Dịch giả: cubihu
"Phá!"
Kim Mao Cự Viên há mồm phun ra một cỗ Thanh Hà, ngay lập tức nó lóe lên rồi chui vào trong quang cầu màu xanh đen khiến cho linh quang trên bề mặt quang cầu sáng ngời, hiện ra vô số phù văn hai màu xanh đen xoay tròn.
Một tiếng "Ô...ô...n...g"! Từ trong quang cầu, từng tia sáng xanh đen phun ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đan thành một mạng lưới xanh đen khổng lồ, bao trùm phạm vi vài dặm.
Đây là do trước kia Hàn Lập ngẫu nhiên tìm hiểu, sử dụng thần thông Minh Thanh Linh Mục kết hợp với Phá Diệt Pháp Mục. Tuy nhiên, khi sử dụng loại thần thông này thì pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt hầu như bị hút sạch.
Tại một chỗ trên mạng lưới xanh đen khổng lồ vừa hình thành đột nhiên nhấp nhô, tựa hồ va chạm vào vật gì đó.
Thân hình Cự Viên lập tức lắc một cái hoá thành một đạo kim ảnh, bỏ qua Phong Long màu xanh, nhanh như điện bay về phía chỗ đó.
Phong Long màu xanh nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo sát Cự Viên.
Thân hình Cự Viên như cơn gió, trong chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ dị thường trên mạng lưới khổng lồ. Không chờ đến khi Phong Long theo kịp, một bàn tay ánh vàng rực rỡ hung hăng vỗ xuống chỗ vật đang ngọ nguậy tìm đường ra.
Trong hư không một tiếng vang rất lớn, sóng gió kịch liệt nổi lên.
Một mảng phù văn màu đen hiện ra, sau đó tán loạn. Một bóng người rất lớn loạng choạng ngã ra, đúng là dị thú Nhân Mã, trên cái đầu còn sót lại hiện ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Nó chưa kịp có phản ứng gì thì lại bị một cự quyền lông lá khác có ánh vàng bao phủ đập xuống!
Dị thú Nhân Mã dù động tác vẫn chậm chập nhưng cũng vội vàng giơ chéo hai tay lên để bảo vệ đầu.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong miệng Cự Viên truyền ra.
Dị thú chỉ cảm thấy dường như bị cái dùi đâm mạnh vào đầu, hét thảm một tiếng, động tác lập tức cứng đờ.
Trong nháy mắt, nắm đấm vàng xuyên qua khoảng cách giữa hai tay dị thú đánh xuống cái đầu còn lại.
Bùm!
Cái đầu cuối cùng của con thú này lập tức nổ tung như quả dưa hấu. Thân thể cực lớn co quắp, rơi xuống đất. Phong Long màu xanh khó khăn lắm mới theo kịp Cự Viên định dùng sừng nhọn đâm vào tim đối phương nhưng chỉ kịp thét lên một tiếng, thân thể liền đứt thành từng khúc, tán loạn.
“Vù”, một thanh ảnh trong cơ thể dị thú không đầu phóng ra.
"Ồ!"
Ánh mắt Cự Viên do Hàn Lập biến thành lóe lên, khẽ kêu lên.
Thanh ảnh này được cơn lốc màu xanh bao bọc giống hệt dị thú Nhân Mã ba đầu, nhìn qua thì đã ngưng thực thành hình chứ không phải là thần hồn, xem ra tương tự Nguyên Anh của tu sĩ.
Một cái đầu của bản thể Dị thú loé lên hắc quang, hắc quang quanh thân cũng sáng rực nhanh chóng kéo theo tàn ảnh chui vào hư không, biến mất.
Cự Viên quát khẽ một tiếng. Hắc quang giữa hai đầu lông mày lóe lên biến thành Phá Diệt Pháp Mục. Con mắt khẽ rung một cái liền bắn ra một sợi chỉ đen vô cùng nhỏ chui tọt vào trong hư không.
Ở chỗ cách hơn trăm trượng trong hư không run lên, bản thể dị thú Nhân Mã loạng choạng hiện hình. Cả ba khuôn mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Đột nhiên, khắp xung quanh loé lên ngân quang. Từng sợi dây xích lửa bạc hiện ra giăng khắp nơi. Trong nháy mắt đã hình thành một tấm lưới lửa bạc cực lớn, chụp xuống chính giữa rồi nhanh chóng thu lại.
Đầu bên trái của bản thể Dị thú loé lên ánh sáng xanh, lập tức cơn gió màu xanh quanh thân thể quay tít hoá thành cơn lốc xoáy màu xanh bảo vệ cơ thể bên trong khiến cho lưới lửa bạc không cách nào khép ngay lại được.
Tuy nhiên, Cự Viên đã phá không bước đến, cánh tay vừa vung, một tiếng như băng vỡ vang lên, một quyền nhanh như tia chớp đánh vào cơn lốc xoáy màu xanh.
Một tiếng "Ầm"!
Một cự quyền phá không lao tới. Trong nháy mắt, cơn lốc xoáy màu xanh bị phá tan dễ như trở bàn tay. Bản thể Dị thú chỉ kịp kêu một tiếng thê lương thảm thiết, sau đó một tiếng "bụp", bị nghiền nát như quả trứng gà.
Lúc này, toàn thân Kim Mao Cự Viên đẫm máu, hơn phân nửa thân thể bị nhuộm đỏ nhưng thân hình bỗng nhiên lắc một cái, không ngừng lại chút nào, đánh về phía Cự nhân một mắt đang nằm dưới đất cách đó không xa.
Do bị dị thú Nhân Mã dùng lôi kích xuyên thủng nên chỗ trái tim Cự Nhân bị thương rất nặng. Tuy nhiên, sức sống của Cự nhân lại vô cùng kiên cường, dẻo dải đến giờ vẫn chưa vẫn lạc.
Giờ phút này, tại lỗ máu ở ngực bị một tầng Hoàng Sắc Tinh Sa phủ lên, khí tức đang vô cùng yếu ớt, cử động nhẹ tựa như cũng có vấn đề.
Khi thấy Kim Mao Cự Viên bay nhào đến, trên mặt Cự Nhân lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, hét lớn một tiếng. Mảng lớn Hoàng Sắc Tinh Sa từ bốn phía nhanh chóng ngưng tụ, hoá thành một chiếc Sa thuyền, miễn cưỡng đem thân thể bay đi, đồng thời con mắt giữa trán sáng lên bạch quang.
"Vèo"!
Một chùm tia sáng trắng bắn ra, nhằm thẳng vào đầu Kim Mao Cự Viên.
Cự Viên do Hàn Lập biến thành khẽ rùng mình. Mặc dù không biết bạch quang là thứ công kích gì nhưng nhớ lại lúc trước tình cảnh của Dị thú sau khi bị nó đánh trúng nên hắn biết rõ tuyệt đối không được chạm phải thứ ấy.
Dù đang cân nhắc nhưng trên thân hắn vẫn loé lên ánh vàng, thân hình đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về hình người.
Cự Nhân khẽ nhếch mép, bạch quang trong mắt chớp lên.
Chùm tia sáng trắng run lên, như vật sống thay đổi phương hướng, tiếp tục vọt tới phía Hàn Lập với tốc độ kinh người.
Trong lòng Hàn Lập hoảng hốt, muốn lướt nhanh trốn tránh, nhưng đã không còn kịp.
Trước một khắc ngay khi ánh sáng sắp chạm đến hắn thì cái khó ló cái khôn. Trong đầu bỗng nhiên loé lên linh quang, hắn thò tay giật Chưởng Thiên Bình đang đeo trên cổ xuống, rồi ném về phía chùm tia sáng trắng đang phóng tới.
Một tình huống ngoài dự đoán xuất hiện!
Ánh sáng trắng vừa mới chạm đến Chưởng Thiên Bình, lóe lên rồi chui vào trong đó như trâu đất lao xuống biển. Mặt ngoài của tiểu bình không có chút phản ứng nào.
Hàn Lập thấy thế khẽ nhếch mép, tiếp theo vui mừng ra mặt, một tay khẽ vẫy thu tiểu bình lại nhưng cũng không xem xét mà tiếp tục phóng về phía Cự Nhân.
Lúc này, con mắt duy nhất của Cự Nhân mở trừng trừng, hoàn toàn không thể tin nổi tình huống vừa rồi. Nhưng gã lập tức phục hồi lại tinh thần, thúc giục pháp lực còn sót lại trong cơ thể rót vào thuyền. Hoàng Tinh Sa thuyền toả ánh vàng rực rỡ, tốc độ tăng vọt bay nhanh về nơi xa.
Trên đường đuổi theo, Hàn Lập lại lần nữa hóa thân thành Kim Mao Cự Viên, gầm lên mãnh liệt.
G… rào!
Một tiếng gào kinh thiên động địa vang lên!
Lập tức, một cỗ hơi nước trắng mịt mờ như gợn sóng tuôn ra. Những nơi gợn sóng đi qua, hư không biến hình vặn vẹo, trong nháy mắt bao phủ phạm vi mấy trăm trượng phía trước.
Với khoảng cách sóng âm xa như thế tất nhiên không cách nào tạo ra quá nhiều tổn thương đối với tên Cự Nhân da dày thịt béo nhưng lại khiến cho Sa thuyền dưới cơ thể gã không thể nào chịu nổi, ầm ầm chấn vỡ.
Thân hình Cự Nhân lập tức mất thăng bằng, từ không trung rơi xuống.
Lúc này ánh vàng lóe lên, Kim Mao Cự Viên phi thân tới, đột nhiên đấm lên một quyền thẳng tắp, đập thẳng vào đầu Cự Nhân phía trên.
“Bùm”!
Đầu Cự Nhân hóa thành một mảng lớn màu đỏ trắng văng tung tóe.
Vèo!
Một tia sáng vàng có chút ảm đạm từ trong cơ thể gã bắn ra, đúng là Nguyên Anh của Cự Nhân một mắt.
Tại phương hướng vừa xuất hiện, phía trên lóe lên ngân quang. Một tấm lưới lửa bạc đón đầu phủ xuống, bao khỏa Nguyên Anh vào trong, rồi mãnh liệt thu lại.
Vô số phù văn màu bạc bắn ra, kề sát trên thân Nguyên Anh rồi trong nháy mắt tạo thành một cái phong ấn màu bạc, khiến cho Nguyên Anh không thể động đậy, lơ lửng ở giữa không trung.
Tất cả những hành động trên diễn ra nhanh như tốc độ ánh sáng, khiến Nguyên Anh của Cự Nhân còn chưa kịp thi triển bất kỳ thủ đoạn nào thì đã bị rơi vào bẫy rồi.
Gã không nghĩ tới là Hàn Lập muốn tránh vết xe đổ vừa nãy, cho nên trước đó đã thả ra Tinh Viêm Hỏa Điểu, chỉ còn chờ đến lúc gã chui đầu vô lưới thôi.
"Bùng"!
Thi thể Cự Nhân rơi xuống đất, linh văn toàn thân ảm đạm. Sau đó, thân hình khổng lồ lại biến thành giống như nham thạch, sau một hồi "Két két" giòn vang, biến thành vô số Hoàng Sắc Tinh Sa vô cùng nhỏ bé.
Tuy nhiên, con mắt tối tăm mờ mịt của gã vẫn còn đang lăn tròn trên mặt đất.
Cách đó không xa, một đạo thanh ảnh từ từ hạ xuống, đúng là Hàn Lập đã trở lại hình người.
Giờ phút này hắn đang cúi đầu nhìn Lục sắc tiểu bình trong tay, ánh mắt bất định, tựa hồ suy nghĩ điều gì đó.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, vung tay về phía trước, con mắt màu xám liền bị một cỗ hấp lực hút lại, rồi rơi vào tay hắn.
Hiện tại, thoạt nhìn con mắt giống như một viên Thạch Châu bình thường không có chút khí tức nào. Tuy nhiên, nếu đã có thể bắn ra tia sáng có chứa pháp tắc thời gian thì hiển nhiên không phải vật tầm thường.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào cầm con mắt chạm nhẹ một cái vào Chưởng Thiên Bình.
Một tiếng “Keng” giòn vang.
Tuy nhiên, cả con mắt và Chưởng Thiên tiểu bình đều không có chút dị biến nào.
Hắn thấy thế bèn lắc đầu cười cười. Lúc này hắn cũng không định làm gì nữa, đeo lại Lục sắc tiểu bình lên cổ và cất kỹ. Sau đó, hắn tiện tay lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh biếc, cẩn thận từng li từng tí để con mắt vào trong đó rồi thu lại.
Lúc này, ngọn lửa bạc phong bế Nguyên Anh của Cự Nhân mười phần linh tính bay đến trước người hắn.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn Nguyên Anh của Cự Nhân, mặt lộ ra một tia trầm ngâm.
Tên này có tu vi vượt xa Đại Thừa, có thể so với quái thú cấp Chân Tiên nên cuối cùng Nguyên Anh có tác dụng gì thì trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không có cách nào xác định. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định là dù tại Tiên Giới thì nó cũng là thứ vô cùng quý giá.
Chẳng qua hiện nay hắn cũng không có thời gian quan tâm nhiều đến việc này. Tay áo hắn rung lên, lập tức quanh thân Nguyên Anh của Cự Nhân bị dán liên tiếp mấy cái phù lục. Sau đó, hắn mới thu hồi Tinh Viêm Hỏa Điểu, rồi để Nguyên Anh vào một hộp gỗ, xong thu lại.
Sau đó hắn đi đến thi thể dị thú Nhân Mã cách đó mấy trăm trượng, giống như trước lại thu túi trữ vật vào trong tay.
Làm xong hết thảy mọi việc, hắn mới thở dài một hơi.
Phen này kịch chiến, khiến hắn mệt mỏi không ít, cũng may có lo sợ nhưng không nguy hiểm, dù bị thương ngoài da không ít nhưng cũng không đáng lo.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện sau trận chiến hòn đảo nhỏ đã trở nên hoang tàn. Khắp nơi vô số cây cối gãy đổ, trên đại địa gồ ghề hiện đầy mảnh vụn.
Chỉ có vài chỗ ở xa hơn, không bị trận chiến ảnh hướng đến, mới miễn cưỡng giữ được hình dáng ban đầu.
Hai mắt Hàn Lập hơi khép lại, thả thần thức ra bao phủ toàn bộ khu vực lục địa trong nháy mắt.
Sau một lát, lông mày hắn cau lại, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một lúc. Sau đó, thân hình khẽ động, lướt đến chỗ rừng sâu.
...
"Phá!"
Kim Mao Cự Viên há mồm phun ra một cỗ Thanh Hà, ngay lập tức nó lóe lên rồi chui vào trong quang cầu màu xanh đen khiến cho linh quang trên bề mặt quang cầu sáng ngời, hiện ra vô số phù văn hai màu xanh đen xoay tròn.
Một tiếng "Ô...ô...n...g"! Từ trong quang cầu, từng tia sáng xanh đen phun ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đan thành một mạng lưới xanh đen khổng lồ, bao trùm phạm vi vài dặm.
Đây là do trước kia Hàn Lập ngẫu nhiên tìm hiểu, sử dụng thần thông Minh Thanh Linh Mục kết hợp với Phá Diệt Pháp Mục. Tuy nhiên, khi sử dụng loại thần thông này thì pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt hầu như bị hút sạch.
Tại một chỗ trên mạng lưới xanh đen khổng lồ vừa hình thành đột nhiên nhấp nhô, tựa hồ va chạm vào vật gì đó.
Thân hình Cự Viên lập tức lắc một cái hoá thành một đạo kim ảnh, bỏ qua Phong Long màu xanh, nhanh như điện bay về phía chỗ đó.
Phong Long màu xanh nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo sát Cự Viên.
Thân hình Cự Viên như cơn gió, trong chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ dị thường trên mạng lưới khổng lồ. Không chờ đến khi Phong Long theo kịp, một bàn tay ánh vàng rực rỡ hung hăng vỗ xuống chỗ vật đang ngọ nguậy tìm đường ra.
Trong hư không một tiếng vang rất lớn, sóng gió kịch liệt nổi lên.
Một mảng phù văn màu đen hiện ra, sau đó tán loạn. Một bóng người rất lớn loạng choạng ngã ra, đúng là dị thú Nhân Mã, trên cái đầu còn sót lại hiện ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Nó chưa kịp có phản ứng gì thì lại bị một cự quyền lông lá khác có ánh vàng bao phủ đập xuống!
Dị thú Nhân Mã dù động tác vẫn chậm chập nhưng cũng vội vàng giơ chéo hai tay lên để bảo vệ đầu.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong miệng Cự Viên truyền ra.
Dị thú chỉ cảm thấy dường như bị cái dùi đâm mạnh vào đầu, hét thảm một tiếng, động tác lập tức cứng đờ.
Trong nháy mắt, nắm đấm vàng xuyên qua khoảng cách giữa hai tay dị thú đánh xuống cái đầu còn lại.
Bùm!
Cái đầu cuối cùng của con thú này lập tức nổ tung như quả dưa hấu. Thân thể cực lớn co quắp, rơi xuống đất. Phong Long màu xanh khó khăn lắm mới theo kịp Cự Viên định dùng sừng nhọn đâm vào tim đối phương nhưng chỉ kịp thét lên một tiếng, thân thể liền đứt thành từng khúc, tán loạn.
“Vù”, một thanh ảnh trong cơ thể dị thú không đầu phóng ra.
"Ồ!"
Ánh mắt Cự Viên do Hàn Lập biến thành lóe lên, khẽ kêu lên.
Thanh ảnh này được cơn lốc màu xanh bao bọc giống hệt dị thú Nhân Mã ba đầu, nhìn qua thì đã ngưng thực thành hình chứ không phải là thần hồn, xem ra tương tự Nguyên Anh của tu sĩ.
Một cái đầu của bản thể Dị thú loé lên hắc quang, hắc quang quanh thân cũng sáng rực nhanh chóng kéo theo tàn ảnh chui vào hư không, biến mất.
Cự Viên quát khẽ một tiếng. Hắc quang giữa hai đầu lông mày lóe lên biến thành Phá Diệt Pháp Mục. Con mắt khẽ rung một cái liền bắn ra một sợi chỉ đen vô cùng nhỏ chui tọt vào trong hư không.
Ở chỗ cách hơn trăm trượng trong hư không run lên, bản thể dị thú Nhân Mã loạng choạng hiện hình. Cả ba khuôn mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Đột nhiên, khắp xung quanh loé lên ngân quang. Từng sợi dây xích lửa bạc hiện ra giăng khắp nơi. Trong nháy mắt đã hình thành một tấm lưới lửa bạc cực lớn, chụp xuống chính giữa rồi nhanh chóng thu lại.
Đầu bên trái của bản thể Dị thú loé lên ánh sáng xanh, lập tức cơn gió màu xanh quanh thân thể quay tít hoá thành cơn lốc xoáy màu xanh bảo vệ cơ thể bên trong khiến cho lưới lửa bạc không cách nào khép ngay lại được.
Tuy nhiên, Cự Viên đã phá không bước đến, cánh tay vừa vung, một tiếng như băng vỡ vang lên, một quyền nhanh như tia chớp đánh vào cơn lốc xoáy màu xanh.
Một tiếng "Ầm"!
Một cự quyền phá không lao tới. Trong nháy mắt, cơn lốc xoáy màu xanh bị phá tan dễ như trở bàn tay. Bản thể Dị thú chỉ kịp kêu một tiếng thê lương thảm thiết, sau đó một tiếng "bụp", bị nghiền nát như quả trứng gà.
Lúc này, toàn thân Kim Mao Cự Viên đẫm máu, hơn phân nửa thân thể bị nhuộm đỏ nhưng thân hình bỗng nhiên lắc một cái, không ngừng lại chút nào, đánh về phía Cự nhân một mắt đang nằm dưới đất cách đó không xa.
Do bị dị thú Nhân Mã dùng lôi kích xuyên thủng nên chỗ trái tim Cự Nhân bị thương rất nặng. Tuy nhiên, sức sống của Cự nhân lại vô cùng kiên cường, dẻo dải đến giờ vẫn chưa vẫn lạc.
Giờ phút này, tại lỗ máu ở ngực bị một tầng Hoàng Sắc Tinh Sa phủ lên, khí tức đang vô cùng yếu ớt, cử động nhẹ tựa như cũng có vấn đề.
Khi thấy Kim Mao Cự Viên bay nhào đến, trên mặt Cự Nhân lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, hét lớn một tiếng. Mảng lớn Hoàng Sắc Tinh Sa từ bốn phía nhanh chóng ngưng tụ, hoá thành một chiếc Sa thuyền, miễn cưỡng đem thân thể bay đi, đồng thời con mắt giữa trán sáng lên bạch quang.
"Vèo"!
Một chùm tia sáng trắng bắn ra, nhằm thẳng vào đầu Kim Mao Cự Viên.
Cự Viên do Hàn Lập biến thành khẽ rùng mình. Mặc dù không biết bạch quang là thứ công kích gì nhưng nhớ lại lúc trước tình cảnh của Dị thú sau khi bị nó đánh trúng nên hắn biết rõ tuyệt đối không được chạm phải thứ ấy.
Dù đang cân nhắc nhưng trên thân hắn vẫn loé lên ánh vàng, thân hình đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về hình người.
Cự Nhân khẽ nhếch mép, bạch quang trong mắt chớp lên.
Chùm tia sáng trắng run lên, như vật sống thay đổi phương hướng, tiếp tục vọt tới phía Hàn Lập với tốc độ kinh người.
Trong lòng Hàn Lập hoảng hốt, muốn lướt nhanh trốn tránh, nhưng đã không còn kịp.
Trước một khắc ngay khi ánh sáng sắp chạm đến hắn thì cái khó ló cái khôn. Trong đầu bỗng nhiên loé lên linh quang, hắn thò tay giật Chưởng Thiên Bình đang đeo trên cổ xuống, rồi ném về phía chùm tia sáng trắng đang phóng tới.
Một tình huống ngoài dự đoán xuất hiện!
Ánh sáng trắng vừa mới chạm đến Chưởng Thiên Bình, lóe lên rồi chui vào trong đó như trâu đất lao xuống biển. Mặt ngoài của tiểu bình không có chút phản ứng nào.
Hàn Lập thấy thế khẽ nhếch mép, tiếp theo vui mừng ra mặt, một tay khẽ vẫy thu tiểu bình lại nhưng cũng không xem xét mà tiếp tục phóng về phía Cự Nhân.
Lúc này, con mắt duy nhất của Cự Nhân mở trừng trừng, hoàn toàn không thể tin nổi tình huống vừa rồi. Nhưng gã lập tức phục hồi lại tinh thần, thúc giục pháp lực còn sót lại trong cơ thể rót vào thuyền. Hoàng Tinh Sa thuyền toả ánh vàng rực rỡ, tốc độ tăng vọt bay nhanh về nơi xa.
Trên đường đuổi theo, Hàn Lập lại lần nữa hóa thân thành Kim Mao Cự Viên, gầm lên mãnh liệt.
G… rào!
Một tiếng gào kinh thiên động địa vang lên!
Lập tức, một cỗ hơi nước trắng mịt mờ như gợn sóng tuôn ra. Những nơi gợn sóng đi qua, hư không biến hình vặn vẹo, trong nháy mắt bao phủ phạm vi mấy trăm trượng phía trước.
Với khoảng cách sóng âm xa như thế tất nhiên không cách nào tạo ra quá nhiều tổn thương đối với tên Cự Nhân da dày thịt béo nhưng lại khiến cho Sa thuyền dưới cơ thể gã không thể nào chịu nổi, ầm ầm chấn vỡ.
Thân hình Cự Nhân lập tức mất thăng bằng, từ không trung rơi xuống.
Lúc này ánh vàng lóe lên, Kim Mao Cự Viên phi thân tới, đột nhiên đấm lên một quyền thẳng tắp, đập thẳng vào đầu Cự Nhân phía trên.
“Bùm”!
Đầu Cự Nhân hóa thành một mảng lớn màu đỏ trắng văng tung tóe.
Vèo!
Một tia sáng vàng có chút ảm đạm từ trong cơ thể gã bắn ra, đúng là Nguyên Anh của Cự Nhân một mắt.
Tại phương hướng vừa xuất hiện, phía trên lóe lên ngân quang. Một tấm lưới lửa bạc đón đầu phủ xuống, bao khỏa Nguyên Anh vào trong, rồi mãnh liệt thu lại.
Vô số phù văn màu bạc bắn ra, kề sát trên thân Nguyên Anh rồi trong nháy mắt tạo thành một cái phong ấn màu bạc, khiến cho Nguyên Anh không thể động đậy, lơ lửng ở giữa không trung.
Tất cả những hành động trên diễn ra nhanh như tốc độ ánh sáng, khiến Nguyên Anh của Cự Nhân còn chưa kịp thi triển bất kỳ thủ đoạn nào thì đã bị rơi vào bẫy rồi.
Gã không nghĩ tới là Hàn Lập muốn tránh vết xe đổ vừa nãy, cho nên trước đó đã thả ra Tinh Viêm Hỏa Điểu, chỉ còn chờ đến lúc gã chui đầu vô lưới thôi.
"Bùng"!
Thi thể Cự Nhân rơi xuống đất, linh văn toàn thân ảm đạm. Sau đó, thân hình khổng lồ lại biến thành giống như nham thạch, sau một hồi "Két két" giòn vang, biến thành vô số Hoàng Sắc Tinh Sa vô cùng nhỏ bé.
Tuy nhiên, con mắt tối tăm mờ mịt của gã vẫn còn đang lăn tròn trên mặt đất.
Cách đó không xa, một đạo thanh ảnh từ từ hạ xuống, đúng là Hàn Lập đã trở lại hình người.
Giờ phút này hắn đang cúi đầu nhìn Lục sắc tiểu bình trong tay, ánh mắt bất định, tựa hồ suy nghĩ điều gì đó.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, vung tay về phía trước, con mắt màu xám liền bị một cỗ hấp lực hút lại, rồi rơi vào tay hắn.
Hiện tại, thoạt nhìn con mắt giống như một viên Thạch Châu bình thường không có chút khí tức nào. Tuy nhiên, nếu đã có thể bắn ra tia sáng có chứa pháp tắc thời gian thì hiển nhiên không phải vật tầm thường.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào cầm con mắt chạm nhẹ một cái vào Chưởng Thiên Bình.
Một tiếng “Keng” giòn vang.
Tuy nhiên, cả con mắt và Chưởng Thiên tiểu bình đều không có chút dị biến nào.
Hắn thấy thế bèn lắc đầu cười cười. Lúc này hắn cũng không định làm gì nữa, đeo lại Lục sắc tiểu bình lên cổ và cất kỹ. Sau đó, hắn tiện tay lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh biếc, cẩn thận từng li từng tí để con mắt vào trong đó rồi thu lại.
Lúc này, ngọn lửa bạc phong bế Nguyên Anh của Cự Nhân mười phần linh tính bay đến trước người hắn.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn Nguyên Anh của Cự Nhân, mặt lộ ra một tia trầm ngâm.
Tên này có tu vi vượt xa Đại Thừa, có thể so với quái thú cấp Chân Tiên nên cuối cùng Nguyên Anh có tác dụng gì thì trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không có cách nào xác định. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định là dù tại Tiên Giới thì nó cũng là thứ vô cùng quý giá.
Chẳng qua hiện nay hắn cũng không có thời gian quan tâm nhiều đến việc này. Tay áo hắn rung lên, lập tức quanh thân Nguyên Anh của Cự Nhân bị dán liên tiếp mấy cái phù lục. Sau đó, hắn mới thu hồi Tinh Viêm Hỏa Điểu, rồi để Nguyên Anh vào một hộp gỗ, xong thu lại.
Sau đó hắn đi đến thi thể dị thú Nhân Mã cách đó mấy trăm trượng, giống như trước lại thu túi trữ vật vào trong tay.
Làm xong hết thảy mọi việc, hắn mới thở dài một hơi.
Phen này kịch chiến, khiến hắn mệt mỏi không ít, cũng may có lo sợ nhưng không nguy hiểm, dù bị thương ngoài da không ít nhưng cũng không đáng lo.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện sau trận chiến hòn đảo nhỏ đã trở nên hoang tàn. Khắp nơi vô số cây cối gãy đổ, trên đại địa gồ ghề hiện đầy mảnh vụn.
Chỉ có vài chỗ ở xa hơn, không bị trận chiến ảnh hướng đến, mới miễn cưỡng giữ được hình dáng ban đầu.
Hai mắt Hàn Lập hơi khép lại, thả thần thức ra bao phủ toàn bộ khu vực lục địa trong nháy mắt.
Sau một lát, lông mày hắn cau lại, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một lúc. Sau đó, thân hình khẽ động, lướt đến chỗ rừng sâu.
...
Danh sách chương