Edit by Táoo ~
——————————
Thầy giáo trên bục giảng nhìn đồng hồ đeo tay, đáy mắt loé lên một chút thất vọng.
Âm thanh bàn luận trong phòng không dừng lại, nhưng cũng không ai có ý định đứng lên nói hướng giải đề của mình.
Dung Giai không để ý ngồi trên ghê xoay bút, khoé môi như cười như không, quả thực không có chút ý nghĩ muốn nổi bật.
Vưu Thị Hoạ ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua thần sắc của anh, tuy anh không nói lời nào nhưng cô thừa biết anh đang nghĩ gì.
Thiếu nữ nhướn mày, hai mắt chuyển động, chậm rãi vươn tay.
"A..." Dung Giai đột nhiên cảm thấy hạ thân nóng bừng, suýt chút nữa nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một bàn tay nhỏ trắng trợn chui vào trong quần đồng phục của anh, táo bạo vuốt ve côn thịt còn đang ngủ say.
Ban đầu Vưu Thị Hoạ chỉ muốn doạ anh một chút, không nghĩ tới cái người không biết xấu hổ này chỉ kinh ngạc một cái rồi bắt đầu hưởng thụ, thậm chí còn dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ nghe thấy mà chỉ đạo cô, bước tiếp theo nên làm thế nào.
"Bảo bối... ưm... nhẹ một chút."
Trong lớp toàn những học sinh tinh anh, mọi người đều đang chuyên chú bàn luận về đề bài thầy giáo đưa ra, chỉ có thiếu niên bên người không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khiến Vưu Thị Hoạ mặt đỏ tim đập.
Cây gậy nóng bỏng ở trong bàn tay non mềm, Vưu Thị Hoạ cảm nhận được cảm giác sảng khoái rõ ràng của anh, bởi vì cự vật trong lòng bàn tay không ngừng bành trướng, to lên...
Mặt Vưu Thị Hoạ đỏ bừng, muốn rút tay về lại bị anh ấn chặt tay lại háng, không cho phép cô rút về.
Quá kích thích, quá sướng.
Dung Giai khép hờ đôi mắt tình dục mông lung, đuôi mắt ngày càng đỏ bừng, tiếng hít thở càng trở nên thô nặng...
Vưu Thị Họa có thể rõ ràng cảm nhận được đỉnh cự vật kia không ngừng tiết dịch khiến tay cô ướt đẫm, không biết có phải do cô khẩn trương hay không, cô cảm thấy không khí khắp nơi đều là mùi động dục trên người anh.
"Kích thích không?" Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi ghé sát tai anh hỏi.
"Quá kích thích, bảo bối... ưm... a... anh còn muốn..."
Có lẽ là cố ý trêu chọc cô, tiếng thở dốc của Dung Giai khàn khàn gợi cảm lại sắc tình, Vưu Thị Hoạ nghe thấy mặt càng đỏ hơn nữa.
Nếu có cuộc thi cho những người không biết xấu hổ, chắc chắn anh sẽ không có đối thủ.
"A... lên trên một chút, bảo bối..." Dung Giai mở mắt khẩn cầu, tiếng nói không nhịn được dục vọng.
Vưu Thị Họa dừng một chút, nghe lời dịch tay nhỏ lên trên, sờ quy đầu lớn đã ướt đẫm.
Nơi mẫn cảm nhất được chăm sóc, Dung Giai thoả mãn hít một hơi.
"Có muốn... kích thích hơn không?" Thiếu nữ cười đến xinh đẹp nhẹ giọng hỏi.
"Ưm... muốn... Hoạ Hoạ..." Dung Giai khát cầu nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
Vưu Thị Họa cười với anh, mang theo nhu tình mật ý không nói thành lời.
Sau đó, nhân lúc Dung Giai không chú ý, cô đột nhiên rút tay ra, nói với thầy giáo trên bục giảng, "Thầy ơi, Dung Giai giải ra rồi!"
Chỉ một giây, tầm mắt mọi người đều tập trung lại chỗ bọn họ.
Mẹ nó! Cả người Dung Giai chấn động, thần trí lập tức thanh tỉnh.
Anh bất đắc dĩ nhìn bạn cùng bàn cười trộm, khuôn mặt vô cùng đắc ý.
"Ồ? Dung Giai nói thử xem!" Thầy giáo không hề phát hiện sự khác thường của bọn họ, vui mừng để Dung Giai nói suy nghĩ của mình.
"Khụ khụ..." Trước mắt bao nhiêu người, Dung Giai chỉ có thể căng cứng da đầu... và nơi không thể nói rõ còn đang dựng lên.
Quần đồng phục rộng đến mấy cũng không thể che nổi trụ trời của anh, Dung Giai chậm rãi đứng lên, cúi đầu cong lưng nhìn mặt bàn bắt đầu giải thích cách nghĩ của mình.
Tuy anh cao nhưng dáng đứng lúc này cũng không khiến mọi người nhìn thấy sự khác thường giữa hai chân.
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Em lên đây viết lời giải lên bảng cho các bạn!" Thầy giáo nhíu mày, dáng vẻ khép nép đó là sao, những người khác sao nghe thấy được.
Dung Giai lặng im một hai giây, động tác tự nhiên kéo khoá áo gió bên ngoài, bình tĩnh lên bục giảng.
Áo gió vừa dài vừa rộng, hoàn toàn che được căng phồng nơi dưới thân.
Cũng may hai ngày nay nhiệt độ giảm, Hoạ Hoạ ép anh mặc áo khoác gió đi học.
Dung Giai cầm phấn viết viết vẽ vẽ trên bảng đen, lúc xoay người nhìn về các bạn trong lớp, vô ý đụng phải đôi mắt đạm bạc bình tĩnh.
Là Quý Trạch Chi.
Giọng nói Dung Giai dừng một chút.
Công thức mấu chốt của bài này anh đã viết ra, tiếp theo đó chỉ cần linh hoạt áp dụng vào, anh không tin đã đưa công thức mà Quý Trạch Chi còn giải không ra.
Anh buông phấn nhìn về phía thầy giáo, cợt nhả, "Thật ngại quá thưa thầy, em hình như không giải ra... nhưng mà Quý Trạch Chi biết, không bằng để cậu ta lên?"
Nói xong dứt khoát nhanh nhẹn xuống bục giảng.
Thầy giáo không phản ứng lại kịp, "Hả? Em không giải ra? Chậc chậc, vậy Quý Trạch Chi giải ra chưa?"
Thiếu niên bị điểm danh khẽ mím môi, lông mi run rẩy một chút nhưng vẫn đứng dậy lên bục giảng.
Cậu cầm phấn viết tiếp phần Dung Giai chưa xong.
Dung Giai đón nhận tầm mắt phức tạp của Vưu Thị Hoạ trở lại chỗ ngồi, tuỳ tiện mở rộng hai chân, lôi kéo tay cô ấn vào nơi vẫn đang bành trướng đó.
Vưu Thị Họa chu miệng nhỏ, dùng sức rút tay về, vừa rồi cô lau khô tay rồi, không muốn đụng vào nữa.
"Hoạ Hoạ, em thật nhẫn tâm, đốt lửa rồi lại mặc kệ anh, vừa rồi còn suýt nữa hại anh mất mặt..." Dung Giai ra vẻ đáng thương lên án.
"Em, em không có... Em cho rằng anh sẽ không đứng dậy..." Vưu Thị Hoạ chột dạ phản bác, vừa rồi Dung Giai lên bảng làm bài, cả lớp đều nhìn bảng đen mà cô lại giống như biến thái nhìn đũng quần anh không chớp, muốn nhìn xem nơi đó có bớt hay không...
Dung Giai khẽ hừ một tiếng, thấp giọng nói một câu đêm nay phải bồi thường anh thật tốt, sau đó cũng không cưỡng bách cô nữa.
Quý Trạch Chi đã viết tràn đầy hai bảng đen, vẫn còn tiếp tục viết...
"Phiền quá, cách của anh làm cái là xong, em nhìn cậu ta xem... thôi, vẫn là không nên nhìn, tan học anh giảng cho em." Dung Giai ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó lại cúi thấp đầu xuống, còn mạnh mẽ xoay đầu Vưu Thị Hoạ lại, không cho cô nhìn lên bảng.
Lúc chuông tan học vang lên, Quý Trạch Chi cũng không dừng tay, chờ khi cậu viết xong, bảng đen đã không còn chỗ trống.
Thầy giáo cẩn thận nhìn lời giải, khẽ gật đầu hỏi xem còn ai có cách làm khác hay không, thấy không ai trả lời lập tức tuyên bố 5 điểm cộng dành cho Quý Trạch Chi.