Edit by Táoo ~
———————————
Trăng đã lên cao, hai bên phố vẫn tấp nập người qua lại, ăn cơm uống rượu nói tục, mấy người phụ nữ trang điểm đậm đứng õng ẹo tạo dáng, còn cả tiếng khóc của trẻ con thường xuyên vang lên.
Đường phố gập ghềnh nhiều rác, nước bẩn từ cống thoát nước trào ra không ai dọn dẹp. Mùi hương tanh tưởi nồng đậm kéo dài trên con phố.
Quý Trạch Chi cúi đầu bước nhanh qua, cậu biết nếu chậm chút nữa sẽ có một người phụ nữ kỳ quái kéo lấy cánh tay mình, dùng giọng khó nghe mà hỏi, "Em trai nhỏ, mát xa không?"
Thật là ghê tởm.
Lúc về đến nhà, trong phòng tối đen, mẹ cậu làm giúp việc cho nhà người ta chưa về, bố cậu ngày nào cũng tăng ca vì mỗi tháng nhiều thêm vài trăm đồng trợ cấp.
Mặt cậu không chút biểu tình nào đóng cửa lại, bật đèn, tùy ý ném cặp sách ở một bên, ngồi trên ghế, khép đôi mắt lại.
Vưu Thị Họa, thật ra cậu đã sớm biết cô. Ngày đầu tiên cô chuyển tới, đám nam sinh lớp cậu đã bắt đầu nghị luận về thiếu nữ xinh đẹp này, người không bao giờ để ý tới bên ngoài như cậu cũng biết lớp năm tầng một mới chuyển tới một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, đoan trang.
Sau đó, cậu lại nhiều lần ngẫu nhiên gặp được cô, làm gì có chuyện trùng hợp nhiều lần như vậy? Nhưng khi đó cậu cũng không có hứng thú lắm, trong đầu chỉ là ý muốn thi một trường đại học thật tốt, sau đó rời khỏi nơi này.
Nhưng lần nào cô cũng nhìn cậu bằng đôi mắt sáng lấp lánh, tất cả đều nhắc nhở cậu rằng, nữ sinh này thích mình, vô cùng thích.
Trong lòng cậu thật ra có chút cảm giác vui mừng, cậu cũng có tâm hư vinh, được một nữ sinh như vậy thích, có ai mà không vui vẻ chứ, cậu cũng không ngoại lệ, nhưng so với vui mừng, càng cảm thấy bất lực.
Từ lúc bắt đầu, cậu đã rất tỉnh táo, hai người tuyệt đối không có khả năng.
Mãi cho tới ngày kia, ở trước cửa văn phòng, bí mật mà cậu muốn che giấu đột nhiên bị cô vạch trần, rõ ràng cô không làm gì sai, nói vậy cũng chỉ muốn giúp cậu mà thôi. Cậu cũng biết gia cảnh cô rất tốt, lại không rành thế sự, nhưng một khắc kia, phẫn nộ xấu hổ và buồn bực bỗng nhiên bao phủ lấy cậu, buột miệng thốt ra câu nói tổn thương người khác, liều mạng che giấu chút tự tôn đáng thương, sau đó rời đi.
Cậu không muốn làm vậy, chỉ là không khống chế nổi."
Hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng tới cậu, không phải vật chất mà là tinh thần, không có cách nào khép lại cảm giác tự ti.
Điều có thể làm chỉ là tránh xa cô ra, dập tắt hi vọng của cô, cái thích không tạp chất của cô so với chút hảo cảm của cậu không đáng nhắc tới.
Đưa tay xoa thái dương, cậu đứng dậy tới phòng bếp, thành thạo nấu ăn, đợi chút nữa bố mẹ về muộn ăn khuya.
...
"A~" Trong căn phòng yên tĩnh đen tối, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề gợi cảm của thiếu niên.
Cả người Dung Giai nằm trên giường, đôi tay không ngừng chuyển động dưới hạ thân, anh nhíu mày, khuôn mặt ửng đỏ vì hưng phấn.
Rất lâu sau...
"Mẹ nó! Không ra nổi!" Anh hung hăng mắng một câu, trên mặt mang theo ȶình dục không có cách nào phát tiết.
Mới đầu chỉ cần nhớ tới khuôn mặt tiểu yêu tinh kia, nửa giờ là có thể ra được, không ngờ càng về sau càng khó, càng nghĩ tới khuôn mặt cô, dục vọng lại càng tăng không ngừng.
Dung Giai nhìn thoáng qua cự vật đứng thẳng tím đỏ, nghiến răng đứng dậy, chân trần tới trước tủ quần áo, tìm nửa ngày lấy ra một cái qυần lót của thiếu nữ nhỏ xinh đáng yêu rồi quay về giường.
"Bảo bối... Họa Họa... đều cho em..." Đôi chân thon dài của thiếu niên mở rộng, nhắm chặt hai mắt, tay cầm qυần lót hung hăng cọ xát vào vật giữa chân, không đến hai mươi phút gầm nhẹ một tiếng, tiết ra tinhdịch.
"Đáng chết! Ngày nào cũng vậy ông đây héo khô mất." Dung Giai lấy khăn đầu giường lau tay mình, cầm theo qυần lót đã dính đầy tinhdịch đi vào phòng tắm, mẹ nó, sao lúc ấy lại không trộm áo ngực của cô về nữa chứ! ...
Sáng sớm, Vưu Thị Họa ngậm một miếng bánh mì chậm rãi xuống dưới, liếc mắt một cái đã thấy thiếu niên đứng trước cửa, dáng người cao lên, bên môi cười như không. Phía sau là ánh nắng ấm áp và bầu trời xanh thẳm, đẹp như một bức tranh.
Vưu Thị Họa nhướn mày vẫy tay với anh chào hỏi, "Đi cùng?"
Dung Giai gật đầu, đưa túi đựng bút trong tay cho cô, sau đó không nhanh không chậm đi bên cạnh, câu được câu không nói chuyện phiếm, đường đi mười phút cũng nói được không ít chuyện.
Hai người thân mật đi vào cổng trường, tới trước khu dạy học khiến không ít người thấy được, dọc đường đi thu hoạch được không ít ánh mắt tò mò.
Vưu Thị Họa cũng lười quản bọn họ nghĩ gì, lo cho chính mình đi, Dung Giai đối với việc này cầu mà không được, anh ước gì cả trường này cho rằng hai người ở bên nhau.
Lúc đi ngang qua lớp ba, Vưu Thị Họa thấy bước chân anh không dừng lại, dáng vẻ giống như muốn đưa cô tới tận lớp, cô xoay người ngăn anh lại, khoảng cách cũng không xa, cô cũng không thể xảy ra chuyện gì được.
Dung Giai thấy thái độ cô kiên quyết, cũng không đi theo nữa, đứng tại chỗ hỏi, "Nếu qua vòng đấu loại mời cậu tới Cửu Thiên ăn mừng được chứ?"
"Nếu qua thì hẳn nên là tôi mời mới đúng." Vưu Thị Họa trả lời.
"Ồ? Vậy là đồng ý?" Anh cười ra mặt, trong mắt mang theo vui vẻ.
"Tại sao lại không, độc thân không ai quản nổi." Vưu Thị Họa nhún vai, cúi đầu nhìn đôi giày màu hồng đeo trên chân anh, thật giả khen một câu, "Hợp đó", sau đó xoay người về lớp.
Dung Giai đứng đó nhìn cô vào lớp, cúi đầu nhìn đôi giày trên chân, hoạt động cổ chân một chút, cả người vui sướng vào lớp, không biết liệu cô có phát hiện, bây giờ ở trước mặt anh, cô càng ngày càng chân thật.
Ừm, mặc dù đeo đôi này có chút đau chân, nhưng đeo vào tâm tình đúng thật là lên cao.