Edit by Táoo ~
———————————-
Khuyên tai? Trong đầu như có cái gì chợt lóe, Vưu Thị Họa cũng không nghĩ lại, nữ sinh trong ảnh cười vô cùng ngọt ngào. Nhìn Lý Tư Vũ và nam sinh không thấy rõ khuôn mặt trong tư thế thân mật, cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cậu ta và Quý Trạch Chi hôm đó chỉ là nói chuyện học tập, tưởng tượng như vậy, tâm tình cô tốt hơn không ít.
Cô giáo sớm đã không ở trong lớp, Vưu Thị Họa đứng ngồi không yên, thấy Vân Đóa nghiêng sang nhìn lại lập tức cúi đầu làm như đang nghiêm túc đọc sách.
"Haizz!" Vân Đóa thở dài, "Đi thôi, đừng giả vờ nữa, đưa cậu đi lấy sách."
Vưu Thị Họa lập tức buông lỏng sách giáo khoa trong tay, ánh mắt sáng ngời đứng dậy đi theo Vân Đóa ra khỏi phòng học.
"Vân Đóa, sao cậu biết cậu ấy sẽ ở văn phòng?" Vưu Thị Họa lấy từ túi áo đồng phục ra một chiếc gương nhỏ để soi, rất tốt, tóc không rối.
"Bởi vì cứ đầu năm là sẽ lấy danh sách tham gia thi học sinh giỏi, văn rồi toán lý hóa, môn nào thầy cô cũng muốn cho cậu ấy đi thi, mấy ngày nay có nghĩ cậu ta cũng khó có thể ra khỏi văn phòng.
"Ồ~" Vưu Thị Họa gật đầu, lại nhịn không được cúi đầu cười trộm, "Cậu ấy thật lợi hại~"
Văn phòng tầng hai nằm ở cuối hành lang, diện tích rất lớn, giống như các thầy cô đều ở tại đây vậy.
Vân Đóa đưa cô lên lầu hai, đến trước cửa văn phòng, nhỏ giọng nói cho cô biết Quý Trạch Chi và các thầy cô ở vị trí nào, thấy Vưu Thị Họa gật đầu đã rõ, lúc này mới lên tiếng gõ cửa rồi đẩy cửa vào trong.
Vừa vào cửa, phía bên phải cách đó không xa chính là bàn làm việc của thầy cô lớp 9, Vưu Thị Họa liếc mắt một cái đã thấy thiếu niên ăn mặc đơn giản ngồi đó không xa.
Nếu không phải Vân Đóa lôi kéo, Vưu Thị Họa thiếu chút nữa đã đứng yên bất động.
Trong văn phòng lúc này có không nhiều thầy cô, trừ các giáo viên chủ nhiệm thì cũng chỉ có vài thầy cô môn tiếng Anh.
Vân Đóa đẩy nhẹ khuỷu tay cô, "Đó chính là giáo viên tiếng Anh của lớp 9, cũng là chủ nhiệm lớp bọn họ."
Vưu Thị Họa thất thần gật đầu, đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm Quý Trạch Chi.
Cũng may bàn làm việc của lớp 5 và lớp 9 cách nhau không xa, cô có thể nhìn rõ người trong lòng mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn cậu gần như vậy, quả thực không thể rời mắt nổi.
Vân Đóa thở dài, động tác trên tay chậm lại, để Họa Họa có thời gian nhìn nam thần thêm chút nữa.
Bởi vì khoảng cách rất gần, Vưu Thị Họa có thể nghe được từng câu chủ nhiệm lớp nói với cậu.
Giáo viên chủ nhiệm đã trên dưới 40 tuổi, giọng nói như kiềm chế lửa giận, "Vì sao em không báo danh thi tranh biện?"
Quý Trạch Chi không nói gì, trầm mặc trong chốc lát mới đáp, "Em muốn tập trung vào thi vật lý và toán học trước."
Giọng nói cậu vô cùng dễ nghe, giống như cơn gió mát mùa hè chậm rãi thổi qua núi, tim Vưu Thị Họa đập càng nhanh, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
"Rầm" Chủ nhiệm lớp hung hăng đập lên mặt bàn, âm thanh nặng nề vang lên.
Cô há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, ánh mắt lướt qua Quý Trạch Chi, nhìn hai nữ sinh đứng cách đó không xa.
Vưu Thị Họa bị âm thanh này dọa hoảng sợ, vội vàng thu hồi tầm mắt, giả bộ như đang làm việc của mình.
"Đi thôi." Ở lại đã lâu, Vân Đóa đã lấy xong bài tập, đưa cho cô một chồng, Vưu Thị Họa gật đầu ra khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi vài bước, Vưu Thị Họa sợ hãi vỗ ngực, "Chủ nhiệm lớp bọn họ thật đáng sợ, cô ấy sẽ không mắng Quý Trạch Chi chứ?"
"Ngày thường cô giáo Hứa cũng không như vậy đâu." Vân Đóa cũng cảm thấy kỳ quái.
Vừa tới cầu thang, bước chân Vân Đóa ngừng lại, có chút ảo não, "Họa Họa, tớ quên lấy đáp án rồi, cậu quay lại lấy giúp tớ đi."
Vưu Thị Họa gật đầu, đưa bài tập trong tay cho cô, xoay người về văn phòng.
Đi tới cửa, Vưu Thị Họa đang chuẩn bị lên tiếng đã nghe được âm thanh rõ ràng truyền từ trong ra.
"Cô biết thi lý và toán có tiền thưởng, nhưng nếu em tham gia kỳ thi tranh biện này đạt được giải cao, đối với việc thi vào đại học của em sẽ rất tốt."
Vưu Thị Họa trầm mặc đứng đó, cảm giác giống như mình sắp biết được bí mật.
"Haizz, Trạch Chi, cô biết lòng tự trọng của em rất lớn, không muốn nhận sự trợ giúp của các bạn, suất học bổng cho học sinh nghèo năm nay cô đã xin được giúp em rồi, cho nên, cô vẫn hi vọng em có thể tham gia thi tranh biện."
Thật lâu sau, cô mới nghe được giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên, "Cảm ơn cô."