Dịch giả: Cubihu

Biên: nila32

Trên đỉnh một ngọn tuyết sơn cao hơn vạn trượng tại Linh Hoàn Giới.

Bầu trời cuồn cuộn mây đen truyền ra từng tiếng sấm rền ầm ầm, thỉnh thoảng lại chớp lên ánh sét ẩn sâu bên trong.

Bên dưới, cuồng phong rít lên điên cuồng, cuốn lấy tuyết trắng đang rơi đầy trời, phủ lên toàn bộ ngọn núi một màu trắng xóa mênh mông.

Ở địa phương cách xa ngọn núi này hơn trăm dặm chỉ có trăng sáng, sao thưa, vô cùng yên lặng tạo nên cảnh tượng hoàn toàn tương phản.

Đỉnh núi tuyết không biết từ lúc nào đã được người ta sử dụng pháp lực khổng lồ gạt phẳng, tạo thành một bình đài lớn chừng trăm trượng.

Trên bình đài, có vài chục cột đá màu đen cao tới mười trượng dựng đứng nhìn như lộn xộn, kì thực ẩn chứa huyền cơ. Chúng tạo thành pháp trận rất lớn gồm hai vòng tròn trong ngoài lồng nhau.

Ở chính giữa pháp trận, mặt đất được khắc từng đạo linh văn tinh vi, phức tạp. Trên đỉnh của từng cột đá xung quanh đều đặt khối linh thạch chứa linh lực cực kỳ tinh thuần.

Lúc này, một thân ảnh cao đang ngồi khoanh chân ở trung tâm của trận pháp, nghênh đón gió tuyết đầy trời.

Đó là một thanh niên áo xanh, mặt mũi bình phàm, chỉ riêng có đôi mắt giống như hai ngôi sao, sáng ngời thâm sâu, nhìn thấu lòng người. Đúng là Hàn Lập.

Chỉ thấy hai mắt của hắn từ từ nhắm lại, hai tay trước người nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, thấp giọng tụng niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa, Tiểu Bắc Đấu Tinh Nguyên Công trong cơ thể lập tức vận chuyển.

Trong chốc lát, đỉnh núi bừng lên rực rỡ.

Vô số tinh quang màu trắng bạc trực tiếp phá tan mây đen, từ trên phóng xuống, hóa thành bảy cột sáng màu trắng bạc vô cùng to lớn, bao phủ cả ngọn núi.

Tuyết rơi đầy trời vẫn bị gió cuốn bay nhưng khi chạm vào ánh sáng bạc lập tức toàn bộ tan chảy, bốc hơi rồi biến mất.

Hàn Lập đưa hai tay qua đỉnh đầu bấm niệm pháp quyết hướng lên trời. Bên hông hắn lập tức lóe lên ô quang, bảy cái Tinh Nguyệt Bảo Kính bay ra, mỗi cái bay vào bên trong một cột sáng, phóng ra hào quang sáng lạn.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Hàn Lập xuất hiện một vòng xoáy kì dị, làm trung tâm hấp dẫn bảy mặt của bảy bảo kính hướng vào.

Vòng xoáy càng lúc càng lớn, lực hút truyền ra cũng càng lúc càng mạnh khiến cho bảy mặt bảo kính đều không tự chủ được, dịch chuyển vào.

Mà cột sáng to lớn cũng bị cỗ lực lượng này dẫn dắt, nhao nhao dịch chuyển, hội tụ dần vào trung tâm.

Một tiếng "Rầm" vang như sấm rền.

Bảy cột sáng màu bạc rốt cuộc hợp nhất, dung hợp thành một cột sáng cực lớn to hơn trăm trượng bao phủ cả ngọn núi, xuyên thấu trời đất.

Lúc này, hào quang ở chỗ sâu của Bắc Đẩu Thất Tinh sáng tỏ, bắt đầu xảy ra biến hóa kinh người.

Chỉ thấy bảy khối tinh thạch theo thứ tự bắt đầu từ Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, lần lượt sáng lên hào quang màu tím.

