Chờ tới lúc bị đè lên giườnghôn đến thất điên bát đảo, trongđầu Vưu Thị Hoạ chợt loé lên, nhớ tới một việc.
Cô thở hổn hểnhỏi thiếu niên đang cọ cọ liếm liếm ngực mình, giọng nói làm nũng ngọt ngào,“Quà của em đâu? Không phải anh gạt em đấy chứ?”
Động tác Dung Giai ngừng một chút, chôn ở ngực cô bất động. Đây là phản ứng gì? Chẳng lẽ anh lừacô thật?
Vưu Thị Hoạ thở dốc đẩy đầu anh ra, khôngbiết xấu hổ! Không tặng quàcòn muốn ăn đậu hũ cô?!
Ngay sau đó, cô nhìn thấy lỗ tai Dung Giai bỗng trở nên đỏ rực như muốnchảy máu.
Anh ngẩngđầu nhìn thoángqua thiếu nữ xinh đẹp dưới thân,mặt đỏ bừng không giống như hổ thẹn vì lừa cô, người lại giống nhưthẹn thùng?
Dung Giai thấy Vưu Thị Hoạ tò mò, hai mắt trốn tránh,cuối cùng vẫn chịukhuất phục trước đôi mắt mong đợi của cô, đứng dậy đi tới bàn, kéo ngăn kéo ralấy thứ gì đó, một lúc sau mới tới giường.
Khuôn mặt thiếuniên đỏ rực, đưa đồ vật trongtay cho cô, cũng khôngdám nhìn vào mắt cô.
Thẹn thùng thật?Vưu Thị Hoạ ngạc nhiênnhìn khuôn mặt đỏ rực của anh, nhận lấy thứ anh đưa, thì ra là mộtphong thư, còn vẽ hình trái tim?
Ồ? Đây là? Thư tình?
Vưu Thị Họa cười nhận lấy, nhanh chóng mở phong thư ra xem.
Ha ha, còn là vài trang liền,ngửi một chút còn thấy hương nước hoa thoang thoảng.
Chữ viết rất quen mắt, tuy rằng so với bình thườngcô nhìn thấy tinh tế hơnkhông ít, nhưng chắc chắn là Dung Giai viết.
Vưu Thị Hoạ liếc Dung Giai còn đang thẹn thùng,giọng nói nhẹ nhàng đọc lên, “Bạn học Vưu thân ái, chào cậu…ha ha ha ha…”
Vừa mới đọc một câu, cô đã không nhịn cười nổi, “Đây là viết khi nào? Giả bộ ngây thơ gì chứ? Anh cho rằng anhlà anh trai nhỏ nội hàm thuần khiết sao?”
Không biết câu nói kia chọc giận Dung Giai ở đâu, anh lập tức đè cô xuống hung hăng gặm cắn môi đỏ mọng.
Giống như là trừng phạt và cảnh cáo, ngọnlửa trong mắt như ẩn như hiện.
Vưu Thị Họakhông kịp phòng bị, tay vẫn nắm chặt tờ giấy kia không buông, tuy rằng khôngbiết anh nổi nóng cái gì nhưngvẫn quyết định trấnan trước một chút.
Vưu Thị Hoạ lấylòng câu lấy đầu lưỡi anh, cùng anh giao triền quấn quýt, muốn cho anh bình tĩnh lại, kết quả cũng khôngcó tác dụng, bởi vì giây tiếp theo thiếu niên đã bắt đầu cởi quầnáo của cô, động tác vô cùng nhanh chóng chưa cần tới mười giây.
Hơi thở nóng rựccủa anh ở bên tai trái của cô, kích thích cô nổi da gà.
“Hoạ Hoạ… chốcnữa lại đọc… bảo bối…” Thiếu niên cúi xuống, đôi môi dán sát vành tai cô, thânthể tinh tráng của anh cũng dính chặt lấy thân thể mềm mại của cô, nơi nóng bừng cũng để trên bụng nhỏ, cảm giác tồn tại vôcùng mạnh mẽ.
“Nhưng mà người ta muốn anh đọc cho người tanghe bây giờ…” Vưu Thị Hoạ thở dốc, vươn tay ôm lấy cổ thiếuniên làm nũng,lời nói mềm mại như bông khiến Dung Giai khó có thể từchối.
Nhưng lần này côđã lầm, Dung Giai không hề đồng ý, chỉ hạ thấp eo để côn th*t nóng bỏng cọ lênbụng cô, hai mắt âm trầm nhìn cô chăm chú, không tiếng động để nói với cô, dục vọng của anh đã không khốngchế nổi nữa.
“Vậy thế này đi…” Thiếu nữ vẫn khôngnhụt chí, cười giảo hoạt,hơi nâng cao đầu ghé sát taianh thổi khí, “Anh trai đọc một câu, lại đâm vào trong Hoạ Hoạ một cái đượckhông?”
Nói xong, còn tìm đường chết vươn đầu lưỡiliếm khuôn mặt anh.
Xúc cảm ấm áp sắc tình hoặc do lời nói của cô đánh vào trong lý trí đang tràn ngập nguy cơ của Dung Giai.
Ngay giây tiếp theo, tờ giấy trong tay cô đã bị thiếu niên đoạt lấy, còn mang theo ý gấp không chờ nổi.
Thiếu niên nhìnthoáng qua tờ giấy màu hồng nhạt, khàn khàn đọc lên, “Hôm nay là lần đầu tiên tớ gặp cậu, cậu đứng dưới ánh mặt trời, tựa nhưđoá sơn chi màu trắng thuần khiết không nhiễm chút bụi trần…”
Nói tới đây, anh dừng một chút, cúi đầu nhìn tiểu yêu tinh trần trụi dướithân, mới cảm giác sâu sắc được mình nhìn nhầm, nào có sơn chi thanh thuần chứ,rõ ràng là tiểu yêu tinh mà.
Vưu Thị Họa nghe đến vui vẻ, hai chân quấn lấy eo anh, dùng ánh mắt ý bảo anh đọc tiếp.
Dung Giai bị cô dập tắt chút tức giận, hai mắt nhíu lại, tầm mặt nhìn về nơi giữa hai chân thiếu nữ, ở đó đã làmột mảnh ướt đẫm, đã chuẩn bị tốt để đón nhận anh.
Anh tách hai chân cô ra, động thân tiến vào hoàn toàn,hai người đều kêu ra một tiếng rên rỉ thoả mãn.
Côn th*t sưng đaubị huy*t nhỏ căng chặt của thiếu nữ gắt gao bao bọc, đường đi ấm nóng như có vôsố miệng nhỏ hôn mút côn th*t, khoái cảm mãnhliệt từ nơi gi/aoh/ợp không ngừng truyền tới, Dung Giai sướng đến têdại da đầu, không muốn quan tâm gì khác chỉ muốn mạnh mẽ đâm vào rồi rút ra.
“Anh… ưm… tiếp tục đọc…” Vưu Thị Hoạ cố nén tê mỏi dưới hạ thân đứt quãng nói, hai mắt sáng ngời nhìnDung Giai không chớp, giọng điệu ngọt ngào.
Dung Giai kiềmchế dục vọng mãnh liệt của mình, khàn khàn tiếp tục nói, “Tớ là Dung Giai, lớpba, học tốt, đẹp trai, dáng người chuẩn…” Nói tới đây, anh dừng một chút, dưới thân dùng sức hung hăng ra vào một cái, sau đó lại đọc tiếp, “Thể lực vô cùngtốt…”
Hai chân Vưu Thị Hoạ mềm nhũn, chỉ có thể nỉ non dưới thân anh, cảm nhận được từng lời anh nói.
Thiếu niên cúi đầu nhẹ nhànghôn lên đôi môi đỏ bừng của cô, trongmắt chan chứa yêu thương nhưng động tác dưới thân lại vô cùng hung mãnh.
“Lần đầu gặp tớđã thích cậu… muốn ở bên cậu… đây là lần đầu tiên tớ theo đuổi con gái… không có kinh nghiệm…”Dung Giai thở dốc, một câutỏ tình bị anh nói đến rời rạc.
Ý thức Vưu Thị Hoạ dần bị khoáicảm cắn nuốt ngày càng trở nên mơmàng, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe thấy âm thanh của anh.
“Tóc của cậu rất đẹp, giống như tơ lụa vậy…đôi mắt cậu sáng ngời như sao… liệu có thể chỉ nhìn một mình tớ không… mũi cậu cao thẳng tinh xảođáng yêu… còn có… đôi môi cậu… giống như đoá hoa…”
Thật muốn hôn một cái.
Câu này là khi đó anh muốn viết mà không dám, bây giờ chẳng nhữnganh dám nói, mà còn dám không kiêng nể làm vậy với cô… thật tốt.
Dung Giai ném tớ giấy trong tay đi, ôm lấy thiếunữ đã nhũn như nước trởmình, hung hăng tiến vào từ phía sau.
“A… chậm thôi.”Tư thế này xâm nhập vô cùng sâu, Vưu Thị Hoạ bị lực đạo lớn từ sau va chạm phải ghé vàođầu giường, chỉ có mông nhếch lên cao, chịu đựng từng đợt yêu thương của thiếuniên phía sau.
Dung Giai dùng sứcva chạm tiểu huy*t kiều nộn của thiếu nữ, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt,anh cũng mặc kệ tiếp tục nói, “Tớ rất muốn ở bêncậu… cậu muốn gì tớ cũng cho cậu… nếu là thứ tớ không có… dù phải cướp đoạtcũng sẽ cướp cho cậu…”
“Ưm… a… em khôngđược…” Vưu Thị Hoạ đã hoàn toàn không nghe thấygiọng nói của Dung Giai, cô chỉ cảm thấy anh ngày càng dùng sức như muốn đóngđinh cô trên giường, bụng nhỏ cũng sắp bị đâm thủng mất…
Dung Giai còn ở bên tai cô nói, anh không cần nhìn thư đọc, lúc ấy xoá xoásửa sửa rất nhiều lần, từng câu từng chữ đều từ tận đáy lòng, anh hoàn toàn cóthể nhớ rõ.
Thần trí Vưu Thị Hoạ đã hoàn toàn biến mất, chỉ có thể mê mang mở to hai mắt, nhìn miệng Dung Giai lúc đónglúc mở lại không nghe thấy giọng nói của anh.
Khoái cảm truyềntới từ hạ thân vô cùng rõ ràng làm miệng cô không tự chủđược mà thốt ra từng tiếng kêu yêu kiều mị hoặc, Dung Giai nghe được côn th*tlại càng lớn hơn.
Anh thẳng lưng,gân xanh nổi lên, hai mắt phiếmhồng, cơ hồ như ngồi trênbờ mông trắng nõn của cô giống máy đóng cọc ra ra vào vào, nơi gi/ao h/ợp khôngngừng chảy ra thể dịch lại bị hai trứng nặng trĩu của anh đánh vào, biến thànhbọt mép trắng xoá…
Tuy biết cô không nghe được, nhưng Dung Giaivẫn cắn răng cố nén khoái cảm mê muội loạn tâm tiếp tục nói, từng câu từng chữ rõ ràng khiếnsâu bên trong nội tâm anh cảmthấy vui mừng, bất an, thấp thỏm…
“A a a… Giai… em muốn ra…” Vưu Thị Hoạ khó nhịn lắc đầu, khuônmặt đỏ bừng nhịn không nổi hét to.
Ánh mắt Dung Giai sắc bén, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữkhông cho cô thoát khỏi khoái cảm này, động tác dưới thân càng nhanh hơn giống như muốn đâm thiếu nữ ngã xuống.
“Tớ vĩnh viễnmuốn ở bên cậu… muốn nói cho mọi người biết cậu là bạn gái tớ… tớ sẽ bảo vệ cậu… yêu thương cậu… đầu quả tim của tớ… cậu cóthể mau chóng đến trong lòng tớ… a… bảo bối… anh muốn bắn…”
Dung Giai gầm nhẹ một tiếngrồi phóng xuất ra tinh hoa nồng đậm, cùng thiếu nữ leo lên tới đỉnh.
Hai ngườitoàn thân mồ hôi ôm chặt lấy nhau, Dung Giai cúi đầu nhìn thiếunữ mỏi mệt, nhẹ nhàng nói ra câu cuối cùng.
“Vưu Thị Hoạ, em có thể ở bên anh không?”
Lông mi thiếu nữ khẽ run rẩy, cố gắng mở mắtcưỡng bách bản thân không được ngủ, giọngnói sau khi quan hệ còn khàn khàn, nhưngcô vẫn trả lời rõ ràng từng câu từng chữ.
“Đương nhiên có thể, vinh hạnh của em.”