Trong bệnh viện, Hà Nguyệt Dung đã sớm tỉnh lại, bà rơi lại đầy mặt.

Khương Quốc Thanh mặt đầy mặt tang thương mỏi mệt ngồi đối diện bà, ông lẳng lặng nhìn Hà Nguyệt Dung rơi lệ."Ta sẽ cùng Vi Vi xuất ngoại." Hà Nguyệt Dung vừa nói vừa khóc.Khương Quốc Thanh hạ xuống mi mắt, phía trước lão bà nói sẽ cùng Vi Vi xuất ngoại có vài phần là bà giận dỗi, lúc này lại là thật lòng mà nói, bà muốn cách ly Khương Nhất Phàm và Khương Tuyết Vi, chặt đứt ý niệm xấu xa của Khương Nhất Phàm, cái thằng súc sinh này, nó cư nhiên lại yêu Tuyết Vi, quả thật là không có nhân luân, không có liêm sỉ.Con gái bị người ta đổi, con trai lại không có nhân luân, Khương Quốc Thanh vừa đau lại vừa buồn, ông đây là đã tạo ra cái nghiệt gì, ông trời lại muốn trừng phạt ông như vậy."Tốt." Khương Quốc Thanh kỳ thật cũng không muốn đồng ý.Nghĩ đi nước ngoài giải sầu một thời gian, Hà Nguyệt Dung cùng Khương Quy vừa mới xé rách mặt, tránh đi một thời gian chắc sẽ giảm bớt được phần nào xấu hổ.

Nhưng là không thể đi cùng Khương Tuyết Vi, ông vẫn luôn nhớ rõ lời nói của Khương Quy, Tuyết Vi sẽ không thể đoạt khí vận của người khác nữa, cho nên Tuyết Vi sẽ gặp nhiều vận rủi, lão bà đi cùng Tuyết Vi, chỉ sợ sẽ bị liên lụy.Nhưng là trạng thái tinh thần của Hà Nguyệt Dung, nếu ông lại nói những lời mơ hồ về huyền sự này nữa, bà sẽ lại kích động, miệng đơn giản đáp ứng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều biện pháp để bà không thể đi được."Khương Quy." Hà Nguyệt Dung khóc không thành tiếng, bà hung hăng nhắm lại mắt, nhưng vẫn không ngăn nổi nước mắt ào ào rơi xuống, "Ta thực xin lỗi nó, ta không nên yêu cầu nó không giận chó đánh mèo lên Vi Vi, nó giận chó đánh mèo là chuyện thường tình.


Nhưng ta không chịu được nó giận chó đánh mèo lên Vi Vi, ta không phải một người mẹ tốt."Hà Nguyệt Dung che miệng lại, thất thanh khóc rống.

Chính là bởi vì Khương Quy đưa đến cái ví dụ kia, bà không có khả năng không giận chó đánh mèo lên Khương Nhất Đường, bởi vì tình cảm bà đối với Khương Nhất Đường xa xa không thể so sánh cùng Khương Nhất Phàm.

Mà bà sở dĩ có thể không giận chó đánh mèo lên Vi Vi là bởi vì tình cảm bà dành cho Khương Quy xa xa không bằng Vi Vi, bà để ý là cảm thụ của Vi Vi chứ không phải là Khương Quy.Bà không muốn thừa nhận chính mình bất công, nhưng việc đã đến nước này bà không thể không thừa nhận chính mình là đang bất công, thiên vị không phải đứa con gái ruột bà thua thiệt nhiều năm, mà là đứa con gái bà tự tay nuôi lớn mười chín năm Vi Vi.


Bà biết, ở trên mặt tình lý bà hẳn nên phải thiên vị Khương Quy, kia mới là con gái ruột của bà, đứa con gái đáng thương vô tội bị thua thiệt nhiều năm, nhưng bà làm không được, thật sự bà làm không được.Trên mặt Khương Quốc Thanh hiện lên một mạc đau khổ, Hà Nguyệt Dung là người mẹ tốt của Tuyết Vi, vô luận như thế nào vẫn là yêu Tuyết Vi.

Chỉ là bà đối với Tuyết Vi càng có tình, thì đối với Khương Quy càng vô tình.

Cũng may là còn có ông, ông sẽ bồi thường cho Khương Quy gấp bội."Tốt, đừng khóc, này đại khái là mệnh đi." Khương Quốc Thanh mang theo vô tận chua xót mà thở dài một tiếng.Hà Nguyệt Dung kéo chăn che lại đầu, khóc lớn, tiếng khóc của bà đứt quãng đầy bi thương.Tiếng khóc trong ổ chăn lúc cao lúc thấp, dần dần thấp đi, thật lâu sau liền không còn một chút tiếng động, Khương Quốc Thanh kéo xuống chăn, đập vào mắt ông là Hà Nguyệt Dung đã khóc mệt mỏi ngủ đi.

Ông nặng nề thở dài, dịch dịch lại góc chăn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.Lại không hề nghĩ tới, Hà Nguyệt Dung đã lâm sâu vào hồn mộng thuật.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện