Hoàng cung Tiêu Quốc.
Mười hai ảnh vệ quỳ trên mặt đất thỉnh tội: "Bẩm bệ hạ, thuộc hạ vô năng, không thể tìm thấy Mộc phi nương nương, thỉnh bệ hạ trách phạt."
"Bệ hạ, vi thần cũng không.....!không có tin tức của Mộc phi nương nương..." Vài vị trọng thần trong triều dùng tay áo lau mồ hôi lạnh đầy trán, run rẩy mà quỳ rạp.
"Còn ngươi?" Toàn thân Tiêu Chấn Diệp tản ra cực hạn hàn ý như sương tuyết cửu hàn thiên, hắn sắc mặt âm trầm chuyển mắt nhìn vị tướng quân đang quỳ bên dưới.
Tướng quân này đúng là người hộ giá ở trường săn, hắn ta nghe vậy thì thân thể phát run dữ dội, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, trán chảy mồ hôi ròng ròng: "Hồi......!hồi bẩm bệ hạ.....!bọn sát thủ toàn bộ....!toàn bộ đều tự sát bỏ mình.....!mạt tướng vô năng, chưa.....chưa thu được tình báo hữu dụng...."
Tiêu Chấn Diệp im lặng không nói, cũng không có bất luận động tác gì, mà những người ở chỗ này càng run rẩy lợi hại, bọn họ biết đây là bình yên trước giông tố, mồ hôi nơi trán từng viên từng viên lăn xuống nền đất, phát ra âm thanh lộp bộp vang rõ trong đại điện yên tĩnh.
Tưởng chừng như có thanh đao vô hình treo tại đỉnh đầu, tùy thời có thể chém xuống, không khí chung quanh đều đống băng, bọn họ bị đè ép không thở nổi.
Quả nhiên, tiếng xoảng giòn vang, Tiêu Chấn Diệp phất tay áo đứng dậy đánh bay chén trà trên bàn.
Chúng thần tử run lên, vùi thấp đầu nín thở chờ đợi, đến thở mạnh cũng chẳng dám.

Tiếp theo liền nghe thấy một trận rùm beng, chén trà, bình hoa, thư từ, nghiên mực,...!Tiêu Chấn Diệp đập vỡ tất cả những thứ có thể đập, đồ vật tinh mỹ hoa quý chia năm xẻ bảy nện dưới đất, văng tứ tung.
Mỗi món đồ bị đập vỡ, thân thể mọi người run thêm một bậc, nhưng chẳng ai dám mở miệng, đành đầu cúi cực thấp, hận không thể chui luôn vào đất, hô hấp đã phóng cực nhẹ, chỉ sợ vị vương giả nọ đem lửa giận phát tiết lên đầu mình.
"Ngốc ở nơi này làm cái gì?! Còn không mau tìm người cho trẫm? Nếu tìm không được, thì đem đầu tới gặp trẫm!" Lửa giận rốt cục trút xong, hắn nâng tay lật đổ thư án đồng thời bạo nổ quát lớn.
"Thuộc hạ cáo lui......"
Tất cả mọi người như được đại xá, vội trốn đi.
So với Tiêu Chấn Diệp lửa giận công tâm, Tiêu Ưng Trì có vẻ thần thanh khí sảng hơn nhiều.
Kì thật hắn ta còn phải cảm tạ Mộc Tử Khâm, bởi vì Mộc Tử Khâm mất tích, Tiêu Chấn Diệp nào thừa tinh lực quản chuyện của hắn ta, chẳng những bỏ qua chuyện lúc trước, ngay cả gần đây hắn ta thường tự tiên xông vào Nhã Đường phủ Tiêu Chấn Diệp cũng mắt nhắm mắt mở.
Mỗi ngày đều có thể hài lòng thỏa dạ từ Nhã Đường phủ đi ra, Tiêu Ưng Trì thậm chí thầm hy vọng Mộc Tử Khâm vĩnh viễn đừng quay lại.
...............!Tiên Hiệp Hay
Trải qua hơn một ngày hành trình, đoàn người Hạ Vân Dương cuối cùng tới được nơi cần tới.
Do dọc đường Mộc Tử Khâm đều vận nữ trang, ngụy trang mặt mày che khuất nốt lệ chí, lại rất ít khi nói chuyện cùng người khác, hơn nữa thân phân Hạ Vân Dương còn đó, suốt đoạn đường này thật ra chẳng ai phát hiện thân phận của y.
"Chính là chỗ này, mỹ nhân, tới nơi rồi ~" Hạ Vân Dương xốc mành xe ngựa, tao nhã vươn tay về phía Mộc Tử Khâm, bộ dáng quý công tử phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng Mộc Tử Khâm xem hắn như vô hình, trực tiếp lướt qua hắn bước xuống xe.
Hạ Vân Dương có chút xấu hổ sờ sờ cánh mũi, theo sát phía sau y.
"Đây là.....!về tới Mộc Quốc."
Nhìn được đường phố quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, phục sức quen thuộc, nghe được ngữ âm quen thuộc, Mộc Tử Khâm kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Mũi bỗng dưng tràn ngập chua xót, hốc mắt y dần dần ẩm ướt.
Rốt cuộc cũng trở về Mộc Quốc, mảnh đất sinh thành dưỡng dục y, mảnh đất mà y vô số lần mơ được trở về, Mộc Tử Khâm hạnh phúc đến phát khóc.

Dù rằng nơi này thay đổi rất nhiều, có không ít người Tiêu Quốc tiến nhập, cũng dỡ bỏ không ít phòng ốc để tân tu kiến trúc Tiêu Quốc, nhưng đại thể vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Nhận ra bản thân thế mà khóc lóc trước mặt người ngoài, Mộc Tử Khâm lúng túng nghiêng đầu lau giọt lệ bên khóe mắt, sau đó chân thành nhìn về phía Hạ Vân Dương, "Đa tạ ngươi."
Hiếm thấy bộc lộ cảm xúc, Mộc Tử Khâm cảm tạ tự đáy lòng, mặc kệ Hạ Vân Dương có mục đích gì, y thật sự cảm tạ hắn dẫn y trở về nơi này.
Hạ Vân Dương hơi thụ sủng nhược kinh nhướng mày, thần sắc ngả ngớn: "Vậy ngươi tính cảm tạ ta như thế nào?"
Nói xong, liền ám muội hướng mắt tới kiều mông của Mộc Tử Khâm, ý tứ hàm xúc bên trong chẳng cần nói cũng biết.
Mộc Tử Khâm sinh khí đến cả người phát run: "Ngươi!!...."
Nhưng ai biết vẻ mặt Hạ Vân Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Lát nữa sẽ chứng kiến cảnh tượng tàn khốc hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng, nhưng mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ."
Mộc Tử Khâm sớm quen với việc Hạ Vân Dương lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thấy hắn đứng đắn, y ý thức được chuyện kế tiếp phát sinh có thể khác một trời một vực so với y nhận thức, vẻ mặt liền nghiêm túc: "Được."
Hạ Vân Dương vẫn lo lắng liếc nhìn Mộc Tử Khâm, dẫn y đi vào nội thành.
Vừa nãy ở ngoại thành, dân chúng Mộc Quốc cùng người Tiêu Quốc chung sống xem như tương đối hòa hợp, chỉ là càng đi sâu vào thành, tình huống gặp phải lại khiến người ta cảm thấy bi phẫn.
Rõ ràng ngay trên lãnh thổ Mộc Quốc, người Tiêu Quốc thế nhưng coi mình thành chủ nhân, chiếm hết nhà cửa đất đai, trắng trợn làm xằng làm bậy, mà con dân Mộc Quốc bị biến thành nô lệ, bị sử dịch, bị ngược đãi, bị đánh đuổi, thậm chí bị buôn như hàng hóa, sống trong khốn cảnh hạ đẳng khuất nhục cùng cực.
Con ngươi Mộc Tử Khâm nhuốm màu đỏ tươi, vài lần nhịn không nổi muốn xông lên, đều bị Hạ Vân Dương kịp thời ngăn cản.

"Sau khi Mộc Quốc diệt vong bọn họ đã trải qua cuộc sống thế này, ngươi cứu được một người nhưng có thể cứu hết mười người, trăm người, thậm chí ngàn ngươi sao?"
Hạ Vân Dương nhẹ giọng nói bên tai Mộc Tử Khâm, "Hiện tại xúc động chỉ làm hỏng chuyện, nếu Tiêu Chấn Diệp phát hiện hành tung của ngươi thì ngay cả cơ hội cứu bọn họ ngươi cũng đánh mất, nên làm thế nào, không cần ta phải nói đi?"
Mộc Tử Khâm nhắm chặt hai mắt, lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ, lần nữa mở mắt ra đã là bình tĩnh không gợn sóng, y dẫn đầu nhấc chân đi về một hướng: "Đi thôi."
Trong mắt Hạ Vân Dương hiện lên mạt thưởng thức, rất nhanh lại khôi phục thần sắc tà mị cuồng quyến, cũng nâng bước đi theo.
Chẳng qua, kế tiếp diễn ra tràng cảnh vượt xa sức tưởng tượng của Mộc Tử Khâm, khiến y cuối cùng khó mà bình tĩnh.
Đám đông tụ tập trên đường cái, trước mắt bao người, một nam nhân mặc trang phục Tiêu Quốc đem một nữ tử mỹ mạo mặc Mộc Quốc phục sức áp xuống đất, thô bạo xé rách y phục của nàng.
Phần bụng nữ tử hơi hơi nhô lên, hiển nhiên là đang hoài thai, nàng không ngừng giãy dụa khóc thét, liên tục cầu xin tha thứ, nhưng chỉ đổi lấy nụ cười càng dâm dãng của nam nhân cùng bạt tay rơi xuống má.
Mà người bên đường chứng kiến cảnh này, có người Tiêu Quốc cũng có người Mộc Quốc, hoặc hưng phấn, hoặc reo hò, hoặc không đàng lòng, hoặc phẫn nộ,...!Thế nhưng chẳng có ai bước ra cứu giúp nàng, toàn bộ trơ mắt đứng nhìn.
"Aaaaaa...." Một tiếng thê lương hét thảm, y phục trên thân nàng cơ hồ biến thành từng mảnh vụn, cơ thể xích lõa phơi bày trước mặt thế nhân..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện