Edit: Cresent Munn
Hoài Giảo gần như tay chân luýnh quýnh cùng lúc lao ra khỏi phòng của Sở Hành. Cậu mang theo đôi dép lê không biết vớ được ở đâu, cắm đầu chạy dọc hành lang, một mạch trở về phòng mình.
Áo choàng vướng víu không kịp siết lại, theo từng nhịp chạy mà bung ra, để lộ nửa thân trên lạnh buốt.
Hoài Giảo không rõ Sở Hành có thực sự, như hệ thống nói, sẽ bị đá khỏi trò chơi ngay khoảnh khắc cậu dùng độc hay không — cậu chỉ biết mình vừa rồi đã nổi giận và làm ra chuyện rất, rất quá đáng.
Đến mức 8701 cũng có vẻ sững người.
【8701.】 Hoài Giảo ôm lấy ngực, nơi tim đang đập loạn lên thình thịch, cắn môi gọi khẽ.
Mất một lúc lâu sau 8701 mới hồi đáp. Ít nhất cũng phải mấy chục giây trôi qua, mới có một câu yếu ớt vang lên: 【...Ừm...】
Hoài Giảo không nghe ra được ngữ khí của 8701 là gì. Bình thường đối phương phản ứng rất nhanh, chứ không như bây giờ... Cậu mím môi, lòng đầy lo lắng. Về đến phòng rồi vẫn không kìm được mà hỏi:
【Cậu thấy tôi vừa rồi... có quá đáng lắm không?】
8701 ngập ngừng một giây rồi đáp: 【... Có hơi.】
Thực ra 8701 rất muốn hỏi tại sao Hoài Giảo lại gan to đến mức như vậy — trong tình huống không biết sau này có còn cơ hội gặp lại hay không, lại dám giơ tay tát thẳng vào mặt người ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không hỏi thành lời.
Dù sao nhìn biểu cảm của Sở Hành lúc đó, cũng chẳng giống như vừa bị giáng một cú quá nặng nề.
【Chỉ là... tôi không muốn chạm vào anh ta, cũng không muốn nói thêm với anh ta lời nào.】Hoài Giảo nghe 8701 nói "có hơi", liền thấy vừa tủi thân vừa xấu hổ, 【Tôi không phải cố chấp đến mức nhất định phải làm thế... chỉ là anh ta cứ khiến tôi thấy tức không chịu được...】
8701: 【......】
8701 đôi khi cảm thấy Hoài Giảo thật sự là một người kỳ lạ. Người nhát gan, hay xấu hổ chính là cậu, nhưng thi thoảng lại có thể làm ra những chuyện vượt ngoài dự đoán của mọi người... cũng vẫn là cậu.
Từ trước tới nay 8701 chưa từng dẫn dắt người chơi nào như vậy — vừa yếu ớt, vừa mâu thuẫn.
Điều kỳ lạ hơn là, những hành động rõ ràng có vẻ bất hợp lý, đến khi được Hoài Giảo làm ra lại như có lý một cách khó tin.
Nếu đặt trong hệ thống trò chơi mà nói, thì chắc đây là một dạng "thiết lập thiên phú" mà Hoài Giảo được mặc định mang theo: kỹ năng khiến người ta không thể ghét nổi, bất kể có làm ra chuyện gì quá đà đi nữa.
Khảo hạch vừa rồi cũng xem như đã kết thúc. Tiếp theo chỉ còn vài bước thủ tục thông thường — trong đó có buổi gặp mặt giữa các người chơi cùng phe. Thấy Hoài Giảo vẫn mặc nguyên bộ đồ pháp sư nữ lộn xộn kia, 8701 mới nhắc khẽ: 【 Cậu có thể tắm rửa rồi thay đồ trước đã. 】
【 À, ừ. 】Hoài Giảo lúc này mới sực nhớ ra mình còn đang ăn mặc kiểu gì.
Cậu tháo áo choàng ném trở lại tủ, tiện tay lấy bộ đồ của mình từ trên giường rồi bước vào phòng tắm.
Khi xoay người lại, những ngón tay trắng muốt rủ bên hông dường như còn hơi run nhẹ.
Đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh đó — chính là đã tát người khác không chút lưu tình.
Tầm mắt của 8701 dừng lại nơi đó một thoáng, không hiểu sao cảm thấy nhiệt độ của bảng điều khiển bỗng hơi tăng lên một chút.
Khu gặp mặt của người chơi là một đại sảnh thuần trắng, trông khá giống không gian cá nhân. Bốn phía sáng trưng bằng ánh đèn, nơi đây cho phép các người chơi đã bị loại có thể tiếp tục theo dõi tình hình khảo hạch còn lại.
Hoài Giảo là người cuối cùng đến nơi. Trước cậu, Y Thừa Phong và Trần Hân cũng chỉ vừa mới ngồi xuống.
"Sao lâu vậy?" Vừa thấy cậu, Y Thừa Phong lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi về phía này.
Không gian phòng ngủ cá nhân của mỗi người chơi thuộc khu vực riêng tư, không được công khai, vì thế dù bên ngoài có phát trực tiếp, những người khác cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì bên trong.
Mọi người chỉ biết, sau khi Hoài Giảo bước vào phòng số một cùng Sở Hành chưa được bao lâu, hệ thống đã thông báo chiến thắng.
"Tôi về phòng nghỉ một chút thôi." Hoài Giảo nhỏ giọng giải thích với Y Thừa Phong.
Trong đại sảnh lúc này, ngoại trừ người chơi số 8 đã bị loại ngay từ đầu không có mặt, những người còn lại đều đã ngồi đầy đủ.
Lúc này Hoài Giảo cuối cùng cũng bình tĩnh suy nghĩ lại một chút — vì sao vị tiên tri thực sự bên phe họ, ngay từ đầu lại nói những lời tiêu cực đến vậy, mà giọng điệu cũng cứ như cho có.
Nghĩ đến đây, cậu dường như đã hiểu ra. Có lẽ đối phương vốn dĩ chẳng xem cuộc khảo hạch này là chuyện gì quan trọng, thắng hay thua đều không đáng để bận tâm.
"Các cậu có phải chơi hơi mạo hiểm quá rồi không đấy?" – Một giọng nữ mang chút oán trách vang lên từ sau lưng Y Thừa Phong.
Hoài Giảo quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm ngay ánh mắt Trần Hân.
Dù ngoài miệng nói như đang trách nhẹ, gương mặt cô vẫn mang theo ý cười. Trần Hân nhìn Hoài Giảo, đùa:
"Nếu không phải phòng số một đúng là chẳng thu được gì đáng ngờ, tôi đã chẳng phối hợp với cậu như vậy đâu."
Hoài Giảo cũng bật cười theo, còn chưa kịp đáp lời thì một cậu con trai đầu húi cua ngồi gần đó đã chen ngang, giọng đầy cảm khái: "Cậu đừng nói, chứ nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy cậu từ phòng số một bước ra, chắc nguyên cả ngày hôm nay tôi vẫn tin cậu là sói."
Số 4 — cậu tóc húi cua — hừ nhẹ, bĩu môi:
"Hôm sau chơi mà cậu không chịu theo tôi vote phòng một, cứ khăng khăng phải chia phiếu về số sáu, tôi thực sự không hiểu nổi đầu óc cậu nghĩ gì."
Trần Hân "ha ha" cười, lơ đãng đáp:
"Chắc lúc ấy bị ma ám rồi. Trong đầu cứ quanh quẩn suy nghĩ phải chạy ra ngoài để chứng minh phán đoán của mình không sai, kiểu gì bên sáu phần lớn cũng là sói, vote ai cũng vậy."
Có người chen vào phụ hoạ: "Tôi cá là bên kia tức đến phát điên rồi ấy chứ. Số một với số bảy, hai anh đẹp trai trông bảnh bao thế mà lại giả quá thể."
"Chuẩn luôn! Pha kết thúc trận cuối đúng là tuyệt cú mèo. Mấy người không thấy nét mặt số bảy lúc đó đâu, như thể đang gào lên 'chán chết mất' vậy!"
"Ha ha ha, giờ tôi chỉ muốn nhìn nét mặt bọn họ lúc này thôi!"
Có lẽ vì kết quả khảo hạch quá tốt, không khí căng như dây đàn lúc chơi giờ cũng dần dịu xuống. Tiếng đùa cười ồn ào vang lên, nhưng Hoài Giảo đứng bên nghe cũng không thấy khó chịu gì.
Thời gian gặp mặt giữa các người chơi rất ngắn, chỉ khoảng nửa tiếng.
Sau khi bị Y Thừa Phong ép buộc phải trao đổi thông tin liên lạc và nói thêm vài câu khách sáo, Hoài Giảo cũng thấy chẳng còn bao lâu nữa.
Thật ra, trong lòng cậu cũng có phần nhìn đối phương bằng con mắt khác. Trước khi trò chơi kết thúc, kỹ thuật diễn không chút sơ hở và đầy khí thế ấy — nếu không nhờ biết trước thân phận, cậu chắc đã bị hù cho phát khiếp.
"Lần sau vào phó bản nhớ đi với tôi, biết chưa?" Y Thừa Phong túm lấy cậu, nhấn mạnh đến hai ba lần, "Tất cả các bản từ cấp B trở lên đều có thể tổ đội. Vừa có phó bản là tôi liên lạc em liền, đến lúc đó hai ta vào chung một đội."
"Nghe rõ chưa đấy?"
Cậu học sinh cấp ba tóc đỏ, dù đang dùng giọng như thể đang thương lượng, nghe kiểu gì cũng vẫn mang cảm giác áp chế. Hoài Giảo lúc đã thoát khỏi trò chơi rồi mà còn bị đối phương bóp má bắt phải gật đầu cam đoan.
"Ừm, được rồi."
Chờ đến khi thấy Hoài Giảo gật đầu đồng ý, Y Thừa Phong mới chịu buông tay ra.
Bốn người lại trò chuyện đôi câu về trận đấu vừa rồi. Một lúc sau, hệ thống thông báo khảo hạch kết thúc. Khi mọi người lần lượt rời khỏi đại sảnh, Hoài Giảo nghe thấy có ai đó gọi mình.
Cậu quay đầu lại thì thấy số 4 — cậu tóc húi cua — đang đứng cách đó không xa, mặt đỏ ửng, cả vành tai cũng đỏ bừng, có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Ờm... quên nói với cậu, thật xin lỗi nha..."
Hoài Giảo vội lắc đầu, "Không sao đâu."
Cậu tóc húi cua tính cách ngay thẳng, vốn không quen nói mấy lời xin lỗi. Sau khi nhìn Hoài Giảo vài giây, cậu ấy mới nhấp môi, nhỏ giọng giải thích:
"Lúc đó tôi không cố ý mắng cậu đâu, chỉ là thấy cậu cứ quấn lấy phòng số một như bị ma nhập vậy. Cái tên kia, nhìn là biết không phải người đơn giản. Ban ngày còn bơ cậu, sau lại quay ngoắt thái độ."
"Tôi sợ hắn dỗ ngon dỗ ngọt lừa cậu, sợ cậu bị hắn chơi đùa."
Cái người mà Hoài Giảo thậm chí còn chẳng nhớ rõ tên, trong những giây cuối ở đại sảnh trò chơi, lại nhìn cậu với ánh mắt chân thành, mặt hơi ửng đỏ mà nói:
"Cậu không sao là tốt rồi. Có dịp, hy vọng sau này gặp lại."
"Lần sau, tôi nhất định sẽ không hung dữ với cậu nữa."
Hoài Giảo tròn mắt, chưa kịp phản ứng gì thì cảnh vật trước mắt đã mờ dần, cậu bị đưa về lại không gian cá nhân.
Vẫn còn nhớ tới mấy lời kia, Hoài Giảo bèn nói với 8701: 【 Thật ra, anh ấy không cần phải xin lỗi đâu... 】
Nếu ngày hôm đó — lượt thứ ba của trò chơi — không phải vì buổi sáng trong phòng Sở Hành, hai người họ đã ngầm trở thành đồng minh, rồi lúc bỏ phiếu lại có người giúp đẩy phiếu về phía số 6... thì rất có thể, người bị loại trong đêm hôm đó chính là cậu.
Với thân phận song kim thủy, ban ngày là tuyệt đối an toàn, nhưng đến buổi tối lại chính là đối tượng nguy hiểm nhất.
Dù giả vờ làm người qua đường bất tỉnh đến đâu, Hoài Giảo cũng không dám chắc mình có được tha chỉ vì người ta cảm thấy "thú vị".
Bởi vì đây là trò chơi người sói. Mọi thứ đều hướng tới chiến thắng.
Cho nên, cái màn "tức giận đến mức bị mắng ngu" kia của số 4, với Hoài Giảo mà nói, lại là một món quà đúng lúc.
Cái hình tượng yếu ớt, tội nghiệp, dễ khiến người khác đồng cảm ấy, lại càng được củng cố — nhất là trong mắt Sở Hành.
Đến cả hành động muốn giữ cậu lại của hắn khi trò chơi kết thúc cũng khiến Hoài Giảo thấy yên tâm phần nào.
Tối hôm đó, cậu ngủ rất ngon.
Vì cậu chưa từng nghĩ... mình sẽ bị loại.
Hoài Giảo từng hỏi hệ thống rằng — trong trò chơi, nếu bị người sói ra tay thì có cảm giác đau không. 010 khi đó đã trả lời rất rõ ràng: không có đâu, toàn bộ cảm giác đau đều sẽ được hệ thống che chắn, người chơi bị giết cũng sẽ lập tức bị đẩy ra khỏi trò chơi.
Nghe vậy, cậu cũng thấy yên tâm hơn một chút.
8701 bỗng cất tiếng, giọng đều đều: 【 Hắn không biết cậu đang lợi dụng hắn. 】
"Ừm..." Hoài Giảo khẽ đáp, trong lòng hơi áy náy. 【 Cho nên tôi mới thấy hơi ngại... Cậu ấy chẳng những không trách tôi, lại còn xin lỗi... mà tôi thì chẳng những không nói thật với cậu ấy, còn đem cậu ấy ra chắn đao nữa... 】
Nói xong, chính cậu cũng cảm thấy bản thân vừa ngượng vừa mắc cỡ.
8701 đáp lại rất thản nhiên: 【 Không sao cả. Dù gì thì cậu cũng giúp hắn thắng rồi, xem như bù qua sớt lại. 】
Thấy Hoài Giảo vẫn có vẻ hơi lấn cấn, 8701 liền chuyển đề tài: 【 À đúng rồi, suýt quên nói. Người được MVP của vòng khảo hạch sẽ được thưởng một lượt rút thăm kỹ năng hoặc đạo cụ, đảm bảo ra vật phẩm từ cấp A trở lên. 】
【 Đối với các vòng sau sẽ là trợ giúp rất lớn. Cậu muốn rút ngay bây giờ không? 】
Nghe tới đây, mắt Hoài Giảo sáng rỡ lên hẳn, gật đầu lia lịa: 【 Muốn! 】
Nhưng rồi lại nhanh chóng chần chừ, nhỏ giọng nói: 【 À mà thôi... để sau đi, chờ tôi sắp vào trận sau hãy rút! Cảm giác để dành như vậy vận may sẽ cao hơn ấy. 】
Cậu vừa nói vừa mím môi, gương mặt lộ rõ vẻ mê tín một cách dễ thương.
8701 bật cười khẽ: 【 Được rồi, vậy chuẩn bị sẵn sàng đi nhé. 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương