Edit: nynuvola
Từ mấy trăm năm trước, gia tộc Aldo và Glan đã theo chân gia tộc họ Chu rong ruổi sa trường, tạo ra một kỷ nguyên Đế Quốc mới.
Vấn đề là tính cách trưởng tộc nhà Glan thiên về bạo ngược tham lam, luôn sử dụng những biện pháp cực đoan trong chiến tranh cũng như đối với tù binh, sau khi Đế Quốc thành lập đã mở một con đường riêng cho bản thân, thậm chí còn muốn nuốt trọn hai gia tộc còn lại, nhiều lần gây hấn, vì vậy mà gia tộc Glan bị trục xuất.
Tiếp theo, phía Glan tự mình chiêu mộ binh sĩ và chiến hạm, trở thành kẻ độc tài thống trị tinh tế, vẫn ngầm ngầm nuôi binh nhằm đoạt lại Đế Quốc.
Đây là nguồn gốc của tinh khấu.
Thế nên tinh khấu luôn cho rằng thủ đô đã tước đoạt đi quyền thế vốn thuộc về bọn họ, đời đời đều cố gắng giành giật xâm chiếm Đế Quốc đến tận hơi thở cuối cùng, mục tiêu trước giờ chưa từng thay đổi —— đoạt lại Đế Quốc.
Gia tộc Aldo trở thành rào chắn của Đế Quốc trong suốt nhiều thế hệ.
Trưởng dòng tộc Aldo mỗi đời đều từng chinh chiến sa trường, bảo vệ Đế Quốc, người họ Aldo hoặc là gia nhập quân đội, hoặc kinh doanh.
Nhưng cho dù kinh doanh, hầu hết trong số họ cũng không chiếm bao nhiêu lợi nhuận, phần lớn đều dùng để trợ cấp quân đội của gia tộc, chế tạo vũ khí, bất cứ hoạt động nào của quân đội cũng cần đến tài chính hoặc tiết kiệm, thế nên Đế Quốc có xảy ra chuyện thì quân bộ cũng khó bị ảnh hưởng, vẫn có thể duy trì tuần hoàn mạnh mẽ.
Cha Lucas - nguyên soái cũng từng ra chiến trường, sau này vì ốm đau quấn thân nên sinh ra tính tình lạnh nhạt quái gở.
Ông có thể không phải là một người cha tốt, nhưng sâu trong tâm tủy đã từng là một quân nhân hết mình.
Bởi lẽ ấy mà sau khi Lạc Nhiễm nghe được toàn bộ đoạn ghi âm cuộc trò chuyện, y ngồi đờ cả người.
Núi tuyết vốn dĩ rất lạnh, lạnh đến mức y chẳng thể động đậy nổi một ngón tay.
Thật khó tin.
Dù có xấu xa tới đâu, ghen tức hay không cam tâm chăng nữa, sao nỡ lòng nào lại làm ra loại chuyện đó......
Con trai trưởng nhà Aldo.
Kleiman dè dặt nhìn Lạc Nhiễm, "Sao, Sao vậy?"
"Tôi vô cùng xin lỗi." Lạc Nhiễm hít sâu một hơi: "Nhưng liệu tôi có thể đi trước không? Tôi cần...... Một chỗ để tĩnh tâm và tự ngẫm một chút."
"Được, được chứ!" Kleiman vội đứng dậy: "Lạc thư ký không cần để ý đến tôi đâu!"
Phi cơ đã ở ngay bên cạnh lều, Lạc Nhiễm bước vào trong, thẫn thờ ngồi xuống ghế.
Lát sau đội trưởng đội điều tra liên lạc với y.
"Lạc thư ký?"
Lạc Nhiễm cố gắng điều chỉnh tâm tình, đáp: "Đội trưởng, nếu tôi và Thượng tướng cùng ra lệnh, anh sẽ nghe ai?"
"Là ngài."
Y thoáng kinh ngạc, có phần nghẹn họng, mấy lời thoại đã chuẩn bị sẵn bị kẹt trong đầu.
Đội trưởng tiếp lời: "Tôi nghe lệnh của Thượng tướng, nhưng trước khi xuất phát ngài ấy đã yêu cầu tất cả chúng tôi phải nghe theo sự chỉ thị của ngài."
Lạc Nhiễm đầu tiên là bất ngờ, sau nở nụ cười: "Được, tôi cần anh điều tra giúp tôi về trận thương vong của Thượng tướng Alton trong chiến dịch kia, tôi muốn anh phải tạm thời giữ bí mật, không được để Thượng tướng biết."
Y nói: "Đương nhiên không phải vĩnh viễn che giấu, chỉ có điều bây giờ ngài ấy đang hành quân, đừng làm ảnh hưởng đến ngài ấy, chờ khi nào người trở lại chúng ta báo kết quả cũng chưa muộn."
"Vâng!"
Giải thích toàn bộ xong, Lạc Nhiễm lấy hơi lần nữa rồi bắt đầu mở lại nội dung trong bộ đàm.
"Mục tiêu đi về phía bắc, tọa độ Y8E6......"
Rầm ——
Đúng lúc này, bên ngoài liên tục truyền đến từng trận tiếng vang lớn, giống như tiếng sấm phía chân trời. Lục Thành là người lao vào thông báo trước tiên: "Lạc thư ký! Chúng ta phải sơ tán ngay, có lở tuyết!"
"Được." Lạc Nhiễm nhét bộ đàm vào túi, đứng dậy đi đến phòng điều khiển chính.
Phía Kleiman cũng đang bắt đầu thu dọn, Lạc Nhiễm có thể nhìn thấy tuyết lăn xuống cách đó không xa, mang theo khí thế như muốn cắn nuốt tất cả.
Nhưng chưa hết, ngay giây phút cấp bách ấy, tiếng báo động đồng thời vang vọng khắp chiến hạm và phi cơ, âm thanh cực kỳ rõ ràng.
"Cẩn thận!"
"Quân địch tập kích!"
Lạc Nhiễm cau mày, tỉ mỉ quan sát những chiếc chiến hạm bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài, điên cuồng phóng hỏa về chỗ bọn họ.
Không có cờ hiệu hay đội hình gì cả, cũng chẳng phải quân đội chính quy. Y thầm đánh giá vừa đưa ra phán đoán đám người kia đến từ chợ đen.
Chỉ cần có tiền thì có thể thuê thợ săn ngầm.
Lạc Nhiễm nhớ Kleiman từng kể hắn bị đuổi gϊếŧ, hiểu rõ lý do tại sao hắn lại kéo y đến nơi này để nói chuyện.
—— Hắn lo bản thân không thể trở về.
Nên mới kéo theo y đến đây, muốn mượn tay lực lượng quân đội của Lucas để giữ cái mạng nhỏ.
Ngón tay y nhẹ nhàng gõ vào giao diện trên bảng điều khiển, nói với Lục Thành: "Không cần tham chiến, bảo vệ Kleiman rút lui."
"Tuân lệnh!"
Tiểu đội của Lục Thành cùng nhau che chắn cho Lạc Nhiễm trước phi cơ, người trong đội đã được huấn luyện nghiêm ngặt, trận hình kiên cố, có chiến hạm phối hợp với cơ giáp, đánh lùi kẻ địch. Chỉ có điều hành động vẫn chậm một chút, tuyết lở đã ở ngay trước mắt, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, âm vang ngày càng xa.
Lục Thành mở cơ giáp hét lớn: "Tiểu đội sẽ đưa Lạc thư ký rút lui trước!"
Ầm ầm ——
Tuyết bám sát theo gót chân bọn họ, nó khác hẳn việc dùng vũ khí so chiêu với kẻ địch, đây vốn là bản chất của thiên nhiên, chạy trốn hoặc chịu chết.
Cùng lúc này, phi cơ mà Lạc Nhiễm ngồi lung lay cực mạnh, đằng sau cabin truyền đến âm thanh bị bắn phá. Y lờ mờ đoán được chuyện gì, nhanh chóng chạy ra phía sau.
Quả nhiên thấy một cái lỗ thủng lớn.
Cabin bị nổ tung, khi Lạc Nhiễm chạy đến nơi cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ai đó thoáng qua đang mở dù nhảy xuống.
Một số người trong phi cơ đồng thời biến mất.
Có lẽ người trong nội bộ đã phá hủy phi cơ, sau đó diệt trừ những người khác vì sợ lộ thân phận bằng cách trực tiếp đẩy họ khỏi phi cơ rồi tháo chạy.
Ánh mắt y hơi tối đi.
Người gây nên chuyện này nhất định là một kẻ nhận được nhiều sự tín nhiệm mới có thể làm nhanh gọn lẹ không mảy may tiếng động như thế, không phải người ngoài, chỉ có thể là tay trong giở trò quỷ.
Nhưng tất cả phi cơ nơi này đều do Lục Thành tỉ mỉ lựa chọn, binh sĩ đi theo cũng là lính tinh nhuệ lâu năm, số lượng không nhiều lắm.
Quên đi, giờ không phải lúc nghĩ ngợi phân tích về nhân vật nằm vùng, phi cơ bị phá hủy một nửa mất khả năng bay, nó đang dần mất đi phương hướng dưới cơn bão tuyết và lở tuyết.
Lạc Nhiễm phải đưa tay nắm thật chắc những đồ vật bên cạnh mới không té ngã, đồ đạc hiện tại trong khoang đều bị xóc nãy ngã lăn lóc, rối loạn lung tung.
Chức năng điều khiển tự động bị hỏng, Lạc Nhiễm cố gắng lấy lại thăng bằng, đặt trọng lượng hướng đến phòng điều khiển chính, y muốn dùng thao tác tay để ổn định phi cơ và ngăn nó rơi xuống.
Oành ——
Gương thủy tinh đột nhiên bị tuyết trắng bao trùm, trận tuyết lở vẫn nối gót không rời, ý định vùi lấp chiếc phi cơ.
Lạc Nhiễm có thể thấy rõ tiểu đội đang dùng hết sức mình đột phá vòng vây địch để đuổi theo y.
Y đoán bọn chúng tưởng máy truyền tin còn nằm trên người Kleiman nên quyết tâm bắt sống hắn, riêng Lạc Nhiễm chắc chắn là đường chết.
Y cười lạnh, bật chức năng khẩn cấp trên phi cơ, bắt đầu quá trình liên kết tinh thần với hệ thống.
Người bình thường có lẽ không thể dùng cách này, nhưng Lạc Nhiễm lại là 3S Omega, y có thể dễ dàng kết nối với một hệ thống phức tạp dưới tình thế cấp bách cũng như trong tình trạng hỏng hóc nghiêm trọng hiện tại bằng tinh thần lực.
Các bộ phận bị phá hủy và không thể bay được, Lạc Nhiễm chỉ đành thử dùng tinh thần lực để điều khiển nó xem thế nào.
"Vèo ——" Chiếc phi cơ vốn đang rơi tự do bỗng xoay ngược 180°, lao vút lên trời một lần nữa.
Lạc Nhiễm tập trung toàn lực thao tác, vặn tốc độ và mã lực tối đa vội vàng bay thẳng đến hang động được đánh dấu trên bản đồ.
Đúng khoảnh khắc phi cơ sắp bị nhấn chìm trong bão tuyết, nó thành công tìm thấy lối vào trên cửa động rồi đâm thẳng vô trong.
Tuyết trắng đồng thời lấp kín toàn bộ cửa hang.
Hang động và thế giới bên ngoài lúc này ngăn cách nhau bởi một tầng tuyết dày cộm.
Lạc Nhiễm nhẹ nhàng thở phào.
Chỉ cần không bị chôn thân dưới tuyết tương đương với việc tìm đường sống nơi cõi chết, y có thể ngồi đây chờ cứu viện đến.
Năng lực của tiểu đội rất xuất sắc, chưa đến mức không giải quyết nổi kẻ địch, càng không thể không phá được lớp tuyết phía ngoài.
Khi phi cơ đáp xuống mặt đất, Lạc Nhiễm gục đầu lên bàn điều khiển, mồ hôi lạnh chảy dài
Đây là lần đầu tiên y và hệ thống liên kết tinh thần, còn thao tác bay cho nên nhất thời khó thích ứng kịp, huống hồ tinh thần của y từng chịu tổn thương lớn, quả thật có chút gắng gượng vượt qua.
Lạc Nhiễm gối đầu lên cánh tay, dồn dập thở dốc.
Tin tức tố......
Chưa từng có một thời khắc nào y khát vọng tin tức tố của Lucas như bây giờ.
Hang động lạnh hơn so với bên ngoài, y kéo căng quần áo, lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu nhìn xung quanh đánh giá.
Nơi này chẳng có gì đặc biệt cả, đâu đâu cũng là vách đá tối đen như mực, hơn nữa vì khí hậu rét lạnh mà lắng đọng thành rất nhiều mảng băng và nhũ băng, lối đi có mặt bốn phía, giống như từ đây có thể đi đến chỗ khác, vài lối đi còn vọng lại tiếng nước chảy.
Nhưng Lạc Nhiễm không có hứng thú đi thăm dò, sau khi chắc chắn xung quanh đều an toàn thì y lập tức trở về chiếc phi cơ rách nát của mình, khởi động hệ thống tạo nhiệt.
Y nhìn số liệu, mức nhiệt lượng trên chỉ có thể duy trì một ngày.
Vậy là đủ rồi.
Lạc Nhiễm thử kiểm tra hệ thống liên lạc.
"Tít tít......"
"Tít......"
"Lạc thư ký? Lạc thư ký!"
Là giọng nói của Lục Thành, tuy không rõ ràng lắm và xen lẫn rất nhiều tạp âm nhưng từng ấy đủ để Lạc Nhiễm cảm thấy yên tâm hơn chút, y nắm micro đáp: "Tôi đây, tôi không sao, không bị thương."
"Vâng! Vâng! Tít...... Chờ chúng tôi...... Tít tít, chúng tôi định vị chỗ anh...... Tít tít, lập tức tới ngay!"
"Được."
Lạc Nhiễm bật sóng điện từ trên phi cơ để máy quét định vị của Lục Thành có thể dò được.
Ầm ầm......
Sau khi sóng điện từ phát đi, dưới mắt đất lại rung chuyển lần nữa.
Lạc Nhiễm cảm giác hình như có gì đó đang lao đến đây, không phải vật thể mà là một luồng khí.
Luồng khí thế mang tính công kích.
Y ôm chặt đầu, đầu óc như bị xé toạch bởi thứ tinh thần lực từ bên ngoài đánh vào, vừa chợt hoảng hốt đã trông thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Vách tường đá đơn điệu vốn có bỗng hóa thành những phiến đá màu bạc dày đặc, đường vân đỏ phủ khắp bề mặt của những phiến đá kia tản ra ánh sáng lạ thường, chiếu sáng toàn bộ cửa động.
Thứ đang lấp lánh nọ chính xác là UNK trong quặng băng.
Ảo giác.
Từng tầng ảo giác trùng điệp chồng lên phần ký ức của Lạc Nhiễm.
"Trời ơi...... Tít......"
"Lạc thư ký! Tắt sóng truyền tin rồi...... Tít tít......"
"Tắt...... Tít tít......"
Lạc Nhiễm hồi tưởng lại.
—— Đọc truyện tại wpad và wordpress @nynuvola ——
"Cái gì?"
Lucas vừa rời khỏi chiến trường trở lại khoang điều khiển liền nhận được yêu cầu kết nối của Lục Thành. Hắn nghe Lục Thành kể chuyện xảy ra xong, nửa người lạnh ngắt, nhiệt huyết và lệ khí chưa tan bị cuốn đi sạch bách.
"Thượng tướng đừng lo lắng, chúng tôi đã khống chế toàn bộ đám sát thủ trong thời gian nhanh nhất rồi đào tuyết giải cứu Lạc thư ký." Lục Thành nói: "Lạc thư ký ngoại trừ bị nhiễm lạnh và thương tổn tinh thần thì không có vấn đề gì lớn! Hiện tại người đã đưa về bệnh viện tốt nhất ở thủ đô, bác sĩ Hạ đang điều trị cho anh ấy."
Thẩm Tây Lạc theo Lucas tới chiến trường, Lạc Nhiễm ở trong tình huống đặc thù không thể để người khác biết giới tính nhằm tránh nảy sinh ham muốn không đáng có, vì vậy Lục Thành chỉ có thể gọi một mình Hạ Chí.
"Tinh thần bị thương?" Lucas nhíu mày, bàn tay siết chặt điện thoại.
"Vâng! Chuyện đó...... Nói ra thì rất dài." Lục Thành thoáng ngập ngừng, dường như muốn sắp xếp từ ngữ cho đúng.
Cậu ta hôm nay mới từ miệng Hạ Chí biết Lạc Nhiễm là 3S Omega, không sốc mới là lạ.
"Đầu tiên, Lạc thư ký với tinh thần vốn bị thương chưa khỏi hẳn đã làm liên kết với phi cơ, mà tin tức tố cũng không mấy ổn định, hơn nữa anh còn ấy mở sóng điện từ gửi định vị cho chúng tôi."
"Tiếp theo...... Suýt chút nữa chúng tôi cho rằng mình gặp ảo giác luôn rồi, vì ngay khi chúng tôi dùng máy dò bỗng phát hiện chỗ hang động mà Lạc thư ký định vị không xa, có một sinh vật khổng lồ."
Lucas sững sờ.
"Cái gì?"
"Hang động thông với đường ngầm lớn nhất giữa ranh giới hai nước, không chắc có phải 'nó' bị sóng điện từ thu hút không nhưng nó bất ngờ xẹt qua... Chúng tôi cũng chưa thể chắc chắn nó chính xác là cái gì, hình dáng ra sao, chỉ có thể dùng máy dò nhiệt năng phác họa hình dáng một con trùng rất lớn..."
"Con trùng đó hình như chứa lượng sức mạnh tinh thần lực khủng khiếp, vì vậy mà Lạc thư ký mới bị thương, có điều nó di chuyển trong đường hầm dưới mặt đất với tốc độ rất chậm, nhóm chuyên gia phỏng đoán vì nó bự quá mức nên khó luồn vô những lối đi nhỏ, nó chưa kịp di chuyển đến hang động mà Lạc thư ký ở thì chúng tôi đã xông vào giải cứu người ra rồi."
Lục Thành nói tới đây vẫn cảm thấy đáy lòng đầy sợ hãi.
Lúc con vật to lớn kia vụt qua trong nháy mắt, máu toàn thân cậu ta đông cứng, lời ra khỏi miệng cũng không được trọn vẹn, quả thật là một cuộc chạy đua với thời gian.
"Sao có thể như thế?" Lucas khó tin: "Nơi biên giới khai phá và kiến tạo không ít công trình, sử dụng rất nhiều máy dò tìm nhiệt năng, loại sinh vật kia nếu tồn tại sao chẳng có ai phát hiện?"
Mà lại cứ nhằm lúc Lạc Nhiễm kẹt trong hang động mới xuất hiện? "Chuyện ấy chúng tôi không rõ...... Có lẽ phải đợi nhóm nghiên cứu trở về thủ đô báo cáo nguyên nhân."
Vừa ngắt cuộc gọi, Lucas bực bội ném mạnh điện thoại đi.
Tinh thần lực của Lạc Nhiễm bị tổn thương, y cần tin tức tố của hắn.
Lucas phì phò thở ra một hơi, nhanh chóng sải bước về phía boong tàu.
Phải mau lên.
Hắn cần gấp rút hơn nữa.
......
Phía bên kia, Lạc Nhiễm được đưa về phòng bệnh tốt nhất thủ đô, nhưng người vẫn chưa tỉnh lại.
Y nằm mơ một giấc mộng rất dài và nhớ ra tất cả.
......
Hơn hai mươi năm trước, giữa biên giới của Lạc Băng và Đế Quốc tồn tại một thành phố nho nhỏ.
Nó có tên gọi khác là thành phố thuần khiết, có lẽ bởi vì không có sự tranh chấp, những người ở đây sống trên sông băng, uống nước tinh khiết nhất và ăn loại thức ăn sạch sẽ họ gieo trồng từ thiên nhiên, mặc dù địa hình xa xôi và cách trở, ngăn với bên ngoài qua một dãy núi tuyết chót vót, đến cả phi cơ e cũng khó tìm thấy đường đi thích hợp để vào. Vì vậy, công nghệ không tiến bộ như thế giới bên ngoài nhưng tinh thần lực của hầu hết dân cư thành phố này đều đạt cấp S hoặc A, số liệu thậm chí có khi còn cao hơn nhiều người địa cầu cổ không tiếp xúc với lượng lớn chất bức xạ và công nghệ Đế Quốc.
Chính phủ Đế Quốc cố ý muốn khai thác kho tàng nhân tài ở đây, không ít lần phái người đến giao thiệp bắc cầu, gợi chuyện đưa họ về thủ đô.
Nhưng Đế Quốc chú ý như vậy, tinh khấu cũng không mắt điếc tai ngơ.
Vì thế thành phố bị tinh khấu tấn công xâm lược.
Lửa lớn thiêu cháy thành phố, Lạc Nhiễm lúc bấy giờ chưa tròn 10 tuổi được người thân lấy tính mạng che chở, bò ra ngoài lỗ hổng trên bức tường thành.
Sau khi thoát khỏi đó, đập vào mắt là quang cảnh mênh mông tuyết trắng không thấy điểm dừng.
Một mảnh trắng toát kèm theo bão tuyết, trên người Lạc Nhiễm vương chút hơi tàn vô thức đi hoài đi mãi, chẳng biết đã qua bao lâu, phương hướng đều trở nên mờ mịt, cuối cùng y đi tới một hang động.
Thời tiết quá lạnh, vì vậy Lạc Nhiễm trốn vào bên trong.
Thật xinh đẹp......
Đứa bé trai vừa bước vô lập tức ngẩn ngơ.
Trên vách đá toàn lấp đầy những phiến đá sáng rực rỡ, chiếu sáng cả hang động.
Lạc Nhiễm nhìn thấy trong góc có một con sâu với hoa văn màu đỏ trên lưng, nó có 6 cái chân, phần đầu vô cùng lớn, người bám vào vách đá không động đậy, giống như đang ngủ say.
Lấy con sâu kia làm trung tâm, những phiến đá xung quanh nó đều biến thành màu bạc với hoa văn đỏ, dần dần tản ra ngoài, những viên đá từ bình thường chậm rãi chuyển đỏ tựa hồ quá trình tiến hóa.
Lạc Nhiễm nghĩ bụng, con sâu này hẳn nắm giữ ma pháp.
Hơn nữa vừa bước vào liền cảm thấy hang động rất ấm áp, thân nhiệt cũng tăng lên.
Y còn bé, đương nhiên không hề biết đây là dấu hiệu sắp chết, cơ thể bắt đầu thấy ấm và cực kỳ muốn ngủ. Cậu bạn nhỏ không hề có khái niệm về cái chết, không sợ sâu bọ, thế nên nằm cuộn tròn người chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lạc Nhiễm thật sự không chết.
Ngủ một ngày, lần nữa tỉnh dậy, đuôi tóc của y hóa thành màu bạc.
Lạc Nhiễm không biết tại sao tóc y lại đổi màu, mỗi ngày ngồi trong động đếm những phiến đá bị đổi màu sắc xem được bao nhiêu.
Y không biết bản thân ở lại hang động kia bao lâu, chỉ uống mỗi mạch nước ngầm sống tiếp mà không cần ăn gì cả.
Có lẽ một tháng hay một năm trôi qua, đợi đến lúc Lạc Nhiễm quên mất cách nói chuyện, quên hết ký ức trong quá khứ.
Con sâu càng ngày càng to ra, sau đó nó chui xuống đất lặn mất tăm, Lạc Nhiễm không biết nó đi đâu rồi, y không ăn uống nên sức khỏe kiệt quệ, chỉ nằm đó không hoạt động tiết kiệm sức lực.
Mãi cho tới cái ngày, một cậu nhóc xuất hiện ngay cửa hang.
Bão tuyết hôm ấy đã ngừng, bên ngoài thậm chí xuất hiện mặt trời hiếm thấy.
Cậu nhóc đứng đó, rõ ràng chỉ lớn hơn y vài tuổi, nhưng đường nét trên gương mặt lại đầy khí phách và hung tàn.
"Chú, chỗ này còn có người."
Đây là khuôn mặt đầu tiên Lạc Nhiễm nhìn thấy sau khi cách ly với thế giới loài người.
Nhưng tinh thần y quá mệt nhọc, không nhớ nổi.
Một người đàn ông cao lớn đi đến, cau mày nhìn, "Người sống sót ở thành phố thuần khiết......?"
Người đàn ông cảm thấy thật khó tin, xem xét đứa trẻ duy nhất còn sống trước mắt, nghĩ thầm, sao mà nó có thể tồn tại một mình trong hang động lâu như thế được?
"Ưʍ......"
Lạc Nhiễm vô thức đưa tay về phía cậu nhóc kia.
Cậu nhóc tiến lên cầm tay y, hơi cứng ngắc an ủi, "Đừng sợ, chúng tôi đưa cậu về thủ đô."
Người đàn ông tự nhiên cảm thấy thú vị, ông liếc nhìn cậu nhóc đang cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng, nghiêng đầu mỉm cười: "Đi thôi Lucas, cuộc tuần tra dừng tại đây, đưa cậu bạn nhỏ này về thủ đô trước đã."
"Vâng."
Cậu nhóc ôm Lạc Nhiễm cuộn thành một cục be bé, nhanh chóng sải bước chân đi theo.
==================
Mấy ngày nay tâm trạng tui không được bình tĩnh cho lắm tại có bé người quen qua chỗ tui chơi 6 ngày nhiễm covid, tui ăn chung ngủ chung với ẻm suốt gần một tuần... Hiện tại thì kết quả test của tui là âm tính nhưng vẫn cần theo dõi 2 tuần, cũng không biết có thể bình an đi qua con trăng này không nữa :))) Mn nhớ chú ý sức khỏe nhé, đừng chủ quan dù đã tiêm vaccine hay chưa, uống nhiều vitamin các kiểu nữa(─‿‿─)