Ôn Mộc không dám hỏi Cố Thành Lâm tại sao lại hôn mình, cậu sợ Cố Thành Lâm trả lời “Tôi đang báo thù đó, dù sao lần trước cậu cũng đã cưỡng hôn tôi.”

Cậu nghĩ Cố Thành Lâm chín mươi chín phần trăm sẽ nói như vậy, cho nên cậu giữ im lặng, còn có thể cho là hai bên tình nguyện.

Khoảng cách giữa hai thành nam bắc vô cùng xa, không phải chui qua mấy cái ngõ hẻm là tới, Ôn Mộc đi theo sau Cố Thành Lâm, thứ đầu tiên nghĩ đến là: “Xa như vậy cậu tới đây thế nào?”

“Ngồi xe buýt.” Tuy rằng say xe, nhưng mà không tránh được, một ngày một lần là đủ lắm rồi.

Ôn Mộc đi nhanh mấy bước, sóng vai cùng anh: “Sau này mỗi ngày tớ dậy sớm một chút, đưa cậu đến đây nhé?”

“Xe đạp?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Ừm.”

“Biết bao nhiêu cây số không?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Ôn Mộc nghĩ, đúng là xa thật, “Vậy tớ mua một chiếc xe máy chở cậu đi nhé?”

“Cậu biết lái?”

“Tớ không biết… Nhưng tớ học được mà.” Ôn Mộc suốt cả đường đi đều nghĩ cách, cúi đầu, mím lấy đôi môi mới vừa bị hôn đến đỏ bừng, nhưng qua nửa ngày, cậu không những không nghĩ ra cách nào mà khóe miệng cứ cong cong lên khó giải thích nổi. echkidieu2029.wordpress.com

Cố Thành Lâm cầm lọ hoa, liếc mắt nhìn Ôn Mộc không ngừng run rẩy, “Này” một tiếng: “Cậu làm gì vậy?”

“Không làm gì hết.” Giọng nói Ôn Mộc có chút kỳ lạ.

“Cười cái gì?” Cố Thành Lâm dừng bước lại, chặn trước người Ôn Mộc.

“Tớ chỉ là muốn cười thôi.” Ôn Mộc ngẩng đầu, đôi mắt cong cong theo sát Cố Thành Lâm, giải thích hành vi của chính mình, “Người, người tớ yêu hôn tớ, tớ còn không được cười à.” Cậu cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, ánh mắt né tránh nhìn sang một bên, “Tớ cứ muốn cười đấy.”

“Ngốc.”

“Chỉ hơi ngốc thôi.” Ôn Mộc đồng ý.

“Còn mắng tôi?” Cố Thành Lâm nhìn xuống cậu.

“Tớ…” Ôn Mộc bị anh chặn lời, ngẩn ra nhớ tới cuộc đối thoại quen thuộc: “Tớ không mắng cậu, là cậu không nói đạo lý.”

Cố Thành Lâm không giải vậy cho mình, đi tới trạm xe buýt nói với Ôn Mộc: “Cậu về đi.” Rồi đặt lọ hoa lên đỉnh đầu Ôn Mộc, đợi cậu lấy xuống, mới buông tay ra, “Giúp tôi mang về.”

Thời gian còn sớm, Ôn Mộc ôm lọ hoa “mua” được từ nhà hàng Tây, lên xe buýt về thành Nam, chuyến xe này nhiều người, mặc dù đã chín giờ tối, vẫn không có chỗ ngồi, Ôn Mộc sợ lọ hoa mình tặng Cố Thành Lâm bị ép hư nên giơ lên cao, qua mười mấy trạm mới tìm được một chỗ ngồi, cậu biết Cố Thành Lâm ưu tú, lại không ngờ anh ưu tú như vậy, Ôn Mộc cảm thấy mình chẳng có ưu điểm gì, so với Cố Thành Lâm, hình như cậu chẳng có gì để so được.

Về đến nhà, Ông Đinh Đinh đã ngủ rồi, hai ngày nay có đứa nhóc này ở bên cạnh, xóa tan đi nỗi sợ ma, cộng thêm cái hôn tối nay, Ôn Mộc mở đèn cũng không cảm thấy sợ nữa, cậu lấy điện thoại ra, muốn tìm một phương tiện giao thông thích hợp, ngoại trừ xe đạp thì là xe điện hoặc xe máy, còn có xe ba bánh cho người già, não Ôn Mộc bị lấp bởi hình ảnh mình chạy xe ba bánh chở theo Cố Thành Lâm, nằm úp sấp ở trên gối cười ra tiếng, cậu cảm thấy Cố Thành Lâm có thể sẽ ngồi, Cố Thành Lâm cũng không để ý người khác nhìn anh thế nào đâu.

Đang nghiên cứu chăm chú, đột nhiên truyền đến hai tiếng tiếng gõ cửa, Ôn Mộc liếc nhìn thời gian, mười một giờ đêm rồi, cậu đi tới cửa khẽ hỏi: “Ai vậy?”

“Anh đây, Hồ Tu.”

Ôn Mộc bình tĩnh lại, mở cửa phòng hỏi: “Có chuyện gì không?”

Trong tay Hồ Tu mang theo bữa khuya, nhếch miệng cười với Ôn Mộc: “Ăn không?”

“Tôi ăn cơm tối rồi.” Ôn Mộc nói.

“Đây là bữa khuya mà! Đừng khách khí, xuống lầu đi.” Hồ Tu vô cùng nhiệt tình.

Ôn Mộc không cự tuyệt được, chỉ có thể đi theo, giữa sân có một bàn đá nhỏ, hai chiếc ghế gỗ, Hồ Tu trải một tờ báo lên bàn, rồi đưa một tờ cho Ôn Mộc lót lên ghế ngồi.

“Cậu tên Ôn Mộc phải không.” Hồ Tu đưa cậu một lon bia.

“Ừm.” echkidieu2029.wordpress.com

“Đẹp trai đấy.” Hồ Tu hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, híp mắt cười, ra vẻ “tôi có chuyện cần đến vẻ mặt của cậu”.

“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Ôn Mộc vô cùng dứt khoát không nhận lời khen này, trực tiếp hỏi.

“Anh thích người thẳng thắn như cậu.” Hồ Tu nhấp một hớp bia, “Cậu… giúp anh thổi chút gió bên gối nhé?” (*)

(*) thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc. (Theo lời giải thích của truyện Hoàng Cung Ký Sự)

“Gió, gió gì?” Bia trên tay Ôn Mộc thiếu chút nữa rơi xuống đất, lỗ tai đỏ chót.

“Cậu giúp anh nói chuyện với Thành Lâm, khuyên cậu ta gia nhập ban nhạc của anh, anh về đây ở là chuẩn bị liều chết với cậu ta đấy, thật, Thành Lâm không giúp anh, anh phải đi tìm việc làm.” Hồ Tu không cợt nhả nữa, hỏi cậu, “Cậu từng có mơ ước gì không?”

Cố Thành Lâm có tính không? Ôn Mộc sẽ không ngại ngùng mà nói ra đâu.

“Ài, cậu còn nhỏ, không biết tại sao anh lại chấp nhất như vậy đâu, vì đây là phương hướng cuộc đời của anh, nếu anh không đi con đường này thì anh cũng không biết phải sống thế nào, anh rất cần Thành Lâm giúp anh một tay.”

Ôn Mộc cảm thấy Hồ Tu đánh giá cao cậu quá, có chút khó khăn: “Tôi không giúp được anh đâu, Cố Thành Lâm, anh ấy có suy nghĩ của riêng mình, tôi có là cái gì đâu, tôi với anh ấy cũng không có quan hệ thân mật, coi như là vậy…”

Hồ Tu biết chứ, tìm Ôn Mộc chỉ là thử vận may, chủ yếu vẫn là nửa đêm rảnh rỗi đến phát chán, muốn tìm người nói chuyện phiếm, vì vậy đổi đề tài: “Cậu cảm thấy Cố Thành Lâm thế nào?”

“Cực kỳ tốt.” Ôn Mộc không do dự.

“Ha ha, cũng tạm, cái thằng này á, phân biệt được tốt xấu, nếu như cậu thật lòng với nó, nó cũng sẽ thật lòng với cậu, nếu cậu thích nó thật, nó cũng nhìn ra được, cho nên tuyệt đối đừng có tự ti.”

Ôn Mộc cảm kích liếc hắn một cái, nói tiếng: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, ài.” Hồ Tu thở dài, “Thật ra anh biết nguyên nhân cậu ta không muốn gia nhập ban nhạc, cảm thấy cứ phải chạy khắp nơi, nó không thích cuộc sống phiêu bạt, cậu đừng nhìn nó lúc thường không sợ trời không sợ đất, thật ra tâm lý rất không vững vàng, nó sợ Ông Thư Quốc ngày nào đó bệnh chết, sợ Ông Đinh Đinh không thể bình an lớn lên, Ông Thư Quốc có một tấm thẻ, học phí của Ông Đinh Đinh hình như đều tích góp đến lúc tốt nghiệp đại học rồi, nó đến thành phố A cũng không kiên định, mà Ông Thư Quốc già rồi, nó không dẫn theo được, chỉ có thể nhân lúc nghỉ hè kiếm nhiều tiền một chút, mời người chăm sóc.”

Ngón tay Ôn Mộc vuốt nhẹ lên chai bia vài giây: “Giữa ông với Cố Thành Lâm…”

“Bọn họ đó à.” Hồ Tu suy nghĩ một chút mới nói, “Bố mẹ Cố Thành Lâm xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, con trai con dâu của Ông Thư Quốc cũng chết trong vụ đó, trách nhiệm song phương đều có, kết quả mới mười hai tuổi Cố Thành Lâm chạy đến bồi thường, ông nghĩ thông suốt, không giận chó đánh mèo một đứa nhỏ, nhưng Cố Thành Lâm quá kiên quyết, giống như khi đó nó không làm chút chuyện sẽ sống không nổi, có rất nhiều lần là thật sống không nổi nữa, làm sao để cố gắng vượt qua, đều dựa cả vào bản thân mình.”

“Còn có Ông Đinh Đinh, bị cha mẹ cặn bã cũng ở trong khu này vứt bỏ, không có liên hệ máu mủ gì với ông cả, ba người bọn họ xem như là sống nương tựa lẫn nhau.”

Hồ Tu thấy Ôn Mộc cúi đầu, cầm lấy xâu thịt nướng cắn một cái: “Nó trước đây ngoại trừ hai ông cháu kia thì chẳng chấp nhận ai cả, sau đó tiếp nhận thêm một anh em mặt dày mày dạn là anh đây, còn có quản lý Trần ở quán bar, ổng từng là tài xế cho nhà Thành Lâm, đối xử với Thành Lâm rất tốt, nhiều năm qua, hàng xóm láng giềng cũng đã nói chuyện với nó rồi, cậu thích nó thì mạnh dạn một chút, anh cảm thấy nó có ý với cậu, nhưng trong lòng nó chắc chắn cũng không có cảm giác an toàn.”

Hồ Tu nói rất bình thản, trong lòng Ôn Mộc vẫn thấy man mác đau buồn, cậu không có cách nào để cảm nhận dĩ vãng của Cố Thành Lâm, chỉ hy vọng với tình yêu của mình, có thể khỏa lấp một vài lỗ thủng trong lòng anh.

Sáng sớm tám giờ, Ôn Mộc đã tỉnh rồi, cậu chuẩn bị đổi mới phương tiện đi lại của hai người.

Vừa đi vào ngõ, liền nghe thấy góc đường “uỳn uỳn” vài tiếng, Ôn Mộc vội vàng nhích sang bên cạnh, chuẩn bị nhường đường.

Trước mặt chính là một chiếc xe môtô màu đen, không lướt qua để lại một làn khói trắng, mà dừng lại bên người Ôn Mộc.

Người trên xe duỗi chân dài chống dưới đất, hai tay lấy mũ bảo hiểm xuống, phía trên cái ngõ nhỏ hẹp là bầu trời xanh thẳm, mặt trời chiếu lên mái tóc ngắn từ từ lộ ra, xanh đen hòa quyện với nhau.

Cố Thành Lâm nhíu mày nhìn Ôn Mộc, không lên tiếng.

“Xe của cậu sao?” Ôn Mộc kinh ngạc hỏi.

“Ừm.”

“Cậu biết lái?”

“Đương nhiên.” Cố Thành Lâm cầm mũ bảo hiểm hỏi ngược lại, “Cậu muốn học à?”

Ôn Mộc vội vàng gật đầu.

“Sao lại muốn học?” Cố Thành Lâm biết rõ còn hỏi.

“Học xong sẽ chở cậu đi làm.” Ôn Mộc nghiêm túc nói.

Cố Thành Lâm rất hài lòng với câu trả lời này, ném cho cậu một cái mũ khác: “Trước tiên dạy cậu một tiếng đồng hồ.”

“Được!” Ôn Mộc đội nón lên, ngồi vào phía sau, yên sau hơi nghiêng về phía trước, Ôn Mộc ổn định chỗ ngồi, nghĩ một hồi, lại hỏi, “Có thể ôm eo không?”

“Cậu muốn ngã xuống à?”

Ôn Mộc đột nhiên lắc đầu: “Không muốn.”

“Không muốn còn hỏi?” Cố Thành Lâm cảm thấy cậu hỏi câu này ngớ ngẩn thật.

Ôn Mộc nhếch môi cười, cánh tay vòng qua hông anh, cảm giác giống như tối hôm qua, rất cứng cáp, đường nét rõ ràng.

Xe gắn máy chạy ra khỏi con hẻm, tiếng nổ máy cũng không dễ nghe, rẽ vào một con đường rậm rạp cây cối thưa dân, rồi lại chạy thẳng, Ôn Mộc cũng không biết Cố Thành Lâm đi đâu, nhưng dù là nơi nào, cậu cũng bằng lòng đi theo, xa là chân trời góc biển, gần chính là ngay tại đây.

“Cố Thành Lâm!” Ôn Mộc nằm úp sấp lên người anh, lớn tiếng nói bên tai anh.

“Nói.”

“Hình như hôm nay tớ lại thích cậu hơn rồi!”

Cố Thành Lâm vẫn nhìn thẳng phía trước, nghe cậu nói xong, đáp một tiếng: “Biết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện