Edit: Cresent Munn

Hoài Giảo trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn tâm trạng để suy nghĩ đôi chút về thiết lập nhân vật của mình.

Nếu dựa theo thiết lập, liệu cậu có khả năng phản kháng hoặc cự tuyệt không? Đáp án đương nhiên là không. Nguyên chủ tính cách nhút nhát, yếu đuối, lại còn hay khóc — cũng không khác mấy so với bản thân Hoài Giảo ngoài đời.

Phòng thiết bị lộn xộn, người đứng chen chúc xung quanh chí ít cũng phải hai mươi người. Trò chơi làm rất chân thật — đám NPC đóng vai học sinh trông chẳng khác gì người thật, ai nấy cao to vạm vỡ, mặc đồng phục học sinh thẳng thớm, khi đứng chen lại một chỗ, nhìn thế nào cũng không thấy giống giả tưởng.

NPC đều tuân theo thiết lập nhân vật, chỉ cần vài câu đối thoại đã phác họa ra tình huống rõ ràng:

"Tao tưởng hai người họ trước đây là bạn thân cơ mà?"

"Không phải đâu, cậu ta nhập học cùng với Bạch Giác, lúc đầu còn tưởng là bạn tốt. Ai dè chưa được một tuần đã chạy theo Trữ ca, hôm nay còn là cậu ta gọi người đến đấy."

"Ô hô, phản bội anh em à."

Nghe tới đây, da đầu Hoài Giảo tê rần.

Không nằm ngoài dự đoán, người mà họ nói là "đi học cùng Bạch Giác, hôm nay lại dẫn người đến để chơi xấu" — chính là bản thân nguyên chủ Hoài Giảo.

8701 từng nhắc qua cho cậu biết sơ lược chuyện nguyên chủ từng làm. Hoài Giảo từng nghĩ nếu mình đến sớm hơn một chút, có khi còn kịp cứu vãn cốt truyện.

Nào ngờ, vừa bước chân vào phụ bản đã rơi vào tình cảnh như thế này.

Xung quanh tràn ngập tiếng cười chế giễu, từng tiếng như châm chọc vang lên bên tai. Hoài Giảo cúi thấp đầu, gần như tuyệt vọng mặc cho người khác bàn tán.

Bây giờ cậu không chỉ không dám ngẩng mặt, mà đến cả liếc mắt nhìn xung quanh một chút cũng không dám.

Dù gì đi nữa, người đang đứng cạnh cậu — cũng bị vây giữa đám đông như mình — chính là nhân vật chính của phó bản này. Quan trọng hơn, hắn còn là người có mối thù trực tiếp với cậu.

Hoài Giảo cúi đầu, im lặng từ đầu đến cuối, khiến người ngoài nhìn vào lại càng thấy cậu có vẻ hèn kém. Dù sớm đã biết nguyên chủ là người như vậy, nhưng nhìn mãi rồi, cũng thấy nhàm.

Một kẻ không biết phản kháng vừa chẳng mới mẻ thì sao chơi vui được, còn không bằng nhìn một người có khí phách như Bạch Giác phản kháng, vậy mới thú vị.

Bạch Giác đứng cạnh cậu, gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét sắc lạnh, ánh mắt hướng thẳng về phía nam sinh đang đứng đối diện. Dù khoảng cách giữa hắn và Hoài Giảo chỉ chừng nửa sải tay, hắn cũng chẳng buồn liếc cậu một cái, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước.

Đối phương tư thái lười nhác, giơ lên đuôi mắt lộ ra điểm cao cao tại thượng lạnh nhạt thái độ, mí mắt hơi rũ, nhẹ liếc hai người đang đứng trước mặt.

"Tao tưởng hai đứa mày là bạn." Câu nói nghe như bông đùa, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng, không chút nào mang theo ý cười.

Người khác nói thế thì thôi, nhưng lời ấy lại phát ra từ miệng Trữ Dịch — kẻ mà Hoài Giảo từng cố lấy lòng — nghe kiểu gì cũng thấy không đúng, giống như cố tình châm chọc.

Bạch Giác chỉ khẽ mím môi, không lên tiếng. Thế nhưng thái độ của hắn đã nói rõ — không hề coi Trữ Dịch ra gì.

Trữ Dịch thấy thế thì chỉ nhếch môi cười lạnh, không tiếp lời. Mà Hoài Giảo, đứng bên cạnh hai người như bị mắc kẹt giữa trận giằng co vô hình, lại thấy vô cùng căng thẳng mà chẳng rõ vì sao.

Cậu mím chặt môi, khẽ lùi một bước nhỏ về phía sau, muốn cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình. Nhưng cậu vẫn đánh giá thấp cái số xui xẻo của bản thân.

"Nghe nói mày vẫn còn độc thân?" Giọng Trữ Dịch xoay chuyển, ánh mắt dời từ khuôn mặt lạnh như tiền của Bạch Giác sang phía Hoài Giảo. Câu nói nhẹ nhàng rẽ hướng,

"Thật ra tính tao không tệ đến thế. Chuyện này, mày mà chịu nói xin lỗi tử tế thì cũng có thể bỏ qua."

"Chẳng qua là mày cứ suốt ngày bày ra cái vẻ mặt bí xị ấy." "Nhìn cứ như ai nợ tiền mày vậy."

Giọng Trữ Dịch nghe không rõ là đang nói đùa hay mỉa mai, nhưng người đứng xung quanh đều hiểu — hắn có phần không vui. Tính Trữ Dịch xưa nay vốn vậy, vui buồn đều không bộc lộ rõ.

Bạch Giác vốn đã mang gương mặt khó gần, nay bị Trữ Dịch mỉa mai mà châm chọc hai câu, sắc mặt càng thêm khó chịu.

Hoài Giảo nghe mà sửng sốt. Cậu chưa hiểu rõ hai câu vừa rồi có ý gì, đầu óc đơn giản chỉ nghĩ chắc là Trữ Dịch nói xin lỗi thì xong chuyện. Trong phút chốc còn thật sự ngây thơ nghĩ rằng mình — một người vô tội bị lôi vào — có khi sẽ được tha nếu Bạch Giác chịu dịu giọng một chút.

Thế nhưng, cảm giác thứ sáu mơ hồ vẫn thì thầm với cậu rằng... Đây là phó bản cấp A. Mâu thuẫn đầu tiên giữa vai chính và Boss chắc chắn không đơn giản như thế.

Hoài Giảo bắt đầu thấy bất an, nhịn không được lại lùi thêm một bước nhỏ.

"Mày trốn cái gì? Đừng có nói chuyện." Một người phía sau bất ngờ kéo lấy vai Hoài Giảo.

Người đó chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu — có lẽ là có ý nhắc nhở. Động tác không mạnh, thậm chí còn hơi nhẹ. Thế nhưng sự nhắc nhở ấy lại khiến Hoài Giảo phản ứng mạnh hơn — như thể thật sự đang chột dạ.

Cậu vốn đang căng thẳng, bị người chạm vào thì giật mình theo phản xạ nhảy lên phía trước. Nhưng đúng lúc ấy cậu vô tình vấp phải một cái đệm ném bừa trên nền đất —

Trước mắt là bụi mù bay lượn trong không gian cũ kỹ, chiếc bóng đèn dây tóc đã rớt khỏi trần nhà, nhưng được treo lơ lửng giữa không trung nhờ mạch điện cũ kỹ. Hoài Giảo trong cơn hoảng hốt chỉ cảm thấy không khí quanh mình như vừa tạm dừng một cái chớp mắt.

Chóp mũi nhẹ nhàng va phải thứ gì đó, ngay sau đó, cậu bị ai đó ôm trọn vào lòng — một cái ôm không chủ động, mà là vô tình, lại mang theo chút cảm giác run rẩy kỳ lạ.

Đó là một cái ôm lạnh lẽo, đầy khoảng cách, không hề nhẹ tay. Chóp mũi bị va chạm còn hơi đau, chưa kịp hoàn hồn, Hoài Giảo đã lập tức bị đẩy ra.

Quanh đó lặng ngắt như tờ trong gần hai giây.

Người vừa bị đẩy ra, hơi ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn. Cậu thiếu niên gầy yếu, bị xem như vai phụ pháo hôi yếu đuối vô năng, cuối cùng cũng để cho những người xung quanh nhìn rõ mặt.

Tóc mái quá dài bị hất lệch, phần đuôi tóc lấm bụi xám xịt, thoạt nhìn là dáng vẻ nhếch nhác lôi thôi chẳng kém gì Bạch Giác — nhưng khuôn mặt lộ ra lại trắng trẻo yếu ớt đến mức kỳ lạ, sạch sẽ đến mức có vẻ... không thực.

Người vừa túm lấy vai Hoài Giảo thoáng khựng lại, trong thoáng chốc ngơ ngẩn, đầu ngón tay bất giác bắt đầu nóng lên.

——Đây là buổi huấn luyện chó yêu thích của tôi

——Cứu mạng tôi đi, ngay cả kịch bản của Mary Sue cũng không dám diễn như thế này (nhưng vợ tôi thực sự rất xinh đẹp waaaaa)

——Phấn khích chết mất hihi

——Có hôn hay không? Muội muội tôi đã nằm xuống rồi.

Làn đạn im ắng đã lâu bất ngờ bị kích hoạt, dòng chữ bay loạn khiến Hoài Giảo thoáng đơ mặt. Sau khi hoàn hồn, cậu lập tức muốn đứng dậy.

Chỉ là có người còn nhanh hơn cả cậu — đó là nhóm người đang bao quanh Bạch Giác.

Hoài Giảo còn chưa kịp đối mặt với ánh mắt của Bạch Giác...

Chóp mũi vừa ửng đỏ vì va chạm đã lần nữa bị đụng phải. Cơn đau bất chợt khiến cậu không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng — nhỏ đến mức như tiếng mèo con rên rỉ. Trừ người gần nhất là Bạch Giác, không ai khác nghe thấy được.

Ngay khoảnh khắc đó, Bạch Giác có cảm giác như bản thân vừa ôm trọn một cô gái vào lòng. Gương mặt mềm mại, tựa như một nắm bông dịu dàng áp sát vào ngực — khiến hắn trong một thoáng, gần như quên mất đây là... một nam sinh.

"Trữ Dịch, mày có phải quá rảnh rỗi rồi không?" Hắn khẽ nhấp môi, vừa nhận ra Trữ Dịch đang nhàm chán đến mức muốn bày ra trò yêu đương vớ vẩn nào đó thì sắc mặt hắn cũng thay đổi đôi chút.

Trước hôm nay, đám pháo hôi rảnh rang chẳng có chuyện gì làm này tuy cũng hay nhắm vào hắn, nhưng phần lớn chỉ dừng ở mức lời ra tiếng vào. Hắn không phải kiểu người dễ bị ức hiếp, mỗi lần bị chọc đều đáp trả không chút nể nang. Chính vì vậy, hắn càng khiến đám người vốn quen được nuông chiều từ nhỏ ấy ngày một ghét cay ghét đắng.

Nhưng hắn cũng không nghĩ Trữ Dịch lại có thể rảnh đến độ này.

Bị kéo vào rắc rối, bắt hắn đứng cạnh Hoài Giảo, hắn cau mày, mím chặt môi, lộ rõ sự khó chịu.

Vài tên NPC trẻ tuổi đứng khoanh tay bên cạnh, vừa hóng chuyện vừa cười cợt: "Nghe nói mày còn chưa từng yêu đương bao giờ? Tới cả tay con gái cũng chưa nắm đúng không?"

Trữ Dịch dường như cũng cười theo, việc làm Nguyệt Lão* cưỡng chế kiểu này đúng là lần đầu tiên hắn thử.

*Nguyệt Lão: ý chỉ người mai mối Hắn đứng sau lưng Bạch Giác, bị bóng dáng cao lớn của hắn cùng mấy người vây quanh che mất tầm nhìn, đến tận lúc này vẫn chưa nhìn rõ mặt Hoài Giảo.

Kể từ đầu năm học đến giờ, Trữ Dịch chưa bao giờ để mắt tới người bạn học này — một kẻ chẳng có lấy nổi một người bạn, trông đã thấy lập dị. Lúc nào cũng là kiểu tóc rũ che mặt, dáng vẻ thì luộm thuộm, cơ thể gầy gò chẳng giống con trai. Nếu không phải vì muốn kiếm chuyện với hắn, loại người như Hoài Giảo là kiểu hắn chán ghét nhất.

"Rảnh chỗ nào?" Trữ Dịch nhướng mày, cười nhạt. "Nhìn mày giãy dụa tao thấy vui lắm."

Hắn vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp lên tiếng, nghe đến câu này, huyệt thái dương đã bắt đầu giật giật. Hắn biết rõ Trữ Dịch gây sự là vì điều gì — vì thành tích, vì ngoại hình, vì cái kiểu hai hổ không chung một núi trong cái trường đầy ấu trĩ này. Hắn mím môi, đang chuẩn bị lên tiếng cắt ngang những tiếng cười cợt xung quanh...

Không đợi hắn kịp phản ứng, sau lưng bỗng dưng bị đẩy mạnh một cái. Không kịp đề phòng, cả người hắn lảo đảo nhào thẳng về phía người đối diện.

Người kia tay cũng phản ứng theo bản năng, hai người đều chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì — dưới ánh mắt của mọi người — cảnh tượng như phim thần tượng lại xuất hiện: Bạch Giác theo phản xạ lại đỡ lấy người bên cạnh sắp ngã.

Hoài Giảo cúi đầu, vốn mới vừa đứng vững chưa được bao lâu, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trán cậu đâm thẳng vào ngực đối phương, đau đến mức suýt khiến nước mắt trào ra.

Cậu chỉ cảm thấy trán vừa đau vừa tê, không kịp nghĩ nhiều, lập tức đưa tay ra đẩy Bạch Giác ra theo bản năng.

Cậu sức lực yếu, đối phương thì lớn con như vậy, đáng lẽ ra là đẩy không nổi. Vậy mà không hiểu sao, Bạch Giác như bị đơ ra, để mặc cho cậu đẩy, thậm chí còn lùi lại một bước.

Bản thân Bạch Giác cũng hơi sững người. Hắn nghiêng đầu, dường như lần đầu tiên nhìn rõ bộ dạng của Hoài Giảo.

Trong đầu hiện lên ý nghĩ đầu tiên: Cậu ấy trước kia... trông như vậy sao?

"Ha ha! Hai người tụi mày đang đóng phim thần tượng à? Sao mà tình tứ vậy?!"

Câu nói ấy vang lên làm cả người Hoài Giảo cứng lại như bị đóng băng.

Bạch Giác cảm thấy trong lòng mình có chút bực bội không rõ lý do. Nói thật thì dựa trên mối quan hệ trước kia giữa hai người, ngay cả bạn bè cũng chưa chắc tính được. Cùng lắm chỉ là người từng quen biết vì học chung một chỗ.

Nếu không phải vì tình hình hiện tại đang không cho phép, sau khi rời khỏi đây, người đầu tiên Bạch Giác muốn tính sổ chính là Hoài Giảo.

Lại một lần nữa bị đẩy sát lại gần Hoài Giảo, Bạch Giác cuối cùng cũng buộc phải nhìn thẳng vào cậu. Khoảng cách giữa hai người chưa tới một gang tay, khuôn mặt kia trắng bệch dưới ánh đèn, hàng mi dài khẽ run lên, xinh xắn đến mức giống như một cô gái vậy.

Bạch Giác lần nữa nghĩ đến từ "cô gái" — bởi vì lúc này, cảm giác mà Hoài Giảo mang lại cho hắn đúng thật là như thế: vừa xinh đẹp, vừa kỳ lạ, lại có chút... yếu đuối khiến người ta khó nói thành lời.

Ánh mắt hắn dừng lại trên hàng mi rủ xuống của cậu. Rõ ràng gương mặt vẫn còn cau có, nhưng giữa tiếng cười giỡn ồn ào xung quanh, đầu óc hắn bỗng chốc như đặc quánh, không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa.

Hoài Giảo muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của Bạch Giác đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến mọi lời muốn nói đều bay sạch.

Bạch Giác cũng bối rối. Hắn không thực sự muốn nhìn Hoài Giảo như vậy, càng không có hứng thú chơi cái trò yêu đương linh tinh mà đám người kia dựng lên. Chỉ là — hắn bị ép đứng cạnh Hoài Giảo, bị lôi kéo buộc chặt vào một màn kịch buồn cười này.

Tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn. Có người cười hô: "Đừng có diễn nữa, nhìn vậy là thích người ta từ lâu rồi còn gì!" "Không biết yêu đương phải có bước tỏ tình hả? Mau thể hiện chút đi cu!"

Giọng điệu của đám đó còn nghiêm túc như thể thật lòng muốn se duyên cho cả hai, hoàn toàn không coi đây là trò đùa quấy phá nữa.

Hoài Giảo nghe loáng thoáng được vài câu, đầu óc bắt đầu quay mòng mòng. Cậu không hiểu mấy người đó đang đùa thật hay trêu ác ý, chỉ biết một điều — Bạch Giác vẫn luôn nhìn cậu từ nãy đến giờ.

Cậu cảm nhận được hơi thở nơi Bạch Giác căng thẳng, biết chắc hắn hẳn đang cực kỳ khó chịu.

Nhưng khi đã rơi vào trò chơi này, nếu muốn yên ổn qua màn, tránh chọc giận cả đám con nhà giàu rảnh rỗi vô vị kia... thì đôi khi cũng phải nhún nhường một chút.

Nếu bị gán ghép như vậy cũng tính là một kiểu trêu chọc, thì hai người bọn họ, chẳng còn cách nào khác, đành phải im lặng chịu đựng.

......

Sau giờ trưa, không khí trong sân trường vừa mát mẻ lại hanh khô, ánh nắng dịu dàng trải xuống những góc khuất vốn chẳng mấy ai lui tới.

Một góc vắng vẻ hiếm khi có người ghé qua, giờ đây lại bao trùm bởi sự yên tĩnh đến lạ kỳ — kiểu yên tĩnh quái dị giống như chỉ thấy trong những cảnh phim thần tượng sến sẩm.

Ngay giữa khung cảnh ấy, hai người đứng đối diện nhau. Một người cao, một người thấp, khoảng cách gần như chỉ cách một bước chân.

Rõ ràng ban đầu chỉ là "hiện trường tìm chuyện gây sự" do một nhóm người nhàn rỗi dựng nên, vậy mà vào khoảnh khắc này, không khí lại như bị nhuộm bởi sắc hồng mơ hồ, mơ mộng đến kỳ lạ.

Tất nhiên, đó là cảm giác chỉ xuất hiện trong mắt người đứng bên ngoài.

Ngay cả Trữ Dịch — người luôn giữ vẻ mặt dửng dưng, lạnh nhạt — cũng hơi cau mày, như thể đang bị bầu không khí lãng đãng ấy làm cho xao động.

Hắn cứ có cảm giác... có gì đó sai sai ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện