Anh vẫn ôm chặt cô cho đến khi cảnh sát đến và bắt gã biến thái kia. Cảnh sát tiến vào, kiểm tra hiện trường, thu thập chứng cứ và hỏi han Gia Nhi về sự
việc. Minh Nghị đứng bên cạnh, vẫn không rời mắt khỏi cô, lo lắng từng phút giây.
"Chị có thể kể lại mọi chuyện không?" Một cảnh sát trẻ tuổi hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
Gia Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh để không bị nỗi sợ hãi bao trùm. Cô bắt đầu kể lại sự việc, từ khi trở về nhà cho đến lúc gã đàn ông lạ mặt xông vào. Giọng nói cô có chút run rẩy nhưng vẫn kiên định kể lại hết tất cả với cảnh sát.
...
Bởi vì nhà của Gia Nhi rất loạn do việc giằng co giữa cô và gã đàn ông lạ mặt, cộng với việc Minh Nghị phá cửa xông vào khiến kính vỡ vụn khắp nơi. Sau khi thu dọn một chút, cả hai quyết định sang nhà anh để tìm một nơi yên tĩnh hơn. Khi bước vào căn hộ của Minh Nghị, không khí bình yên và ấm cúng nhanh chóng khiến Gia Nhi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cả hai nằm trên giường ngủ, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ. Nhưng tối đó, dỗ Gia Nhi ngủ thật khó, nhất là sau cơn sang chấn mà cô vừa trải qua. Minh Nghị ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cố gắng tạo ra một bầu không khí yên bình.
“Chị hãy cố nhắm mắt lại, tôi sẽ ở đây với chị” anh trấn an, “Không có gì phải sợ hãi nữa, đã an toàn rồi.”
Phải đợi đến tận giữa khuya, cuối cùng Gia Nhi mới yên giấc. Hơi thở của cô trở nên đều đặn, gương mặt dần hiện lên vẻ bình yên mà Minh Nghị đã mong đợi. Nhìn cô ngủ say, anh cảm thấy một nỗi xúc động dâng trào trong lòng. Trong khoảnh khắc ấy, anh thầm hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để cô phải chịu đựng nỗi đau như vậy thêm lần nào nữa.
Tối hôm đó, Minh Nghị quyết định thức trắng bên Gia Nhi, không muốn rời xa cô dù chỉ một phút. Anh tự nhủ rằng đây là cách duy nhất để bảo vệ cô, một lời hứa chưa bao giờ được nói ra, nhưng lại ngấm ngầm hiện hữu trong từng hành động của anh.
Sáng hôm sau, Gia Nhi thức dậy, cảm thấy mình như đang nằm trong một giấc mơ. Mở mắt ra, cô nhận thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp. Nhưng khi ngồi dậy, một cảm giác trống trải bỗng ập đến, giường bên cạnh đã sớm trống rỗng.
Cô đưa tay sờ lên cổ, và chợt cảm nhận được một vật lạ đang nằm trên đó. Nhìn xuống, Gia Nhi giật mình khi nhận ra sợi dây chuyền hình nốt nhạc lấp lánh dưới ánh sáng. Tim cô đập mạnh. Đây chính là sợi dây chuyền mà cô đã làm mất ở cái đêm định mệnh đó.
Gia Nhi từ từ ngồi dậy, đặt chân xuống sàn nhà lạnh ngắt, rồi chầm chậm bước ra khỏi phòng ngủ. Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn dâng lên, gợi nhớ đến một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.
Khi Minh Nghị đang bày biện thức ăn ra bàn, anh khẽ ngẩng đầu lên nghe thấy tiếng bước chân của cô.
“Chị dậy rồi à?”
Gia Nhi không nói gì, chỉ im lặng cầm chiếc dây chuyền trong tay, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng nhìn về phía anh.
“Cái này...?”
Minh Nghị nở một nụ cười nhẹ, giọng điềm đạm: “Chiếc dây chuyền đó đã ở chỗ tôi lâu rồi. Tôi vốn định trả chị sớm hơn, chỉ là chưa tìm được dịp thích hợp.”
“Chị ở lại đây dùng cơm hay muốn về nhà?” Minh Nghị hỏi, giọng anh nhẹ nhàng.
Gia Nhi cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ trên mặt dây chuyền, trong ánh mắt có chút lưỡng lự. Cô im lặng hồi lâu, dường như đang đắn đo giữa việc bước tới hay tiếp tục giữ khoảng cách mà mình đã cẩn thận dựng lên suốt thời gian qua.
“Tôi..”
“Mấy món này có lẽ không hợp khẩu vị của chị, đã vậy thì..”
“Tôi ở lại” Gia Nhi ngắt lời, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát. Không đợi anh đáp lại, cô tiến đến, kéo ghế và ngồi xuống, như ngầm thừa nhận quyết định vừa rồi của mình.
Đinh Minh Nghị vừa quay mặt đi, nụ cười của anh bỗng chốc nở rộ, miệng ngoác đến tận mang tai, không giấu nổi sự hân hoan.
[Không ngờ Âu Gia Nhi Chị lại thuộc dạng người "ăn cứng không ăn mềm" cơ đấy.]
Trong lúc hai người yên lặng dùng bữa, chỉ có tiếng đũa va chạm nhẹ nhàng trên bàn, Gia Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút do dự rồi cô nhẹ giọng nói:
“Minh Nghị, chuyện hôm nay... đừng nói với An Nhiên. Thằng bé rất nhạy cảm, nếu biết chắc chắn sẽ lo lắng.”
Minh Nghị dừng tay, ánh mắt dịu lại khi nhìn cô.
“Chị yên tâm, tôi biết mình phải nên làm gì mà."
Sau vài phút im lặng, Gia Nhi đặt đũa xuống, nhìn Minh Nghị với ánh mắt chân thành.
“Cảm ơn cậu... chuyện tối qua” cô khẽ nói, giọng điệu có chút bối rối nhưng đầy lòng biết ơn.
Minh Nghị ngước lên, nhìn cô với một nụ cười thoáng nhẹ. Anh không tỏ ra bất ngờ, chỉ bình thản trả lời: “Chị khách sáo quá rồi. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi”
Gia Nhi khẽ chớp mắt, có chút lúng túng khi nghe anh nói vậy. Từ “bạn bè” dường như gợi lại một khoảng cách mà cô không ngờ rằng mình lại cảm thấy rõ rệt đến thế.
“Ừ... bạn bè?” cô khẽ đáp, giọng trầm lắng.
Minh Nghị mỉm cười, ngả người ra sau một chút, ánh mắt đầy tinh nghịch nhưng cũng nghiêm túc.
“Nếu không phải bạn bè thì hàng xóm? Hay là ba của con chị? Cái nào cũng được.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ấm hơn. “Dù là ai trong trường hợp đó tôi cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Gia Nhi khẽ nhíu mày, nhận ra trong lời nói của Minh Nghị có chút gì đó xa cách. Mặc dù anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng sự chân thành của anh như bị bao phủ bởi một bức tường vô hình, khiến cô cảm thấy có điều gì đó không còn như trước.
Cô chợt nhớ lại lần trước, khi cô cứng rắn nói với anh rằng mỗi người đều có thế giới riêng của mình, và cả hai không nên xâm phạm vào thế giới của nhau nữa. Có lẽ, anh vẫn chưa nguôi giận vì điều đó.
Gia Nhi thở dài, ánh mắt thoáng nét day dứt. “Minh Nghị... tôi biết lần trước tôi đã nói những lời không dễ nghe” cô bắt đầu, giọng nhẹ nhàng hơn, như đang thăm dò phản ứng của anh.
Minh Nghị lặng yên, không phản bác, chỉ nhìn cô, đôi mắt anh thoáng lên chút cảm xúc mà anh cố kìm nén.
“Tôi không có ý muốn xua đuổi cậu ra khỏi cuộc đời mình hay cuộc đời của
An Nhiên. Chỉ là... tôi đã quen với việc tự mình làm mọi thứ. Việc để cậu bước vào lại khiến tôi cảm thấy lo lắng, có lẽ là vì tôi sợ thay đổi quá nhiều.”
Minh Nghị lặng lẽ thở dài, đôi mắt anh dịu lại nhưng vẫn mang chút tổn thương. " Chẳng phải tôi đã nghe lời chị rồi hay sao ? '
Lời nói của anh khiến Gia Nhi cảm thấy một nỗi chua xót len lỏi trong tim. Cô hối hận vì những lời mình đã thốt ra ngày trước. Cô chưa bao giờ muốn làm tổn thương anh, nhưng khoảng cách đó dường như là cách duy nhất cô nghĩ có thể bảo vệ cả hai.
Cô nhìn anh, muốn rút lại những lời nói ấy, muốn nói với anh rằng cô đã sai, rằng cô không thực sự muốn đẩy anh ra xa như vậy. Nhưng dù đã mở miệng, những lời ấy lại không thành câu, chỉ còn lại sự im lặng giữa hai người.
Cả bữa ăn tiếp tục trong sự tĩnh lặng nặng nề. Khi bữa cơm kết thúc, Gia Nhi khẽ thở dài, đứng dậy.
“Cảm ơn cậu vì bữa cơm. Tôi về đây” Giọng cô nhẹ bẫng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Minh Nghị.
Minh Nghị gật đầu, không nói thêm, chỉ nhìn theo bóng cô khuất dần phía cửa. Khi cánh cửa đóng lại, anh chỉ lặng lẽ đứng đó bất tri bất giác cười một cách vui vẻ.
"Gia Nhi của tôi ơi, chỉ mới bắt đầu thôi."
việc. Minh Nghị đứng bên cạnh, vẫn không rời mắt khỏi cô, lo lắng từng phút giây.
"Chị có thể kể lại mọi chuyện không?" Một cảnh sát trẻ tuổi hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
Gia Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh để không bị nỗi sợ hãi bao trùm. Cô bắt đầu kể lại sự việc, từ khi trở về nhà cho đến lúc gã đàn ông lạ mặt xông vào. Giọng nói cô có chút run rẩy nhưng vẫn kiên định kể lại hết tất cả với cảnh sát.
...
Bởi vì nhà của Gia Nhi rất loạn do việc giằng co giữa cô và gã đàn ông lạ mặt, cộng với việc Minh Nghị phá cửa xông vào khiến kính vỡ vụn khắp nơi. Sau khi thu dọn một chút, cả hai quyết định sang nhà anh để tìm một nơi yên tĩnh hơn. Khi bước vào căn hộ của Minh Nghị, không khí bình yên và ấm cúng nhanh chóng khiến Gia Nhi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cả hai nằm trên giường ngủ, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ. Nhưng tối đó, dỗ Gia Nhi ngủ thật khó, nhất là sau cơn sang chấn mà cô vừa trải qua. Minh Nghị ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cố gắng tạo ra một bầu không khí yên bình.
“Chị hãy cố nhắm mắt lại, tôi sẽ ở đây với chị” anh trấn an, “Không có gì phải sợ hãi nữa, đã an toàn rồi.”
Phải đợi đến tận giữa khuya, cuối cùng Gia Nhi mới yên giấc. Hơi thở của cô trở nên đều đặn, gương mặt dần hiện lên vẻ bình yên mà Minh Nghị đã mong đợi. Nhìn cô ngủ say, anh cảm thấy một nỗi xúc động dâng trào trong lòng. Trong khoảnh khắc ấy, anh thầm hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để cô phải chịu đựng nỗi đau như vậy thêm lần nào nữa.
Tối hôm đó, Minh Nghị quyết định thức trắng bên Gia Nhi, không muốn rời xa cô dù chỉ một phút. Anh tự nhủ rằng đây là cách duy nhất để bảo vệ cô, một lời hứa chưa bao giờ được nói ra, nhưng lại ngấm ngầm hiện hữu trong từng hành động của anh.
Sáng hôm sau, Gia Nhi thức dậy, cảm thấy mình như đang nằm trong một giấc mơ. Mở mắt ra, cô nhận thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp. Nhưng khi ngồi dậy, một cảm giác trống trải bỗng ập đến, giường bên cạnh đã sớm trống rỗng.
Cô đưa tay sờ lên cổ, và chợt cảm nhận được một vật lạ đang nằm trên đó. Nhìn xuống, Gia Nhi giật mình khi nhận ra sợi dây chuyền hình nốt nhạc lấp lánh dưới ánh sáng. Tim cô đập mạnh. Đây chính là sợi dây chuyền mà cô đã làm mất ở cái đêm định mệnh đó.
Gia Nhi từ từ ngồi dậy, đặt chân xuống sàn nhà lạnh ngắt, rồi chầm chậm bước ra khỏi phòng ngủ. Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn dâng lên, gợi nhớ đến một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.
Khi Minh Nghị đang bày biện thức ăn ra bàn, anh khẽ ngẩng đầu lên nghe thấy tiếng bước chân của cô.
“Chị dậy rồi à?”
Gia Nhi không nói gì, chỉ im lặng cầm chiếc dây chuyền trong tay, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng nhìn về phía anh.
“Cái này...?”
Minh Nghị nở một nụ cười nhẹ, giọng điềm đạm: “Chiếc dây chuyền đó đã ở chỗ tôi lâu rồi. Tôi vốn định trả chị sớm hơn, chỉ là chưa tìm được dịp thích hợp.”
“Chị ở lại đây dùng cơm hay muốn về nhà?” Minh Nghị hỏi, giọng anh nhẹ nhàng.
Gia Nhi cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ trên mặt dây chuyền, trong ánh mắt có chút lưỡng lự. Cô im lặng hồi lâu, dường như đang đắn đo giữa việc bước tới hay tiếp tục giữ khoảng cách mà mình đã cẩn thận dựng lên suốt thời gian qua.
“Tôi..”
“Mấy món này có lẽ không hợp khẩu vị của chị, đã vậy thì..”
“Tôi ở lại” Gia Nhi ngắt lời, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát. Không đợi anh đáp lại, cô tiến đến, kéo ghế và ngồi xuống, như ngầm thừa nhận quyết định vừa rồi của mình.
Đinh Minh Nghị vừa quay mặt đi, nụ cười của anh bỗng chốc nở rộ, miệng ngoác đến tận mang tai, không giấu nổi sự hân hoan.
[Không ngờ Âu Gia Nhi Chị lại thuộc dạng người "ăn cứng không ăn mềm" cơ đấy.]
Trong lúc hai người yên lặng dùng bữa, chỉ có tiếng đũa va chạm nhẹ nhàng trên bàn, Gia Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút do dự rồi cô nhẹ giọng nói:
“Minh Nghị, chuyện hôm nay... đừng nói với An Nhiên. Thằng bé rất nhạy cảm, nếu biết chắc chắn sẽ lo lắng.”
Minh Nghị dừng tay, ánh mắt dịu lại khi nhìn cô.
“Chị yên tâm, tôi biết mình phải nên làm gì mà."
Sau vài phút im lặng, Gia Nhi đặt đũa xuống, nhìn Minh Nghị với ánh mắt chân thành.
“Cảm ơn cậu... chuyện tối qua” cô khẽ nói, giọng điệu có chút bối rối nhưng đầy lòng biết ơn.
Minh Nghị ngước lên, nhìn cô với một nụ cười thoáng nhẹ. Anh không tỏ ra bất ngờ, chỉ bình thản trả lời: “Chị khách sáo quá rồi. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi”
Gia Nhi khẽ chớp mắt, có chút lúng túng khi nghe anh nói vậy. Từ “bạn bè” dường như gợi lại một khoảng cách mà cô không ngờ rằng mình lại cảm thấy rõ rệt đến thế.
“Ừ... bạn bè?” cô khẽ đáp, giọng trầm lắng.
Minh Nghị mỉm cười, ngả người ra sau một chút, ánh mắt đầy tinh nghịch nhưng cũng nghiêm túc.
“Nếu không phải bạn bè thì hàng xóm? Hay là ba của con chị? Cái nào cũng được.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ấm hơn. “Dù là ai trong trường hợp đó tôi cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Gia Nhi khẽ nhíu mày, nhận ra trong lời nói của Minh Nghị có chút gì đó xa cách. Mặc dù anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng sự chân thành của anh như bị bao phủ bởi một bức tường vô hình, khiến cô cảm thấy có điều gì đó không còn như trước.
Cô chợt nhớ lại lần trước, khi cô cứng rắn nói với anh rằng mỗi người đều có thế giới riêng của mình, và cả hai không nên xâm phạm vào thế giới của nhau nữa. Có lẽ, anh vẫn chưa nguôi giận vì điều đó.
Gia Nhi thở dài, ánh mắt thoáng nét day dứt. “Minh Nghị... tôi biết lần trước tôi đã nói những lời không dễ nghe” cô bắt đầu, giọng nhẹ nhàng hơn, như đang thăm dò phản ứng của anh.
Minh Nghị lặng yên, không phản bác, chỉ nhìn cô, đôi mắt anh thoáng lên chút cảm xúc mà anh cố kìm nén.
“Tôi không có ý muốn xua đuổi cậu ra khỏi cuộc đời mình hay cuộc đời của
An Nhiên. Chỉ là... tôi đã quen với việc tự mình làm mọi thứ. Việc để cậu bước vào lại khiến tôi cảm thấy lo lắng, có lẽ là vì tôi sợ thay đổi quá nhiều.”
Minh Nghị lặng lẽ thở dài, đôi mắt anh dịu lại nhưng vẫn mang chút tổn thương. " Chẳng phải tôi đã nghe lời chị rồi hay sao ? '
Lời nói của anh khiến Gia Nhi cảm thấy một nỗi chua xót len lỏi trong tim. Cô hối hận vì những lời mình đã thốt ra ngày trước. Cô chưa bao giờ muốn làm tổn thương anh, nhưng khoảng cách đó dường như là cách duy nhất cô nghĩ có thể bảo vệ cả hai.
Cô nhìn anh, muốn rút lại những lời nói ấy, muốn nói với anh rằng cô đã sai, rằng cô không thực sự muốn đẩy anh ra xa như vậy. Nhưng dù đã mở miệng, những lời ấy lại không thành câu, chỉ còn lại sự im lặng giữa hai người.
Cả bữa ăn tiếp tục trong sự tĩnh lặng nặng nề. Khi bữa cơm kết thúc, Gia Nhi khẽ thở dài, đứng dậy.
“Cảm ơn cậu vì bữa cơm. Tôi về đây” Giọng cô nhẹ bẫng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Minh Nghị.
Minh Nghị gật đầu, không nói thêm, chỉ nhìn theo bóng cô khuất dần phía cửa. Khi cánh cửa đóng lại, anh chỉ lặng lẽ đứng đó bất tri bất giác cười một cách vui vẻ.
"Gia Nhi của tôi ơi, chỉ mới bắt đầu thôi."
Danh sách chương