Mấy hồi sau đó, Bắc Đẩu Thất Tinh tự nhiên di chuyển vị trí, ban đầu xếp theo hình cái muôi, rồi dịch chuyển thành một đường thẳng tắp, tiếp theo uốn lượn biến thành một vòng tròn.

Ngay sau đó, có một đạo ánh sáng hỗn hợp vàng bạc tím to lớn từ trong vòng tròn tuôn ra, dường như vượt qua triệu dặm xuyên qua bầu trời đêm vô tận, trực tiếp lao vào cơ thể Hàn Lập.

Bộp! Khi ánh sáng hỗn hợp vàng bạc tím chạm vào, quần áo trên người Hàn Lập trong nháy mắt hóa thành tro.

Quanh thân da thịt lập tức chiếu ra hào quang màu vàng bạc tiếp đó trở nên trong suốt.

Xuyên qua da thịt của hắn có thể nhìn thấy cơ bắp cùng xương cốt bắt đầu phát sinh biến hóa, trước kia được bao trùm chỉ là một tầng sáng bóng màu bạc nhàn nhạt nhưng bây giờ đã là một tầng chất lỏng màu vàng bạc.

Chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn “Ầm ầm” trên đỉnh núi tuyết.

Vô số hạt bé tí màu bạc thay thế cho những bông tuyết ban đầu bay lả tả, rơi rụng khắp nơi, hóa thành một màn sáng hình cầu vô cùng lớn bao phủ trọn cả ngọn núi, từ trong truyền ra tiếng linh lực chấn động vô cùng khủng khiếp.

Làn sóng linh lực này dao động ngày càng tăng khiến cả ngọn núi kịch liệt đung đưa rồi dần dần xung quanh toàn bộ sơn mạch cũng đều trở nên cực kỳ không ổn định.

Cả vùng đồi núi trong vòng ngàn dặm không ngừng lắc lư, không ít địa phương nứt ra từng khe đất hẹp, dài, vặn vẹo, uốn lượn, thậm chí có chỗ còn tạo thành lòng sông khiến cho thay đổi cả dòng chảy của con sông lớn.

Trong khu rừng nguyên thủy bên cạnh, khắp nơi đất vàng cuồn cuộn bụi mù, vô số dã thú nổi giận, hoảng sợ, chạy toán loạn, phát ra những tiếng gào rú điên cuồng. Bên trên, vô số chim muông đập cánh phành phạnh bay ra khỏi rừng, đông nghịt, rậm rạp che kín cả một vùng trời.

Ầm ầm!

Xa xa cách đó mấy trăm dặm, một ngọn núi lửa cao lớn đã ngừng phun hơn vạn năm, giờ đây do bị ảnh hưởng chấn động liên tục, lại một lần nữa phun trào.

Một dòng dung nham màu đỏ cực lớn cuốn theo khói đen dày đặc từ miệng núi lửa phun thẳng lên không cao đến ngàn trượng.

Vô số nham thạch bị thiêu đốt đỏ rực bắn lên cao rồi rất nhanh rơi xuống như trận mưa lưu tinh lửa trong màn đêm kéo lê thành một vệt dài xuyên qua tầng tầng bụi lửa mà ập xuống núi rừng.

Cả cánh rừng rộng lớn bị thiêu cháy, lửa bốc hừng hực, tỏa khói cuồn cuộn đem nửa bầu trời đêm chiếu lên đỏ rực.

Bên trong ngọn núi, có hơn mười mấy đạo lưu quang từ các chỗ khác nhau liên tiếp bay ra, rồi cả bọn đều thấp thỏm dừng lại ở cách màn sáng hình cầu màu bạc trên bầu trời hơn mấy trăm dặm.

Những người này, người thì có tướng mạo công tử trẻ tuổi, tuấn tú, người lại có tướng phu nhân trung niên, tư thái yểu điệu. Nhưng đông hơn vẫn là các lão giả trên tám mươi tuổi, phần lớn đứng một mình, số ít thì túm năm tụm ba.

Đám người này tất cả đều là tán tu, ẩn núp tại ngọn núi này, thực lực cao thấp không đều, trong đó người yếu nhất có tu vi Kết Đan hậu kỳ, người mạnh nhất có tu vi cũng không quá Luyện Hư trung kỳ.

Tuy nhiên ngoài đám người này ra, còn có một kẻ tướng mạo có chút kỳ lạ, có đường vân dài lộng lẫy trên người, cơ thể bọc một lớp da nham nhở, đầu mãnh thú. Rõ ràng là một yêu tu.

Nhưng bất luận là tu sĩ Nhân tộc hay tu sĩ Yêu tộc, giờ phút này tất cả đều hoảng sợ, nghi ngờ nhìn lên đỉnh núi tuyết nhưng không có ai dám can đảm lại gần dò xét.

"Uy thế như vậy, chẳng lẽ là tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp sửa độ kiếp phi thăng?" Một thanh niên áo trắng nhìn các loại dị tượng trên núi tuyết, kinh nghi nói.

Cùng đứng chỗ này, một lão giả gầy gò lắc đầu, nói:

"Ta thấy không phải, nhìn qua đâu có dấu hiệu gì cho thấy lôi kiếp chuẩn bị giáng xuống đâu chứ. Xem ra là có người tu luyện công pháp cực kỳ huyền diệu, sắp đại thành mới dẫn tới hiện tượng trời đất kỳ lạ như vậy"

"Tu luyện công pháp? Điều này sao có thể…"

Thanh niên áo trắng hít một hơi sâu. Gã thật không thể tin được, chỉ bằng vào tu luyện công pháp có thể dẫn đến dị tượng thiên địa ở phạm vi lớn như vậy.

Đúng lúc này, trên đỉnh ngọn núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét rung trời, một cỗ sóng khí vô cùng mạnh mẽ lấy núi tuyết làm tâm vòng tròn quét sạch xung quanh.

Ở ngoài xa mấy trăm dặm, đám người thấy thế, nhao nhao hóa thành lưu quang bay ngược về sau bỏ chạy. Có một tên yêu tu đạo hạnh còn thấp chưa kịp chạy liền bị sóng khí tràn qua, lập tức toàn thân rách nát, máu tươi chảy lênh láng. Chỉ vì chậm một bước mà phải nhận cái kết thân tử đạo tiêu.

Cả đám chạy trốn tiếp hơn trăm dặm, sau đó mới dừng lại, sợ hãi quay đầu nhìn.

Chỉ thấy màn sáng hình cầu bao phủ cả ngọn núi tuyết đã khuếch trương gấp đôi, bao phủ phạm vi rộng lớn hơn nhiều khiến ngọn núi tuyết chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ.

...

Cùng lúc đó.

Trên Cửu Cung Phong của Cảnh Nguyên Quan, Hạp Sơn đạo nhân béo như núi thịt đang đứng ở Tụ Tinh Đài, nhìn bầu trời đêm phía xa phát sinh dị biến Bắc Đẩu Thất Tinh, thần tình phức tạp khó hiểu.

Lúc trước dưới áp lực của Hàn Lập, lão bị ép phải phá hủy trận pháp kết nối với Tiên Giới bên trong môn, coi như là đã hoàn toàn phản bội Tịnh Minh chân nhân.

Bây giờ họ Hàn sắp rời đi, sau này nếu lão tổ ở Tiên Giới vận dụng thủ đoạn để truy cứu tới cùng thì lão làm như thế nào ứng phó đây. Đúng là sự tình cần xem xét kỹ lưỡng.

Ngoài ra, những năm gần đây Lãnh Diễm Tông phát triển mạnh mẽ, thu phục không ít thế lực lớn nhỏ, xu thế sẽ cân sức ngang tài với Cảnh Nguyên Quan. Một khi Hàn Lập rời đi, e rằng Linh Hoàn Giới sẽ không yên ổn...

Hạp Sơn đạo nhân nghĩ đến đấy, không khỏi thở dài một hơi.

...

Nhưng y không phải là người duy nhất đau đầu suy tính.

Tại quảng trường trên đỉnh Thánh Hỏa Phong của Lãnh Diễm Tông.

Giờ phút này, Tư Mã Kính Minh mặc áo khoác tím đang vịn tay lên lan can bạch ngọc, ngửa đầu nhìn phía xa xa trên bầu trời đêm, thần sắc trên mặt cũng có chút phức tạp.

Sau nửa ngày, y thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng, thầm nói:

"Hàn tiền bối, người rốt cuộc đã có ý định rời đi..."

Cho dù hiện tại Lãnh Diễm Tông thu phục Thiên Quỷ Tông khiến thực lực tăng mạnh, nhưng Hàn Lập ở đây vẫn như một tòa núi lớn vô hình ở trong lòng y.

Tuy nói Lãnh Diễm Tông cùng Hàn Lập không trở mặt, ngược lại có chút hòa hợp thế nhưng sự tồn tại của nhân vật chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy diệt một tông môn, không khác gì việc đặt bên mình một phù lục tùy thời có thể nổ tung. Dù là ai chăng nữa cũng cảm thấy không thoải mái.

...

Giờ phút này, ở một chỗ vắng vẻ bên trong động phủ trên Xuất Vân Phong

Cạnh bàn đá trong một sân vườn nhỏ, Cổ Vận Nguyệt áo trắng đang ngồi đối diện Dư Mộng Hàn mặc cung trang.

Họ Dư nghiêng nghiên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Bắc Đẩu Thất Tinh hóa thành vòng tròn trong bầu trời đêm cùng cột sáng kim ngân cổ quái màu tím mà hiện lên vẻ mê ly trong ánh mắt.

"Vị Hàn trưởng lão này đối xử với ngươi cũng không bình thường, chẳng những để lại động phủ cho ngươi, mà còn vô số Pháp bảo cùng đan dược như vậy. Những thứ tài nguyên này tính toán ra cũng không ít hơn tài sản của một tông môn cỡ nhỏ. Dù cho ngươi dùng để tu luyện đến Hóa Thần Kỳ cũng vẫn dư xài." Cổ Vận Nguyệt nhìn đệ tử của mình với ánh mắt ôn hòa, vui vẻ, giọng nói lại có vài phần trêu chọc.

Dư Mộng Hàn nghe vậy sững sờ, rồi giật mình phục hồi lại tinh thần, bèn đáp lại:

"Hàn trưởng lão chắc là nhớ sự tình năm đó đệ tử dẫn hắn cùng Nhạc Nhi muội muội vào phủ nên mới ưu ái như thế. Kỳ thật thì điểm ân tình này cũng được trả đủ từ sớm. Ngược lại đệ tử... thiếu nợ Hàn trưởng lão nhiều hơn."

Cổ Vận Nguyệt nghe vậy, mặt lộ vẻ tươi cười, lắc đầu không nói.

Hai thầy trò đã quá hiểu nhau nên đều không nói nhiều nữa. Tiểu viện lần nữa trở nên yên ắng.

...

Trong một động phủ giữa sườn núi của Xuất Vân Phong.

Một lão đạo đầu đội mũ Liên Hoa, mặc đạo bào xám trắng ngồi khoanh chân trong mật thất. Đúng là Bạch Thạch đạo nhân.

Trước người lão để một quyển sách cổ, trang giấy màu xanh đã ố vàng, bìa ghi năm chữ "Huyền Thủy Luyện U Lục" thật to kiểu cổ.

Quyển cổ tịch này chính là một bộ công pháp quỷ đạo thượng thừa của Thiên Quỷ Tông, là bí tịch trọng yếu, bình thường tuyệt đối không truyền ra ngoài. Cho nên khi Hàn Lập đột nhiên hiện thân sau đó tiện tay ban tặng khiến lão hầu như không thể tin được.

Từ đó, lão bèn nghiên cứu tỉ mỉ, bây giờ đã tu luyện đến tầng thứ hai. Sau nhiều năm khốn đốn, bình cảnh Kết Đan sơ kỳ rốt cuộc đã có dấu hiệu nới lỏng, mang lại cho lão một tia hy vọng.

Điều này khiến Bạch Thạch vô cùng sung sướng, đồng thời cảm thấy bản thân vô cùng may mắn mới có phúc duyên đi theo Hàn Lập trong thời gian ngắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện