn sáng choang vô cùng chói mắt.
Đối phương nói là cậu nói xạo, muốn bật đèn thật sáng để nhìn cho rõ biểu cảm của cậu.
Hoài Giảo nhăn mũi lại, trên mặt thoáng có chút khổ sở. Cậu thật sự không hiểu rốt cuộc đang xảy ra cái gì.
"Cùng Bạch Giác hôn môi khi đó là lần đầu tiên à? Cậu có phải chưa từng bị ai đụng chạm không?"
Trữ Dịch không chỉ muốn hành hạ cậu mà còn nói nhiều, Hoài Giảo chưa từng gặp ai như thế — một mặt nói muốn hôn mình, một mặt lại lải nhải nhắc tới người khác.
Không biết là ghen hay đang tức, Hoài Giảo bị nắm cằm, sức lực giãy giụa yếu ớt vô lực, Trữ Dịch lại cố tình muốn ép cậu mở miệng trả lời mới chịu buông.
Hai người đây là lần đầu tiên lại gần nhau đến vậy, gần đến mức Trữ Dịch không cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy từng biểu cảm trên gương mặt Hoài Giảo — từ chóp mũi đến làn da trắng hồng mơ hồ phủ lớp hồng phấn nhẹ, môi khẽ hé, liền có một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng lan ra.
Trữ Dịch vốn không nhạy với mùi hương, lần đầu tiên ngửi thấy mà cứ ngẩn người.
Hắn ta vốn muốn nói — "Trong miệng cậu rốt cuộc là có cái gì mà thơm như vậy."
Còn chưa kịp mở miệng trả lời, Trữ Dịch đã chợt nhớ lại chính mình vừa hỏi ra câu kia — ngoài miệng thì không nói, nhưng thật ra trong lòng lại cực kỳ để tâm.
Cậu ta biết mình thật sự không muốn biết đáp án. Bởi vì bất kể Hoài Giảo đáp "phải" hay "không phải", với cậu ta mà nói đều chẳng dễ chịu gì.
Nếu Hoài Giảo thừa nhận là thật, thì cái nụ hôn đầu, hôn thứ hai, hôn thứ ba gì đó đều là do chính tay hắn ta đẩy tới miệng Bạch Giác — nghĩ thế thôi đã thấy cay xanh cả ruột. Mà nếu Hoài Giảo nói không phải, mẹ nó, hắn ta lại càng không chịu nổi cái cảm giác đã từng có thằng ngốc nào đó sờ chạm thân mật với Hoài Giảo trước cả mình.
Hoài Giảo cúi đầu, đỏ mặt, rụt rè trả lời: "Đúng vậy..."
Trữ Dịch lập tức hít vào một hơi.
8701: 【.】
—— cười nổ tung nhà, muội muội nhà tôi càng lúc càng thành thục rồi
—— cười xỉu, nhìn cái mặt Trữ cẩu kìa, vợ cậu để người ta hôn muốn chín cái rồi —— đừng nói vậy, Tiểu Giảo diễn kịch càng ngày càng tự nhiên, mama thật sự cảm động lau nước mắt —— vẫn là câu nói cũ: muội muội dù có bị nhuốm đen đi nữa, cuối cùng vẫn là em bé hồn nhiên.
Tất nhiên Trữ Dịch không biết phòng phát sóng trực tiếp của Hoài Giảo vừa rồi vì một câu nói của hắn mà cười nghiêng cười ngả. Hắn chỉ chăm chăm nhìn Hoài Giảo đang ngồi trước mặt — khuôn mặt xinh đẹp vừa ngây thơ lại vừa đơn thuần, khiến trong lòng Trữ Dịch càng lúc càng dâng lên một cơn tức giận lạ lùng.
Cậu ta bỗng nhớ lại ngày đầu tiên ở căn phòng dụng cụ kia. Khi đó, Hoài Giảo bị kéo từ đám người ra, đẩy ngã lên đệm mềm, mặt trắng bệch vì sợ, ngón tay co lại, cúi đầu không dám nhìn ai.
Còn Bạch Giác thì dưới sự sai khiến của chính hắn, bị ép giữ tay giữ chân, cưỡng ép đè lên người Hoài Giảo.
Lúc đó Trữ Dịch còn chưa nhìn rõ mặt Hoài Giảo. Trong ấn tượng của hắn, đó chỉ là một tên nhãi yếu ớt vô dụng, dùng để bôi nhọ Bạch Giác thì không còn gì thích hợp hơn.
Vì vậy, khi thấy Bạch Giác bị người khác ép giữ gáy, mặt áp sát vào Hoài Giảo, môi cọ môi trong một nụ hôn đầy ác ý, Trữ Dịch còn hơi nhếch mép, cười ác độc mà hả hê.
Hắn không thể tưởng tượng được, ngày hôm đó Hoài Giảo sẽ có tâm trạng và biểu cảm thế nào khi đối diện với Bạch Giác.
Bị ép hôn, bị phát tiết tức giận, có phải cậu đã uất ức đến mức muốn khóc? "Cậu dạy tôi cách hôn đi, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút."
Trong mắt Trữ Dịch, đây là bù đắp. Vì Bạch Giác đối xử với Hoài Giảo quá hung bạo, nên cậu ta sẽ dịu dàng hơn, sẽ nhẹ nhàng hơn với cậu.
Nhưng Hoài Giảo mãi không đáp lại. Trữ Dịch nôn nóng, bèn bóp cằm Hoài Giảo, đầu óc nóng lên, cúi xuống hôn luôn.
......
Lý tưởng thì ngọt ngào, hiện thực thì đau đầu — mười phút sau, Hoài Giảo đầu óc quay cuồng, hai mắt hoa lên, bị một nam sinh trung học nào đó ôm trong lòng mà... bị mút đến mức không thở nổi.
Cả mặt Hoài Giảo đỏ ửng, miệng khẽ khàng rên một tiếng, vừa khổ sở vừa buồn bực mà không nói nên lời.
Trữ Dịch nghe thấy tiếng rên đó, sống lưng lập tức tê rần.
Trong phòng bật điều hòa mười tám độ, nam sinh cao ráo vóc dáng thon dài, gương mặt ngạo nghễ, trán rịn đầy mồ hôi mịn, vẫn đang cúi đầu hôn lên môi Hoài Giảo mềm mại. Cậu ta chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, như muốn nổ tung ra.
Trữ Dịch vẫn nghĩ mình có thể kiểm soát, ít nhất sẽ làm tốt hơn Bạch Giác. Thậm chí khi đang hôn, nghe Hoài Giảo không nhịn được rên khẽ một tiếng, cậu ta còn cố giữ bình tĩnh, khẽ cắn môi Hoài Giảo, giả vờ điềm tĩnh hỏi:
"Ừm... không thoải mái hả?"
Gương mặt Hoài Giảo ửng hồng như phủ phấn, nghe hỏi xong mà nước mắt muốn trào ra. Tay đẩy đầu Trữ Dịch, vừa gật đầu vừa rên rỉ:
"Ừm... không... không thoải mái......"
Trữ Dịch thở gấp, mặt khẽ biến sắc, lạnh giọng đáp:
"Nói dối, sao tôi lại thấy cậu thoải mái lắm thì có."
Hoài Giảo: "......"
Trữ Dịch hừ nhẹ một tiếng, ấn gáy Hoài Giảo, ôm chặt tay chân cậu vào lòng, nhắm mắt lại, không màng gì nữa mà hôn tiếp lần nữa.
...... Buổi chiều Hoài Giảo không lên lớp. Từ lúc trưa chạy khỏi phòng nghỉ của Trữ Dịch, cậu lập tức trốn về ký túc xá, không bước chân ra ngoài nửa bước.
Chỉ trong một buổi trưa, cậu có cảm giác như mình vừa trải qua một đời người.
Trước hết là bị nhốt trong WC, rồi chẳng hiểu sao lại bị kéo vào một vụ bắt nạt học đường, kế đó lại bị Trữ Dịch kéo ra từ trong WC, và cuối cùng thì... bị đè xuống sofa hôn đến choáng váng cả một buổi trưa.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hoài Giảo gặp phải kiểu người... háo sắc đến mức này, mà chỉ mới là ở chuyện hôn môi thôi đấy.
Cậu thì cái gì cũng mù mờ, thế mà còn bị bắt phải làm "giáo viên dạy kèm", hướng dẫn người ta cách hôn mình.
Chỉ nghĩ đến thôi mà đầu Hoài Giảo như muốn nổ tung.
Sợ lỡ mà gặp lại cảnh như tối qua, cậu vừa về đến phòng việc đầu tiên là khóa trái cửa. Chốt kỹ rồi mới thấy an tâm hơn nhiều.
Tối hôm qua ký túc xá bị cúp nước, lúc về thì cũng khá muộn, đống quần áo bẩn mang về vẫn chưa kịp giặt. Thấy bây giờ còn rảnh, Hoài Giảo nghĩ nghĩ, dứt khoát lấy hết quần áo dơ ra mang đi giặt một thể.
Trong phòng có máy giặt, cậu chỉ cần bỏ đồ vào là xong.
Trong lúc chờ máy giặt chạy xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, Hoài Giảo tiện tay lấy điện thoại trong túi quần ra xem.
Vừa mở khoá màn hình, đập vào mắt là con số 28 cuộc gọi nhỡ. Liếc một cái liền thấy toàn bộ đều đến từ một người duy nhất — tên trong danh bạ là "Lý đồng học".
Hoài Giảo đoán chắc là loạt cuộc gọi này đến từ lúc sáng, lúc cậu bị giữ lại trong WC tầng ba.
Đang định cau mày khóa màn hình lại thì cậu đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai.
Cả một hàng dài cuộc gọi nhỡ màu đỏ chót, phía dưới đáng lẽ là lần gọi cuối của Trữ Dịch, vậy mà ngay trên đó, mới vài phút trước, lại có thêm mấy cuộc gọi nữa từ cùng người — vẫn là "Lý đồng học".
Tim Hoài Giảo bỗng đập nhanh mấy nhịp, không hiểu sao cậu lại có một linh cảm chẳng lành.
Cái cảm giác bất an ấy càng rõ rệt hơn, khi màn hình sáng lên nhận một tin nhắn vừa tới.
Ngón tay cậu khẽ run, mím môi, rồi ấn vào xem nội dung.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu:
[ Vì sao không nghe máy? Cậu ta rất đau, cậu biết không? ]
___
Mun: Tôi cảm giác đang xem vườn sao băng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương