Sau khi tuyên bố chủ quyền người đàn ông thì cậu đè Cố Thành Lâm lên góc tường hôn, khí thế mạnh mẽ, nhưng sức lực không đủ, môi lưỡi giao triền, hơi thở hòa quyện, Ôn Mộc chỉ lo đối kháng với cái lưỡi đang làm loạn trong khoang miệng cậu, khi đã kịp phản ứng lại, cậu đã nằm ở trên giường, Cố Thành Lâm hô hấp nặng nề, ánh mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm.

Ôn Mộc đưa tay sờ xoạng vài giây, từ phía dưới gối móc ra mấy thứ đã lén đi mua, nhếch môi cười.

Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ vì đối phương, ngầm hiểu ý.

—— tui là đường phân cách những gì đã xảy ra ——

Sau khi kết thúc thì đã đến buổi trưa, tắm xong vài phút bụng Ôn Mộc đã gióng trống, Cố Thành Lâm hôn trán cậu bảo cậu nghỉ ngơi, đứng dậy đến nhà bếp, cơ thể Ôn Mộc dù hơi đau, nhưng vẫn mặc quần áo đi theo, Cố Thành Lâm nấu cơm, cậu liền dính ở phía sau ôm eo anh, anh đi đâu cậu đi đó.

Cố Thành Lâm hỏi: “Em là yêu tinh dính người từ đâu tới vậy hả?”

Ôn Mộc nũng nịu nói: “Từ nhà anh tới đó.”

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đều mua từ hôm chuyển về, xào hai món đơn giản, rồi nấu phần cơm cho hai người, trên bàn ăn cùng thảo luận phương tiện giao thông lúc xuất phát, Ôn Mộc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tàu hỏa ha?”

“Cũng được.” Cố Thành Lâm không ý kiến.

“Nhưng mà sẽ hơi lâu, nếu như anh say xe thì dựa vào vai em này.” Ôn Mộc ưỡn ưỡn lồng ngực gầy gò.

“Quá gầy.” Cố Thành Lâm nói.

“Vậy hả?” Ôn Mộc bóp bóp vai, toàn là xương xẩu.

Cố Thành Lâm gắp một miếng thịt cho cậu: “Mập lên một chút dựa vào thoải mái hơn.”

Ôn Mộc nghiêm túc gật đầu: “Vậy em sẽ ăn nhiều hơn nữa.”

Buổi chiều chừng bốn, năm giờ, Ôn Mộc chuẩn bị đi làm, trước khi ra cửa điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Diệp Du gọi video, cười hỏi: “Mộc Mộc dậy chưa?”

“Dạ rồi, chuẩn bị đi làm ạ.” Ôn Mộc tâm tình rất tốt, Cố Thành Lâm đang dựa vào tủ quần áo đợi cậu ra ngoài.

Diệp Du hỏi: “Còn mấy ngày nữa mới làm xong? Sắp khai giảng rồi, về với ba mẹ ở mấy ngày nha.”

Ôn Mộc nói: “Quản lý Trần xếp cho con tới thứ sáu tuần này, chủ nhật trở về chuẩn bị hành lý, thứ hai sẽ đến trường.”

“Đi sớm vậy sao?” Diệp Du nhíu nhíu mày, cảm thấy kì nghỉ hè này con trai ở nhà ít quá.

“Con và bạn học hẹn đi chơi đó mẹ.” Ôn Mộc hướng về phía bạn học nam của mình mím môi cười.

“Bạn nào vậy, mẹ có quen không?” Diệp Du hỏi cậu.

Ôn Mộc nói: “Sau này con sẽ giới thiệu cậu ấy cho ba mẹ, cậu ấy rất ưu tú, mẹ nhất định sẽ thích cậu ấy cho mà xem.”

Diệp Du gật đầu: “Tốt lắm, có cơ hội thì mời đến nhà ăn cơm, thứ sáu ba mẹ đi đón con có được không?”

Ôn Mộc đáp ứng liên tục, vừa định cúp máy, liền nghe Diệp Du hỏi: “Cục cưng ơi, phía dưới cổ con bị làm sao đấy?”

Dưới cổ? Ôn Mộc vội vàng cúi đầu, dưới cổ áo thun lộ ra dấu hôn nhàn nhạt, cậu nói: “Trong, trong phòng có con muỗi to lắm, con bị đốt một phát.”

Diệp Du không nghi gì, còn bảo cậu mua thuốc đuổi muỗi, cúp điện thoại, Ôn Mộc che che cổ áo, đi tới bên cạnh Cố Thành Lâm nói: “Đi thôi.”

Cố Thành Lâm khoanh tay nhìn cậu: “Em mắng anh.”

“Làm… làm gì có?”

Cố Thành Lâm kéo cổ áo cậu xuống, nhắc nhở: “Muỗi to.”

Ôn Mộc phản ứng lại ôm anh cười: “Anh chính là con muỗi to, cắn đầy người em!”

“Vậy thì phải cắn thêm mấy cái nữa.” Nói xong dứt khoát lột áo cậu ra, gặm cắn mấy cái ở đầu vai cậu, Ôn Mộc bị giỡn đến ngứa, vội vàng xin tha: “Em sai rồi em sai rồi, sắp muộn rồi đấy.”

Mấy ngày cuối cùng, ca làm của Cố Thành Lâm giống với Ôn Mộc, quản lý Trần thừa dịp nhàn rỗi, tìm tới Cố Thành Lâm đưa cho anh một tấm thẻ, Cố Thành Lâm không nhận.

Quản lý Trần nhét vào túi anh: “Cũng không có bao nhiêu tiền đâu, không sánh được số tiền hồi trước ba con phát lương cho chú đâu, học phí tự con trả, chú không cho, chút tiền này xem như là chú mời con ăn cơm, sau này ở thành phố A không dính vào rắc rối thì đừng đánh nhau, Ông Thư Quốc chú trông hộ con.”

“Cảm ơn.” Cố Thành Lâm nghe lọt tai.

“Đi sớm một chút, rời khỏi chỗ này cũng tốt.” Quản lý Trần hút thuốc, vỗ vỗ vai anh: “Giỏi quá, trưởng thành rồi, nếu ngày nào đó chú xuống suối vàng gặp được ba con, còn có thể nói cho ổng biết con sống rất tốt.” Nói xong thấy mũi cay cay, nước mắt còn chưa rơi xuống, đã nghe Cố Thành Lâm nói: “Thuận tiện nói cho ba con biết chú là lưu manh.”

“Mẹ mày, nhãi con có biết nói chuyện không hả?” Trần Bằng tức giận đến nỗi muốn đánh người.

“Nhanh tìm vợ đi.”

“Tìm cái gì chứ, không nhà không cửa, lấy cái gì nuôi gia đình.” Trần Bằng xuất thân nông thôn, mười tám tuổi một mình vào thành phố lang bạt, tiền lương đầu tiên trong đời là năm trăm tệ, chân trước mới vừa vào túi, chân sau đã bị người ta lừa, lưu lạc đầu đường xó chợ được cha Cố Thành Lâm tình cờ gặp, thấy chàng trai vừa giản dị vừa đáng thương, liền cho chức vụ làm tài xế, làm được tận mười năm liền.

Trần Bằng vẫn luôn mang lòng cảm kích, dù nhà tan cửa nát, nhưng hắn vẫn quan tâm đến Cố Thành Lâm như trước.

“Vậy chú cứ sống một mình cả đời đi.” Cố Thành Lâm không có ý định ủng hộ hắn.

Trần Bằng tức giận trợn mắt: “Chú nghe nói Viên Khôn gần đây gặp phiền phức.”

“Ừm.” Viên Khôn đã lâu rồi chưa xuất hiện.

“Con vẫn nên cẩn thận một chút, gã vẫn còn ghi hận ba con, mẹ nó chứ chú không hiểu nổi đầu óc thằng đó nghĩ cái gì, đúng là lòng lang dạ sói.” Trần Bằng hút thuốc xong, ném vào thùng rác: “Đi làm việc đi, sau này đến thành phố A chú cũng không tin thằng khốn Viên Khôn còn quấn lấy con.”

Khoảng ba giờ sáng, Ôn Mộc kết thúc công việc của mình, chạy đến nhà bếp tìm Cố Thành Lâm giúp anh rửa ly, Cố Thành Lâm hỏi: “Có thấy khó chịu gì không?” echkidieu2029.wordpress.com

“Cũng ổn, chỉ hơi khó chịu một chút thôi.” Ôn Mộc nhỏ giọng nói, liền quay đầu hôn một cái lên môi Cố Thành Lâm, để chứng minh mình thật sự không sao còn bồi thêm một câu: “Về nhà còn có thể làm thêm mấy lần nữa.”

“Quỷ háo sắc.” Cố Thành Lâm chặn trán cậu lại cười.

Ôn Mộc liếc mắt: “Chỉ háo sắc của anh thôi.”

Hai người cùng làm việc nhanh hơn rất nhiều, lúc Cố Thành Lâm đi vứt rác, Ôn Mộc chờ trong phòng thay đồ, vốn tưởng rằng quán bar không có ai, đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào, Ôn Mộc kinh ngạc: “Anh Đại Lưu? Anh còn chưa về à?”

Đại Lưu đáp một tiếng: “Buồn ngủ quá, anh tìm một chỗ chợp mắt một lát, mới vừa tỉnh, đi bây giờ đây.”

“Vậy anh đi đường cẩn thận.”

Bầu trời xám trắng rạng sáng Ôn Mộc đã nhìn hai tháng nay, cuộc sống trắng đen điên đảo sắp phải kết thúc rồi, lúc trước cậu không nghĩ tới đi làm ở đây còn có thể gặp được Cố Thành Lâm, càng không nghĩ tới trong hai tháng này, quan hệ của bọn họ đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, trên đường về nhà Cố Thành Lâm cõng Ôn Mộc đi, chân Ôn Mộc đung đưa qua lại: “Em không đau thật mà, có thể tự đi được.”

“Anh muốn cõng em cũng không được sao?” Cố Thành Lâm nói.

“Được.” Âm cuối sung sướng cuối kéo dài: “Anh muốn làm gì với em cũng được, có thể làm nũng với em cũng có thể tùy hứng với em.”

“Anh ấu trĩ vậy sao?” Cố Thành Lâm hừ cười.

“Anh ấu trĩ nhất.” Ôn Mộc không phục.

“Em mới ấu trĩ.”

“Anh mới ấu trĩ!” Một cuộc tranh luận hoàn toàn không có ý nghĩa kéo dài đến cổng chung cư, Ôn Mộc nằm nhoài trên bả vai Cố Thành Lâm thở dài: “Từng giây từng phút em đều không muốn xa anh, cuối tuần tận hai ngày không thể gặp mặt, phải làm sao bây giờ.”

“Hai ngày thôi mà, kiên trì một chút.”

“Không kiên trì được… Em ngoại trừ có thể kiên trì thích anh thì chuyện gì cũng không kiên trì được…” Ôn Mộc thì thào nói.

Cố Thành Lâm cong môi cười: “Vậy anh đi tìm em.”

“Có thật không?” Ôn Mộc hớn hở: “Vậy cuối tuần chúng ta có thể đi hẹn hò, đi xem phim, đi khu trò chơi điện tử không?”

“Gì cũng được, em thích đi đâu thì đi đó.” Cố Thành Lâm vẫn không có ý kiến.

Ôn Mộc nằm úp sấp ghé vào lỗ tai anh: “Em muốn đi đến trái tim anh.”

Cố Thành Lâm cười nhẹ: “Không phải em đã ở trong đó rồi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện