Hoài Giảo nảy sinh xúc động muốn bỏ chạy.
Từ khi bước vào trò chơi đến nay, mọi chuyện phát triển đều kỳ quái đến mức khó hiểu.
Lúc Bạch Giác bước vào rồi đóng cửa lại, tình hình tuy trông giống ngày hôm qua, nhưng lại có gì đó không hoàn toàn giống nhau.
Khác biệt rõ nhất là—lần này, đối tượng mà cái vườn trường đầy bạo lực này nhằm vào, hình như đã đổi từ Bạch Giác sang cậu.
Hoài Giảo ngồi trên chiếc đệm mềm, mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Bạch Giác đang chậm rãi tiến lại gần. Cơ thể cậu không tự chủ được mà khẽ dịch lui về sau một chút.
Còn chưa kịp phản ứng gì thêm, bên cạnh đã có một cánh tay vươn ra, mạnh mẽ giữ chặt lấy cậu.
Cánh tay cứng cáp của thiếu niên cao trung, rắn chắc với lớp cơ mỏng lộ rõ, siết ngang eo cậu. Hoài Giảo khẽ run lên, mím môi, nghiêng đầu né tránh.
Trên mặt Trữ Dịch là biểu cảm kỳ lạ—gương mặt lạnh lùng điển trai tuổi trẻ kia, chân mày cau lại, như mang theo vẻ căng thẳng không hề ăn nhập với tình cảnh trước mắt.
Cậu ta và Bạch Giác đều còn trẻ, nhưng phát triển rất tốt, cao trên 1m85, vai rộng chân dài. Áo khoác đồng phục mặc lười nhác buông thả, dù chỉ ngồi đó cũng trông lớn hơn Hoài Giảo cả một vòng.
Dáng vẻ nửa ôm nửa đỡ lấy Hoài Giảo, nhìn cứ như muốn đem cả người cậu ôm trọn vào lòng.
Trữ Dịch tuyệt đối là kiểu "học sinh hư" chính hiệu. Ở ngôi trường nam sinh này, cậu ta được xem là bá vương đúng nghĩa. Gia thế hiển hách, bạn bè vây quanh nịnh nọt, bản thân thì bỏ học, đánh nhau, tụ tập gây chuyện... không gì là chưa từng dính đến.
Ngày đầu tiên Hoài Giảo đặt chân tới đây đã tận mắt chứng kiến—Trữ Dịch rít thuốc một cách hờ hững, đứng nhìn đám đàn em của mình đè Bạch Giác xuống đất, đánh tới tấp không nương tay.
Trên mặt và cổ Bạch Giác lúc này vẫn còn vết bầm chưa tan hết.
Cho nên Hoài Giảo thật sự không hiểu nổi—hai người thuộc hai tầng lớp hoàn toàn khác biệt, hai kiểu bá đạo chẳng liên quan gì đến nhau, làm sao lại đột nhiên đạt thành nhất trí trong khoảnh khắc này, cùng nhau chuyển mục tiêu sang cậu? Bạch Giác chỉ vài bước đã đi đến trước mặt, bước chân gấp gáp hơn vẻ lạnh lùng trên mặt, có chút khác thường.
Ánh mắt cậu ta khóa chặt Hoài Giảo, quỳ nửa gối xuống sàn, trong ánh mắt run rẩy kinh hoàng của cậu, không hề chần chừ mà vươn tay bóp lấy mặt cậu.
Hoài Giảo có một khuôn mặt rất nhỏ, chuyện này Bạch Giác đã biết rõ từ hôm qua. Chỉ cần khớp ngón tay và hõm giữa ngón trỏ-ngón cái là đã đủ giữ cả cái cằm nhỏ, chỉ dùng một tay là có thể bóp trọn cả gương mặt.
Làn da trắng trẻo, thịt trên má phúng phính bị niết đến đỏ bừng, tim Bạch Giác đập nhanh mấy nhịp, đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên.
Trữ Dịch không biết như thế nào, hơi nhíu hạ mi.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao trong lòng lại dâng lên cảm giác vừa hoang mang vừa hụt hẫng, thậm chí còn hơi khó chịu. Mà thứ cảm giác ấy, đến khi hắn thấy Bạch Giác không chớp mắt nhìn chằm chằm Hoài Giảo, tay còn đặt lên mặt cậu—liền lập tức bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Hắn và Hoài Giảo đều cảm thấy chuyện này thật sự... quá mẹ nó quái dị.
Bất kể là chuyện hôm qua, Bạch Giác cứ như phát bệnh mà ngày hai lần tìm đến gây sự, hay là chuyện giờ phút này, rõ ràng không thấy chút nào vẻ miễn cưỡng trên mặt cái tên ngốc kia, vẫn cứ bám riết lấy Hoài Giảo.
Hắn biết bản thân tuy tính cách không tốt đẹp gì, thích tìm thứ mới mẻ, thích cảm giác kích thích, thậm chí đôi lúc có phần biến thái, nhưng cũng không đến mức vô duyên vô cớ đi chọc người ta thường xuyên đến vậy.
Trữ Dịch không nghĩ ra chính xác điều gì không ổn, có thể do hắn cũng chưa kịp tĩnh tâm để suy xét rõ ràng.
Vì đúng vào lúc đó—Bạch Giác vừa mới nhéo mặt Hoài Giảo xong, giống như bị câu mất hồn, thở gấp một cái, rồi mặt không chút do dự cúi xuống, gấp gáp hôn lên môi cậu.
Hoài Giảo hoàn toàn không kịp phản ứng, đầu bị đè ra sau, "ư ư" hai tiếng, vội vàng đưa tay định đẩy người kia ra.
Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm vào, động tác đã khựng lại giữa chừng.
Ngón tay cứng đờ, run rẩy trong không khí, cuối cùng chỉ có thể siết lấy vạt áo khoác chế phục của Bạch Giác một cách vô lực.
Trữ Dịch vẫn giữ tay ôm eo Hoài Giảo, dĩ nhiên cảm nhận được sự thay đổi bất thường trên người cậu. Lông mày hắn nhíu chặt, nhận ra có gì đó không đúng, tầm mắt lập tức chuyển sang vị trí hai người đang dính sát.
"Đệch."
Hắn trừng mắt nhìn Bạch Giác—tên ngốc này, lại đang cắn môi Hoài Giảo, còn trắng trợn thò lưỡi vào trong miệng người ta!
Chỉ trong một chớp mắt, Trữ Dịch như bị một cú giáng thẳng vào đầu, toàn thân rúng động.
Hắn vừa rồi thật sự là bị dáng vẻ của Hoài Giảo làm cho choáng váng, đến mức không nhận ra sự bất thường ngay từ đầu.
Nhưng giờ thì hắn đã hiểu. Câu "Đệch" vừa thốt ra, sắc mặt đã tối sầm lại.
Cuối cùng, hắn cũng biết được rốt cuộc có gì sai ở đây.
Cái tên Bạch Giác chết tiệt này—hôm nay hoàn toàn không phải do hắn gọi tới!
Tên ngốc kia là bị mùi của Hoài Giảo... dụ tới!
......
Cả buổi chiều hôm đó, Hoài Giảo đều gục trên bàn ngủ gà ngủ gật.
Không phải cậu cố ý vi phạm kỷ luật hay không tôn trọng lớp học, mà là... với bộ dạng hiện tại của mình, thật sự chẳng còn mặt mũi nào ngẩng đầu lên đối diện với người khác.
Hoài Giảo suýt thì bị Bạch Giác hôn đến mức hôn mê.
Môi sưng đỏ, chóp mũi và cằm đều rát lên vì ma sát, trên má còn lờ mờ dấu tay—vết do Bạch Giác vô thức bóp mạnh để lại. Nói chung, nhìn qua chẳng khác gì vừa bị ai đó "chà đạp" một trận, tuyệt đối không giống bộ dạng đoan chính nên có của một học sinh ngoan.
Xung quanh lớp, những ánh mắt liếc nhìn thoáng qua, xen lẫn những tiếng xì xào thì thầm rất nhỏ.
Dù không nghe rõ những lời họ nói, Hoài Giảo cũng đủ chột dạ, cứ có cảm giác mọi người đều đang bàn tán sau lưng mình.
Và rồi, giữa tiếng nói chuyện rì rào trong lớp, cậu dần nhận ra một điều:
Không khí trong phó bản này bắt đầu khác biệt rõ rệt với thế giới hiện thực thường thấy.
Cụ thể là—giáo viên trong trường này tồn tại một cách quá mờ nhạt.
Dù lớp vẫn có giáo viên giảng bài, nhưng cả buổi họ chỉ chăm chú làm việc của mình, không hề tương tác với học sinh. Thậm chí lúc lớp học hỗn loạn, ồn ào, người đứng lớp cũng không hề lên tiếng quản lý.
Hoài Giảo vốn biết tất cả những người gặp trong phó bản đều là NPC, nhưng cái kiểu "máy móc" đến mức này thì đúng là lần đầu tiên cậu gặp phải.
Cậu mím môi, hỏi 8701: 【 Có phải vì giả lập trong phó bản này lấy học sinh làm trung tâm nên những người khác mới mờ nhạt vậy không? 】
8701 đáp ngắn gọn: 【 Ừ. Cốt truyện chủ yếu xoay quanh học sinh, nên em chỉ cần tập trung vào nhóm đó là được. 】
Dù sao thì bản tóm tắt "Nội quy trường học" cũng chỉ nhắc đến học sinh.
Hoài Giảo cảm thấy từ lúc bước vào phó bản tới giờ, mình đã bị Trữ Dịch và Bạch Giác xoay như chong chóng. Trong tiềm thức, cậu gần như mặc định Bạch Giác chính là nhân vật trung tâm của phó bản này.
Nhưng hiện giờ khi cốt truyện còn chưa hé lộ rõ ràng, đúng ra cậu nên tranh thủ tìm hiểu thêm về bối cảnh. Thế mà lại bị hai tên kia liên tục quấy rối, đến mức đến giờ cậu còn chưa thấy mặt các nhân vật quan trọng khác.
Một phó bản cấp A đương nhiên sẽ không chỉ có hai vai chính là Bạch Giác và Trữ Dịch.
8701 từng nói với cậu, về sau ngoài NPC của trò chơi, còn sẽ có những người chơi thực sự khác cũng xuất hiện trong phó bản.
Lúc đó, Hoài Giảo hơi căng thẳng, từng hỏi 8701: 【 Giữa người chơi trong phó bản là quan hệ cạnh tranh hay có thể hòa bình chung sống? 】
8701 đáp: 【 Tùy người. 】
Cách người chơi hành xử trong phó bản, rốt cuộc là muốn hòa hoãn hợp tác, không can thiệp lẫn nhau—hay thật sự tồn tại tâm tư ganh đua, muốn phân cao thấp?
Hoài Giảo không khỏi nghĩ tới Y Thừa Phong—gã thiếu niên tóc đỏ kia lúc nào cũng chẳng biết tôn ti lớn nhỏ, cứ cố chấp gọi cậu là "lão bà" trước mặt bao người trong trường, còn rõ ràng đã hứa sẽ cùng nhau vào phó bản.
Khi đó, đối phương đầy tự tin nói sẽ bảo vệ cậu, còn nhướng mày, ra vẻ kiêu ngạo, lớn tiếng hứa rằng sẽ dẫn cậu thông quan không một chút đau đớn.
Thấy Y Thừa Phong có thực lực, lúc ấy Hoài Giảo cũng đồng ý đi theo. Nhưng không ngờ, chỉ còn chưa đến mấy ngày là vào game, người kia đột nhiên biến mất không dấu vết.
Cứ như bị ai đó cắt mất tín hiệu.
Sự biến mất quá bất ngờ. Hoài Giảo còn tưởng cậu ta đổi ý, không muốn dẫn mình theo nữa, trong lòng âm thầm thấy buồn bực mất một lúc.
8701 lúc đó an ủi: 【 Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn. 】
Hoài Giảo bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu: 【 Không giữ lời gì hết. 】
...
Tiết học ban ngày trôi qua rất nhanh, nhưng do những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Hoài Giảo cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ngồi học tử tế. Cậu sợ Trữ Dịch lại bắt được mình, bèn cẩn thận tính giờ, đến cuối tiết học cuối cùng thì len lén xin phép giáo viên nghỉ sớm, rồi lẻn ra khỏi lớp.
Giữa trưa bị kéo thời gian quá lâu nên giờ bụng đói cồn cào, vừa ra khỏi lớp, việc đầu tiên cậu làm là chạy thẳng tới nhà ăn.
Hoài Giảo vội vã gói lấy phần cơm tối, mắt liếc trái liếc phải, vừa bước ra khỏi cửa nhà ăn vừa quay đầu cảnh giác như ăn trộm. Sau đó ôm cơm chạy vội về ký túc xá.
Trong phòng không có ai. 8701 thấy Hoài Giảo vùi đầu ăn lấy ăn để, còn hơi ngạc nhiên: 【 Đói dữ vậy? 】
8701 rất ít khi thấy Hoài Giảo như thế này. Cậu vốn nhỏ con, gầy gò, sức ăn lại ít, vào phó bản nào cũng là bộ dạng kén ăn, chẳng mấy khi chủ động ăn uống gì. Rất nhiều lúc còn phải để 8701 khuyên nhủ đủ kiểu mới chịu ăn vài miếng—khác gì đang dỗ trẻ con đâu chứ.
Hoài Giảo phồng hai bên má, vừa nuốt một ngụm nước vừa chậm rãi nói: 【 Ừ ừ, đói bụng lắm, đói muốn xỉu luôn... 】
Thấy 8701 tỏ vẻ kỳ quái, Hoài Giảo nghĩ một chút rồi nhỏ giọng bổ sung: 【 Cậu kỳ ghê... hôn cũng không khiến người ta no được. 】
【 Chỉ làm miệng tôi tê rần thôi... 】—cậu còn nói đi nói lại, vẻ mặt nhìn cũng vô cùng khổ sở.
8701: 【......】
Nó bị cái sự "thật thà ngu ngốc" này của Hoài Giảo làm cho nghẹn lời mất một lúc.
......
Trong phòng ngủ không biết vì lý do gì lại bị cúp nước. Hoài Giảo lục tủ lấy ra một bộ quần áo bẩn, định bụng đi tắm rồi tiện thể giặt luôn. Mãi đến lúc chuẩn bị xong xuôi mới phát hiện nước ngừng chảy.
Bên ngoài hành lang đã có không ít học sinh trở về, tiếng người oán giận loáng thoáng vọng tới:
"Lại mẹ nó cúp nước nữa rồi, bị gì vậy chứ, lần nào cũng là ký túc xá mất nước, dưới tầng phòng tắm thì không sao..."
"Đi phòng tắm công cộng không? Đi chung đi!"
"Chờ chút đã, giờ đông người quá, đợi lát nữa hẵng đi."
Hoài Giảo đứng tựa vào cạnh cửa, ráng lắng tai nghe ngóng, chộp được một ít thông tin hữu dụng từ những lời bàn tán.
Cậu vốn có thói quen tắm mỗi ngày—trừ những lúc buộc phải sinh tồn trong mấy cái phó bản kiểu hang động hay rừng sâu nước độc, còn lại lúc nào cũng rất chú ý vệ sinh sạch sẽ.
Không bao lâu sau, ba người bạn cùng phòng với cậu lần lượt rời khỏi ký túc xá. Mỗi người đều xách theo chậu rửa và đồ dùng cá nhân, rõ ràng là rủ nhau đi tắm.
Không ai gọi Hoài Giảo đi cùng.
Cậu cũng chẳng lấy đó làm phiền lòng, thầm nghĩ như vậy lại hay—đỡ phải chen chúc với người ta, vừa hay đợi thêm một lát, đợi lúc phòng tắm vắng bớt người rồi hãy đi cho tiện.
Là người sinh ra và lớn lên ở miền Nam, tính cách Hoài Giảo ở một vài phương diện vẫn có phần bảo thủ.
Ước chừng qua tầm hơn một giờ đồng hồ, những người ra ngoài đi tắm lục tục trở về, hành lang cũng ồn ào thêm một chặp rồi dần dần lặng xuống. Đến lúc ký túc xá trở nên yên tĩnh, Hoài Giảo mới từ giường trèo xuống, xách theo chậu rửa mặt và đồ dùng tắm rửa, ôm thêm một đống quần áo bẩn rồi rón rén rời khỏi phòng.
Cậu không hề hay biết—
Phía sau, ở chiếc giường cách cậu chỉ hơn hai mét, một người đang nằm im lặng nhắm mắt... khẽ mở mắt ra trong bóng tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương