Dịch giả: Khongpit

Trong tầm mắt của hắn, đủ mọi loại ánh sáng màu sắc khác nhau chiếu rọi, điên cuồng khuấy động không theo một trật tự nào. Từng mảng lớn ánh sáng hội tụ với nhau cuốn tới theo các hướng, va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Thỉnh thoảng còn có những cột hơi nước phun ra từ vết nứt không gian, ánh sáng cũng hiện lên từ trong đó. Trong khe nứt truyền đến lực hấp dẫn kinh người, phát ra âm thanh ô ô.

Cho dù là tu vi thông thiên, tu sĩ Đại Từa Kỳ, hoặc là một số yêu thú đẳng cấp cao có thân thể Bất Diệt, lúc này chỉ hơi không cẩn thận một chút, tất cả đều bị thần hồn câu diệt, liền chuyển thế Luân Hồi cũng không có cơ hội.

Nơi đây chính là khoảng cách giữa hai giới diện! Lúc này Hàn Lập giống như một người không biết bơi bị ném vào một vùng biển xa lạ với vô số sóng lớn.

Hắn mặc dù có thể đoán trước được nguy hiểm trong không gian khoảng cách giữa hai giới diện, nhưng không nghĩ tới sẽ nguy hiểm như thế này.

Không gian phong bạo tràn ngập bốn phía, so với không gian phong bạo khi hắn từ Nhân giới phi thăng lên Linh giới mạnh hơn gấp bội. Nếu hôm nay hắn không tu thành Chân Cực Chi Khu, vả lại nuốt qua vô số linh tài cũng như tu luyện rất nhiều công pháp luyện thể, chỉ sợ chỉ trong nháy mắt khi tiến vào đây đã bị nghiền thành bột phấn.

Toàn thân hắn được một kiện giáp làm bằng xương trắng có phong cách cổ xưa bao phủ, cũng là món tụ tập nhiều thiên tài đại bảo nhất của Linh Hoàn Giới. Thân thể hắn dựa vào Bát Bảo Linh Lung Cốt giáp, ở giữa lực hấp dẫn của các khe nứt không gian vẫn có chút lung lay bất định.

Hắn hít sâu một hơi, xương giáp phát ra bạch quang chói mắt, phía trên đoàn bạch quang biến thành một cái dù, đằng trước là một tấm thuẫn, tất cả đồ án trên bảo giáp đều tỏa sáng, phát ra tiếng kêu gào sắc nhọn. Cái dù cùng tầm thuẫn do bảo giáp biến ra quay tròn xung quanh Hàn Lập.

Mấy thứ này quay tít một vòng, đột nhiên hòa làm một thể, hóa thành một tầng bảo hộ như thực chất, bao phủ quanh thân thể hắn. Vòng bảo hộ phát ra bạch quang chói mắt dường như có tác dụng ngăn cách chấn động không gian ở xung quanh.

Thân hình Hàn Lập lúc này mới ổn định.

Hắn nhìn bảo giáp, nhẹ gật đầu hài lòng.

Lúc trước luyện chế Bát Bảo Linh Lung Cốt Giáp chính để đói phó với không gian phong bạo ở bên trong không gian khoảng cách giữa hai giới diện, vì vậy tài liệu sử dụng đều có chút thuộc tính không gian, hôm nay quả nhiên không làm hắn thất vọng.

Lam mang chớp động vài cái trong mắt hắn, sau đó thúc giục độn quang bay về phía trước.

Phong bạo không gian vọt tới một luồng sóng, nhưng đều vị Bát Bảo Linh Lung Cốt Giáp ngăn trở.

Kết quả, sau một nén nhang, lông mày Hàn Lập lần nữa nhíu lại.

Đã có bảo giáp hộ thể, mặc dù tạm thời không ngại, nhưng tốc độ xuyên qua gió lốc không gian lại quá chậm, từ khi bắt đầu đến giờ chỉ sợ bay được hơn trăm dặm mà thôi.

Nếu chỉ tiêu hao thời gian thì cũng không ngại, nơi đây dù sao cũng là tọa độ không gian tiếp điểm yếu nhược, chậm rãi đi thẳng, một ngày nào đó sẽ tiến vào Tiên Giới. Nhưng hắn có thể cảm giác được, bảo giáp sau mỗi lần ngăn trở sóng phong bạo không gian lại mất đi một chút Linh lực.

“Vốn muốn lưu lại chút ít khí lực để ứng phó với tình huống bất ngờ, xem ra không được rồi.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, thì thào tự nói một câu.

Sau một khắc, toàn thân hắn tản mát ra hào quang bảy màu, thoáng như ánh mặt trời lòe loẹt lóa mắt.

Một tiếng phượng gáy cao tận chín tầng trời vang lên, hắn quay tít một vòng, biến thành một đầu Cự điểu dài hơn mười trượng.

Đúng là Thiên Phượng biến thân trong Kinh Chập Thập Nhị Biến!

Bát Bảo Linh Lung Cốt Giáp tự động phân giải ra, hóa thành từng khối cốt phiến, dán tại các nơi trên thân thể của Thiên Phượng. Màn hào quang màu trắng không hề bị ảnh hưởng khi biến thân.

Thiên Phượng mở hai cánh ra, hóa thành một đạo huyễn ảnh bảy màu, phi độn vô cùng nhanh chóng về phía trước, tốc độ nhanh gấp bội so với lúc trước.

Một luồng sóng không gian phong bạo kéo tới từ bên cạnh, bất quá vừa va chạm với thân thể Thiên Phượng, lập túc bị hào quang bảy màu đẩy ra, những phong bạo kia tự động trượt qua.

Chân Linh Thiên Phượng có thiên phú điều khiển Không Gian Chi Lực, phi hành bên trong không gian phong bạo đúng là như cá gặp nước.

Hàn Lập lộ một tia hưng phấn trong mắt, thét dài một tiếng, lần nữa tăng tốc lên, xuyên thẳng qua vô số không gian phong bạo, nhanh chóng bay đi.

Thời gian trôi đi từng chút một, khoảng cách giữa hai giới diện không có ngày đêm, nhưng mà ước chừng hắn đã bay đi được khoảng một ngày.

Một ngày này, hắn nhiều lần gặp gian nguy, so với một năm bên ngoài thì dài dằng dặc.

Không gian giữa hai giới diện không chỉ có không gian phong bạo, còn ẩn núp vài loại nguy hiểm bất ngờ, thậm chí còn có một số loại sinh linh cổ quái sinh sống, mấy lần tập kích hắn bất ngờ.

May mà Hàn Lập có Minh Thanh Linh Mục sớm dò xét được, tăng thêm khả năng điều khiển lực lượng không gian của Thiên Phượng, hắn mới hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Lúc này, hào quang bảy màu quanh người Thiên Phượng so với lúc đầu nhạt đi rất nhiều, trong mắt nó cũng hiện vẻ uể oải mệt mỏi.

Thời gian dài duy trì biến thân, tiêu hao lực lượng của thân thể không nhỏ, bất quá điều khiến cho Hàn Lập lo lắng lại là bảo giáp trên thân.

Mặt ngoài của áo giáp đã hiện từng vết rạn, vòng bảo hộ màu trắng được hình thành xung quanh đã bị mỏng đi không ít, còn không bằng một phần ba khi mới hình thành.

“Sớm biết như thế, cố nán lại một đoạn thời gian, lại luyện chế thêm một vài kiện bảo vật...”

Hàn Lập cười khổ trong lòng một tiếng, cuối cùng ném ý niệm trong đầy này đi, dù sau bây giờ nói cái gì đều đã muộn.

Hắn hít một hơi thật sâu, hào quang bảy màu ngoài thân lần nữa đại thịnh, lại lần nữa tăng thêm tốc độ phi hành.

Kết quả bay về phía trước không xa, ánh mắt hắn chợt sáng ngời, nhẹ ồ lên một tiếng.

Ở phía trước xuyên qua không gian phong bạo xuất hiện một chút bạch quang, tuy rằng yếu ớt, nhưng vững chắc bên trong phong bạo.

“Chẳng lẽ...”

Hàn Lập khẽ giật mình, trong lòng hiện lên một suy đoán, hắn tăng tốc độ độn quang lần nữa, nhanh chóng bay tới gần những điểm bạch quang.

Càng tiến lại gần, bạch quang càng ngày càng sáng, một cỗ khí tức cao quý tản phát ra từ bên trong, dường như là một Thánh Địa, cao cao tại thượng, xa không thể với tới.

Loại khí tức này hắn vẫn nhớ kỹ, đúng là khí tức của Tiên Giới!

“Rốt cuộc...” Hàn Lập kích động trong lòng, cũng thở phào một hơi dài.

Tuy rằng thân thể có chút mệt mỏi, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng làm hắn chấn động tâm thần.

Chỉ cần phản hồi Tiên Giới, hắn tự nhiên có biện pháp tìm ra tổ chức lớn đã ra lệnh truy nã bản thân, sau đó tìm nguồn gốc vì sao bản thân lại bị mất trí, trọng thương.

“Ồ!”

Bay về phía trước một khoảng, Hàn Lập hơi ngẩn ra, phi độn chậm lại.

Hắn thấy cách không xa, bên trong không gian loạn lưu, lơ lửng một quả cầu màu vàng, có đường kính khoảng mấy trăm trượng, nhìn như một bọt khí khổng lồ vậy.

Cuồng phong không gian xung quanh đụng đến bọt khí lập tức bị bắn ra, không thể gây hao tổn gì.

Bên trong bọt khí thần bí không phải là không có vật gì, có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật gì đó bên trong.

Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tầng lam mang, Ngưng Thần nhìn lại, rất nhanh sắc mặt hắn khẽ biến thành hơi trầm.

Minh Thanh Linh Mục của hắn vậy mà cũng không nhìn thấu được bọt khí, bên trong có lực lượng quỷ dị, ngăn cách tầm mắt của hắn!

Trong lòng Hàn Lập nổi lên hiểu kỳ, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.

Bọt khí này có chút quỷ dị, Thiên Phượng do Hàn Lập biến thành mở hai cánh ra, ngoặt qua bọt khi màu vàng, phi độn qua bên cạnh nó.

Vào thời khắc này, không gian phong bạo xung quanh hắn chợt chấn động kịch liệt.

Oanh!

Một lực lượng khổng lồ tuôn ra từ bên cạnh, hung hăng đập vào thân thể Thiên Phượng.

“Cái gì!” Hàn Lập cả kinh.

Cỗ lực lượng này lớn vô vùng, có thể mạnh hơn một kích toàn lực của hắn.

Thân thể Thiên Phượng bị đụng phải, thân bất do kỉ đâm vào bề mặt của bong bóng khí.

Có thể đơn giản đẩy không gian phong bạo ra, khi va chạm với Thiên Phượng chẳng những ko đem hắn bắn ra, ngược lại “Phốc xuy” một tiếng vang nhỏ, thân thể của hắn lại bị nuốt vào bên trong.

Hàn Lập chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, ngay sau đó hai cánh vỗ nhẹ vài cái, miễn cưỡng ổn định thân hình.

Kết quả làm hắn giật mình khi quét mắt quan sát phía dưới.

Nơi này là một thế giới màu vàng hết sức yên bình, không gian loạn lưu bên ngoài không hề ảnh hưởng tới trong này. Không gian tràn ngập tia sáng màu vàng, mà ở dưới lơ lửng một khối lục địa rộng mấy trăm dặm như một hòn đảo vậy.

Nơi này, thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm, so với Linh địa tốt nhất của Linh Hoàn giới còn đậm hơn gấp trăm lần. Trên bền mặt của lục địa rừng rậm xanh tươi, mỗi khỏa đại thụ thoạt nhìn tối thiểu cũng phải hơn nghìn năm tuổi thọ.

Trong rừng các loại Linh tài có rất nhiều, hơn nữa đều là hơn nghìn năm tuổi, thậm chí hơn vạn năm cũng không ít, hầu như tất cả hắn đều không nhận ra được.

Khắp cả lục địa tất cả đều là bảo.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, hào quang bảy màu trên thân lóe lên, lần nữa trở về hình người, lật tay lấy ra một viên đan dược màu xanh óng, ăn vào.

Đan dược này tên là Thiên Tinh đan, chính là đan dược của Cảnh Nguyên Quan bí mật chế tạo được, thu nạp bộ phận lực lượng “tinh thần”, có tác dụng rất lớn với người tu luyện Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công.

Thiên Tinh đan hóa thành một dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân.

Mọi mệt mỏi của thân thể đều được xua tan, nhanh chóng khôi phục.

Hàn Lập buông lỏng sắc mặt, không có tùy tiện hạ xuống đất, thúc giục Minh Thanh Linh Mục bắt đầu đánh giá xung quanh.

Hắn cảm giác cú va chạm vừa rồi có chút kỳ quặc, tựa hồ là có người cố ý đẩy hắn vào.

Kết quả, vào lúc này, từng tiếng gào thét chấn vang vạn dặm truyền đến từ bên dưới.

Toàn bộ hòn đảo ù ù run lên, một mảnh Hoàng Vân cực lớn dâng lên từ trong rừng rậm, bay tới chỗ Hàn Lập, nhanh như điện, trong chớp mắt đã bay tới trước người hắn.

Có thể chứng kiến một bóng Cự Nhân cực lớn ở bên trong Hoàng Vân.

Oanh!

Một nắm đấm cực lớn thò ra từ bên trong Hoàng Vân, mặt ngoài có làn da khô héo màu vàng, giống như rễ cây, thô ráp cực kỳ.

Nắm đấm vừa xuất hiện đã mang theo một cỗ man lực đáng sợ không cách nào nói rõ được, đánh tới Hàn Lập.

Nắm đấm chưa đến, hư không ở phụ cận đã nổi lên những gợn sóng.

Đồng tử trong mắt Hàn Lập co lại, bảy điểm sáng trên bụng bỗng nhiên đại thịnh, Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công được toàn lực vận dụng.

Toàn thân hắn mơ hồ như một ngôi sao, bảy đạo tinh quang vừa thô vừa to quấn quanh thân thể hắn, cũng đánh ra một quyền.

Sau khi tu luyện viên mãn Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công, mặc dù không biến thân, một quyền này ẩn chưa man lực có thể so sánh với một kích của Hoàng Cân Cự Nhân khi trước.

Hai nắm đấm đụng vào nhau.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hư không chung quanh bị bóp méo, sau đó bộc phát ra vô số sóng khí, trong nháy mắt tạo thành từng căn vòi rồng bay vụt ra xung quanh.

Hàn Lập bị cỗ cự lực chấn bay ra ngoài, bay ra hơn trăm trượng mới miễn cưỡng ngừng lại được.

Cự Nhân bên trong Hoàng Vân cũng bị chấn động, lui lại về sau hai bước, sau đó mới đứng vững thân hình.

Ngay sau đó, Hoàng Vân xung quanh Cự Nhân bị vòi rồng quét sạch, lộ ra thân ảnh bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện