Edit: @nynuvola 

Lucas vốn không định bắt nạt Lạc Nhiễm, cảm xúc hiện tại của hắn đang không ổn chút nào. Hắn đại loại cũng lờ mờ phán đoán được, chắc là kỳ mẫn cảm đến rồi.

Nhưng đây là người tự động dâng tới trước cửa, còn lượn qua lượn lại trước mặt khiêu khích hắn. ......

Lucas ấn y trêи giường, đè lên người, sắc mặt hung dữ nhìn chằm chằm y.

Không khác gì so với lời đồn về tướng quân tu la chuyên ăn thịt người bên ngoài. Lạc Nhiễm có thể nhận thấy rõ ràng điều này.

Y mờ mịt ngẩng đầu đối mặt với hắn, biểu tình có chút ngây dại.

À, thì ra không phải khóc.

...... Không đúng, y đang nghĩ đi đâu vậy? Là quan tâm nên mới mất bình tĩnh sao? Dùng đầu gối để nghĩ loại người giống Lucas sao có thể có thứ như nước mắt được chứ.

Chuyện này....xong mợ nó rồi.

Lạc Nhiễm cố gắng giải thích, "Thượng tướng...... Tôi, tôi không cố ý, tôi còn cho rằng......"

"Cho rằng cái gì?" Lucas nhướn mi.

Lạc Nhiễm bị giữ chặt hai tay trêи đầu giường, Lucas nửa đè lên người y, đầu gối khóa chặt hai chân làm y không thể động đậy, hoàn toàn là tư thế bị khuất phục, mất đi năng lực phản kháng.

Lạc Nhiễm có chút khẩn trương nói: "Tôi tưởng rằng anh không vui......"

Thật sự không có cách nào nói ra được câu "Tưởng anh đang khóc huhu".

"Tôi quả thật là, cực kì, không vui chút nào."

Lucas nhàn nhạt liếc y: "Đặc biệt muốn bắt nạt cậu, cho nên mới cáu giận."

"......" Y nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện.

Hắn khẽ cười một tiếng, nắm chặt mắt cá chân y giơ cao lên.

Lạc Nhiễm: "......?!"

Lucas —— gãi vào gan bàn chân của y.

"A......!" Lạc Nhiễm giật nảy mình, cố gắng nhỏm dậy để ngăn cản, nhưng Lucas đã nghiêng người đè chặt y xuống giường.

Hắn quỳ gối trêи giường, ôm eo Lạc Nhiễm, đầu gối đè nặng lên ngực khiến y không thể đứng dậy hay phản kháng, chân kia thì chống lên đệm.

Chân Lạc Nhiễm bị nâng cao, Lucas một tay siết chặt mắt cá, một tay vừa gãi vừa nhéo y.

"Thượng, Thượng tướng......!" Tư thế này có chút ái muội, hơn nữa Lạc Nhiễm rất sợ nhột, bị gãi như vậy thật sự khó nhịn được buồn cười, nước mắt sinh lý đều chảy ra, giống như con cá bị mắc trong lưới không ngừng giãy giụa vặn vẹo.

"Ha...... Dừng lại đi." Người luôn bình tĩnh như y giờ phút này cũng không nhịn được phải phát ra giọng điệu thở dốc cầu xin tha thứ, lại phải kìm chế ý muốn bật cười, trông đặc biệt chật vật.

Lucas nghiêng đầu nhìn y, "Đã biết sai chưa?"

Lạc Nhiễm hô hấp khó khăn nói: "Biết rồi."

Lucas hỏi tiếp: "Cậu là thư ký của ai?"

Lạc Nhiễm: "Của anh."

Lucas buông cổ chân y ra, miễn cưỡng vừa lòng ngắm nhìn bộ dạng xấu hổ của y lúc này. Tuy rằng hắn vẫn còn ôm một bụng tức, nhưng nhìn thấy mái tóc có phần hỗn loạn của Lạc Nhiễm, khuôn mặt đỏ bừng thở không ra hơi vùi trong chăn, hắn biết hắn không thể tiếp tục náo loạn cùng y nữa, đầu óc hắn bây giờ là một mớ hỗn độn.

Cực kì, cực kì lộn xộn.

Còn mang theo ý niệm cố chấp.

Đầu càng thêm đau.

Lucas xoa trán, "Biết rồi thì tốt, lần sau còn dám đi tôi liền ......"

Hắn dừng lại, ngậm miệng, xoay người rời khỏi.

Lạc Nhiễm nằm trêи giường, hoang mang nhìn bóng lưng của hắn xa dần.

Sau đó, tai và má bất giác nóng bừng lên như thiêu như đốt.

Lạc Nhiễm không biết bản thân đang làm trò gì.

Chỉ là......

Trong nháy mắt kia, tựa hồ như có một chút, không thích hợp lắm với quan hệ cấp trêи cấp dưới.

Nhưng lần này không phải lỗi của hắn ...... Chắc là vậy đi.

Tựa như con sư tử kiêu ngạo không cho phép có người khác tiến vào lãnh thổ và cướp đi thức ăn của mình, y là thư ký của hắn, cho nên hắn tự nhiên coi y nằm trong phạm vi này.

Lạc Nhiễm vỗ lên mặt, đứng dậy bắt đầu chuẩn bị.

Y nhờ phó tướng Vương Thu Dương mang theo người trông coi trước phòng, nhưng phải cách xa Lucas một khoảng, chỉ cho phép Beta tuần tra có thể đến gần truyền tin.

"Thượng tướng lúc này tương đối yếu ớt, Vương phó tướng, anh đêm nay mang theo người bảo vệ cho tốt, tôi đi cùng Lục phó tướng một giờ liền về.

Vương Thu Dương cũng hiểu đây là kỳ mẫn cảm, nghiêm túc làm động tác quân lễ với Lạc Nhiễm: "Vâng!"

Trước khi rời đi, Lạc Nhiễm đốt tinh dầu toàn bộ phòng, bố trí người canh gác đặc biệt, nếu phát hiện Lucas rơi vào kỳ mẫn cảm, nhanh chóng đóng, khóa tất cả cửa sổ lại, trực tiếp cách ly, và gọi người đến thông báo cho y.

Thu xếp xong mọi việc, Lạc Nhiễm và Lục Thành, Thẩm Tây Lạc đi tìm hoàng tử Andica.

Hoàng thất Lạc Băng được bài trí ở khu phòng ở phía Đông, không chỉ có Lạc Băng tự mang theo lính hộ vệ, Đế Quốc cũng sợ xảy ra sự cố bất kì ngay vùng ngoại thành nên đã cho quân binh đóng quân tại đó.

Lạc Nhiễm đi chuyến này chỉ có ba người, toàn là thân cận, vì vậy thoải mái xuyên qua tầng tầng lớp lớp vệ sĩ, đi đến nơi ở của hoàng tử Andica.

Andica nghỉ gần phòng của công chúa, sứ thần thì tá túc phía xa hơn, không bật đèn, nhìn qua có chút yên tĩnh. Lạc Nhiễm hơi ngờ vực, cảm thấy có chút không thích hợp.

Trời chỉ vừa sẩm tối, nhưng hộ vệ đều bị điều xuống dưới, cách xa một khoảng, tuy rằng có thể canh chừng người ra vào, nhưng căn phòng lại hiu quạnh và yên tĩnh quá mức.

Lục Thành kìm chế cảm giác lo lắng, tay nắm chặt khẩu súng bên hông.

Lạc Nhiễm trước tiên nói tình huống cho vệ sĩ, yêu cầu họ chuẩn bị cho một cuộc xâm nhập bất cứ lúc nào, sau đó ra hiệu cho mọi người bước nhẹ đi vào kiểm tra tình hình.

Lục Thành thì không cần phải nói, Lạc Nhiễm và Thẩm Tây Lạc thân thủ cũng tốt, cho nên tự chia nhau ra hành động.

Đèn bên trong không bật cái nào, chẳng thấy bóng dáng của ai cả.

Lạc Nhiễm vào từ cửa sau, cẩn thận quan sát dấu vết và manh mối còn lưu lại.

Nhưng không có gì hết.

Bình tĩnh quái lạ, trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau, gọn gàng ngăn nắp.

Đúng lúc này, Lạc Nhiễm bỗng nhiên giật mình, nhanh chóng xoay người, một bóng đen thoáng lướt qua trêи xà nhà.

Y không chắc có phải do mình hoa mắt hay không, vì vậy lui về góc tường, muốn đứng xa để nhìn rõ hơn.

"Kẽo kẹt."

Lạc Nhiễm khựng lại, hình như y đã dẫm trúng thứ gì đó.

Cúi đầu liền trông thấy bản thân đang dẫm lên một tấm gỗ, dường như tấm gỗ này ......rỗng ruột.

Phía dưới có khoảng trống!

Trong phòng thật sự quá yên tĩnh, âm thanh này rất mau đã hấp dẫn sự chú ý của Lục Thành gần đó đến xem.

Lạc Nhiễm chỉ chỉ miếng gỗ dưới chân, ý bảo Lục Thành mở ra, đồng thời lui mình về phía sau vài bước, giơ súng nhắm sẵn, đề phòng vạn nhất.

Lục Thành gật đầu, một tay ấn lên tấm gỗ, một tay ra hiệu cho y.

Một, hai......

Ba!

"Rầm!!"

Ngay khi tấm gỗ được mở ra, liền thấy một người lao đến, cầm dao không màng tất cả đâm thẳng vào Lục Thành đang ở gần nhất.

"Điện hạ......?!" Lục Thành thấy người nọ là Andica, lập tức chế trụ cậu, cố gắng tránh né không đánh trả.

"Để......! Lục...... Phó tướng?" Andica vốn đang điên cuồng kháng cự, nhưng vừa nghe thấy giọng của Lục Thành thì ngây ra.

"Là tôi, tôi đây, bị làm sao thế này?!"

"Tôi......" Andica còn muốn nói thêm, đã thấy trêи xà nhà sau lưng Lục Thành nhảy xuống một người —— là một cô gái mặc đồ hầu nữ Lạc Băng, tay cô nàng cầm súng, ánh mắt tàn độc nhìn Andica trong lòng Lục Thành, nổ súng.

Một hầu gái bất ngờ từ trêи rơi xuống, hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, gần như trong nháy mắt.

Cả người Andica run rẩy, nhưng không còn cách nào khác, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của mình, cắn môi ôm Lục Thành xoay người lại, đổi vị trí.

Viên đạn bắn trúng bả vai của Andica, chưa trúng nơi yếu hại, cho nên hầu gái kia lại kêu thầm một tiếng, định tiếp tục nhắm vào đầu Andica.

Pằng!

......

Có người ngã xuống đất.

Không phải Andica, mà là hầu nữ giống như kẻ điên kia. Cách đó không xa, Lạc Nhiễm nâng súng, họng súng vẫn còn bốc khói.

Không ai nghĩ tới —— trong lúc nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc như vậy, Lạc Nhiễm lại có thể bình tĩnh bắn thẳng vào người hầu gái kia. Điều này yêu cầu sức mạnh tinh thần lực và sự tập trung cao độ để làm được, nhưng rõ ràng y chỉ là một Beta không có tinh thần lực lẫn tin tức tố.

Có điều đây không phải là thời điểm để vướng bận vấn đề này, tiếng súng vang lên khiến đội hộ vệ bên ngoài và Thẩm Tây Lạc đều chạy đến.

Sau khi binh lính Lạc Băng xuất hiện, liền thấy Lạc Nhiễm đang giơ súng, Andica bị thương, nữ hầu ngã vào trong vũng máu, cho nên quay thẳng họng súng về phía người của Đế Quốc.

Quân đội mà Vương Thu Dương được phái tới cũng nâng súng đáp trả hộ vệ của Lạc Băng, tình thế giương cung bạt kiếm.

Andica cuối cùng chịu không nổi gục đầu hôn mê bất tỉnh.

"Phát sinh chuyện gì?!" Đại hoàng tử và sứ thần Lạc Băng đều chạy đến, ra lệnh cho người của mình hạ vũ khí xuống.

Thẩm Tây Lạc lập tức bảo Lục Thành bế Andica đặt lên giường, cầm máu cho cậu, đội ngũ y tế được điều đến hỗ trợ.

Hầu gái cũng được cứu chữa, nhưng vẫn phải giam giữ lại.

Một lát sau, Andica mở mắt, có chút bất an và hoảng sợ.

"Điện hạ, tôi...... Tôi ở chỗ đây cùng người." Lục Thành đứng ngốc bên cạnh, như một tên đầu gỗ cứng nhắc.

Trong ấn tượng của Lục Thành, Andica nguyên lai chính là một Omega yếu đuối và nhát gan, rõ ràng vừa rồi cậu sợ hãi như thế, nhưng vẫn...... lựa chọn bảo vệ cho hắn.

"Điện hạ, người cứ yên tâm." Lạc Nhiễm nói: "Sát thủ đã bị bắt lại, nhưng điện hạ có thể nói cho chúng tôi biết đây là chuyện gì không?"

Ngữ khí của y ôn hòa, tình huống nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi cũng là y cứu Andica, bởi vậy cậu dừng một chút nói: "Người hầu kia......"

Bỗng nhiên cậu nhớ ra cái gì, sợ hãi nhìn đoàn người phía sau lưng Lạc Nhiễm.

Sau lưng y là hoàng thất Lạc Băng và Đế Quốc, có cả sứ thần, đều tề tụ đông đủ.

Lạc Nhiễm nói: "Xin lỗi, tôi có thể hỏi Andica điện hạ mấy câu được không? Hiện tại áp lực tâm lý của ngài ấy khá lớn."

Đại hoàng tử đưa mắt qua phía y, y mỉm cười nói: "Điện hạ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện."

Đại hoàng tử gật đầu, xoay người đi trước, những người còn lại cũng tục lục theo sau.

"Bây giờ có thể nói rồi." Lạc Nhiễm nhìn Andica: "Sự tình đến mức này, người không thể không nói."

"Tôi......" Andica ngồi dậy, cuộn tròn trêи giường, có chút sợ hãi, "Tôi không biết......"

"Nhưng tôi biết đấy." Y đứng cạnh giường, giọng nói thong dong bình tĩnh: "Bác sĩ Thẩm vừa rồi có kiểm tra thân thể cho điện hạ, người đã liên tục dùng sản phẩm kϊƈɦ ɖu͙ƈ có chứa thành phần gây nghiện gần một tháng rồi."

Lục Thành và Andica cùng trừng lớn mắt.

Lạc Nhiễm nói: "Tôi không biết là điện hạ vô tình hay cố ý, nhưng tôi biết, hôm người ở bữa tiệc mừng thọ quốc vương có dùng thứ này, sau đó ngoài ý muốn xảy ra tình một đêm với Lục phó tướng. Thứ chất cấm này sẽ gây nghiện, không có không được, vì vậy hầu gái của người, cũng chính là nội gián được tinh khấu sắp xếp vào Lạc Băng để bắt ép người, ngoài ra còn đe dọa tính mạng của mẹ đẻ người, yêu cầu người vì bọn chúng làm việc, đúng không?"

Thế nên Andica luôn rơi vào kì phát tình một cách không kiểm soát, thuốc ức chế cứ dùng hoài dùng mãi.

Lạc Nhiễm nhìn biểu tình đã hoàn toàn chết đứng của Lục Thành, tiếp tục nói: "Nhưng Lục phó tướng bỗng nhiên thổ lộ với người, cho nên người sinh ra hi vọng phản kháng, hầu gái đêm nay chính là muốn nhân cơ hội giết người diệt khẩu.."

Bởi vì Andica đã không chịu sự khống chế nữa.

Thị vệ hết lớp này đến lớp khác, người ngoài không thể vào được, nhưng hầu gái thì có thể.

Andica nghe đến đây, bỗng nhiên bật khóc.

"Tôi, tôi...... Ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ......" Andica co cụm lại thân mình, hai tay che mặt gần như sụp đổ khóc nấc lên.

"Tôi không hề ......"

Lời nói của cậu chút lộn xộn: "Tôi không hề biết trong đồ uống có ma túy ...... Tôi nhìn ngài ấy uống xong liền......"

Lạc Nhiễm ngưng thần

Lục Thành vừa ôm vừa dùng tin tức tố trấn an Andica, dù sao họ cũng đã trải qua đánh dấu tạm thời. Andica giống như người chết đuối vớ được cọc, nắm lấy vai Lục Thành không buông.

Lạc Nhiễm hỏi: "Ở trong bữa tiệc, người nhìn thấy Thượng tướng dùng đồ uống, nên cũng uống theo ngài ấy?"

"Ừm, đúng vậy..." Andica gật đầu như giã tỏi, cậu ta lần đầu tiên đến Đế Quốc, cực kì lo lắng, không dám ăn đồ bậy bạ, thầm nghĩ đồ mà Thượng tướng Đế Quốc ăn qua, chắc hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.

Đáy mắt Lạc Nhiễm lóe lên sắc lạnh.

Thì ra là thế.

Cùng ngày đó có người muốn hãm hại Lucas, ngoài ý muốn Andica cũng bị liên lụy, cho nên bọn họ dứt khoát lợi dụng Andica.

Bọn họ cho rằng có thể thao túng Andica, nhưng không nghĩ đến biến số là Lục Thành, Andica đã biến thành vũ khí vô dụng nên muốn vứt bỏ, lại chẳng ngờ đêm nay biến số khác là y và Lục Thành chợt đến tìm Andica.

May mắn Lucas là thể chất SSS, cực kì mạnh mẽ, ngay cả ma túy cũng không khiến hắn hề hấn gì, chỉ có thể làm hắn mất khống chế vào đêm đó, nhưng không có dấu hiệu bị nghiện.

May mắn......

Lạc Nhiễm vô thức cuộn chặt tay.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cửa đánh gãy suy nghĩ của y.

Lạc Nhiễm ra mở cửa, thấy người của đội hộ vệ đã trở lại, đưa cho y một cái túi trong suốt nói: "Lục soát được từ trêи người của nữ hầu kia."

Bên trong có một con dao, một khẩu súng và...... Một túi thuốc.

Lạc Nhiễm đưa đến trước mặt Andica cho cậu xem, "Chính là thứ này phải không?"

Nếu đúng, y sẽ mang đến viện nghiên cứu xét nghiệm, bắt đầu tra soát từ chợ đen, tìm hiểu nguồn gốc và cắt đứt con đường buôn bán của bọn tinh khấu.

"Phải......!" Andica theo bản năng đưa tay muốn đoạt lấy.

Cậu đối với thứ thuốc này đã sinh ra sự ỷ lại nghiêm trọng.

"Không được, cậu không ......" Lục Thành đang muốn ngăn cản, lại thấy Lạc Nhiễm lạnh nhạt nói: "Để cậu ta lấy."

Thanh âm của y không có chút gợn sóng: "Cậu ta bị người ta thao túng cả đời, bây giờ đến cả dược vật cũng có thể thao túng được, xem đi."

Cả người Andica cứng đờ, bàn tay vươn ra khựng lại giữa không trung.

Lạc Nhiễm nghiêm mặt, "Cậu yếu đuối cả đời, chưa từng có ý định đi tranh giành. Hiện giờ càng khỏi cần tranh, cứ tiếp tục phụ thuộc vào nó, nửa năm một năm sau là có thể giải thoát rồi."

"Tôi......" Andica run lên, "Tôi không phải......"

Rõ ràng cậu đã thử cố gắng...... Nhưng mà......

Giây phút cậu dừng lại.

Dường như có một tia thành quả......?

Andica rút tay về, sững người một hồi, cậu bắt lấy cánh tay Lục Thành nức nở: "Tôi không muốn nữa, tôi sẽ bỏ...... có thể, có thể cai nó."

"Sẽ bỏ được." Lạc Nhiễm khôi phục biểu cảm ôn hòa thường ngày, phảng phất như sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác, y trấn an cậu: "Chúng tôi có mang về một Omega từ chợ đen, tình huống còn tệ hơn điện hạ, hắn giờ đang bị cưỡng chế cai nghiện, tình hình tiến triển khá suôn sẻ, điện hạ yên tâm."

Lạc Nhiễm không tiếp tục tra hỏi tỉ mỉ cụ thể nữa, hiện tại trạng thái tinh thần của Andica không tốt lắm, những chuyện khác điều tra sau này cũng được, Đế Quốc và Lạc Băng hẳn là có thể tiếp nhận.

Lạc Nhiễm rời khỏi phòng, dựa vào lan can, khẽ nhắm mắt lại.

Y vốn tưởng rằng người hạ thuốc Lucas có ý định kiếm người mò lên giường hắn, nhưng đêm đó không có ai tìm đến hắn cả, ngược lại là y đụng phải Lucas rồi điên cuồng cả đêm.

Nhưng nếu muốn hãm hại Lucas, tại sao lại là loại thuốc này- chứa thành phần kϊƈɦ ɖu͙ƈ, không giống loại thuốc phá hủy tinh thần lực mà Sirrell cho hắn uống lúc còn nhỏ.

Độc thủ phía sau tấm màn dường như có điểm mâu thuẫn.

Có điều đây mới chỉ là kết luận tạm thời, sự thật —— nếu Lucas không phải Alpha 3S, nếu Lucas yếu hơn một chút, thì...... Có lẽ hắn và Andica lúc này chẳng khác nhau bao nhiêu.

Có người muốn hại Lucas.

Nhưng ly nước mà Lucas uống kia, y đã không phát giác ra được.

Là y thất trách.

Lạc Nhiễm nắm tay thành quyền, móng tay bấm vào da thịt lòng bàn tay.

Y đã từng hứa với chính bản thân mình, rằng sẽ luôn canh giữ bên người Lucas, không để những chuyện như hồi nhỏ tái hiện nữa, nhưng cuối cùng y vẫn không ngăn được tất cả.

"Cậu ở chỗ này làm gì?"

Lạc Nhiễm giật mình.

Vừa quay mặt liền bắt gặp Lucas, thanh âm cực kì bất mãn nói: "Vì sao còn chưa quay về?!"

"Tôi......" Lạc Nhiễm lắp bắp nhìn hắn, giọng nói hơi khàn khàn.

Lucas thấy sắc mặt y có chút trắng, một người đứng ngốc ở đây, còn tưởng y bị lạnh, vì vậy cởi bỏ áo khoác rộng của mình choàng lên đỉnh đầu y, sau đó nắm chặt lấy tay Lạc Nhiễm nói: "Về thôi nào."

Mùi cây thuốc lá bao trùm lấy y.

Phi cơ đáp xuống khoảng đất trống không xa, y bị hắn kéo về phía trước.

Bước chân hắn chợt dừng lại, sau đó đưa tay ấn lên huyệt Thái Dương, cau chặt hai hàng lông mày.

"Shhh......" Lucas xoa trán, tin tức tố đến từ những Alpha gần đó khiến hắn đột nhiên cảm thấy bực bội, xuyên vào não phát đau, thậm chí hắn còn có ý định đến công phá, tiêu diệt những tin tức tố này.

"Thượng tướng......!"

Trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, nghiêng đầu liền thấy Lạc Nhiễm mở rộng áo khoác choàng với qua đầu hắn.

Lucas kinh ngạc.

Trước mặt bàn dân thiên hạ, lấy hắn và Lạc Nhiễm làm trung tâm, hai người đàn ông cao lớn vùi đầu trong áo khoác.

Không chỉ bao bọc, che đậy cho cả hai từ đỉnh đầu xuống bả vai, mà còn tạo ra một không gian nhỏ bé kín đáo cho họ.

Từng đợt hương vị bạch trà nhè nhẹ thấm vào mỗi ngóc ngách giác quan của Lucas, mang theo mùi thơm tao nhã thoang thoảng, giống với mùi của tinh dầu bạch trà, khiến hắn bất giác bình tĩnh trở lại, những tin tức tố Alpha bên ngoài đều dịu đi không ít.

Lucas thầm nghĩ, đệch, con người này lại dùng nước hoa.

Biết rõ hắn thích nhất là hương gì, cho nên cố ý trêu chọc.

"Thượng tướng, phi cơ cách đây không xa, chúng ta mau đi qua đó." Lạc Nhiễm nắm chặt áo khoác, ánhsáng trong mắt chợt lóe lên giữa đêm tối mịt mờ, "Tôi bảo vệ ngài."

=========================

Lảm nhảm một chút về xưng hô: Trong bản gốc, hầu hết xưng hô của Lạc Nhiễm với Lucas là tôi-ngài, nhưng tui thấy hơi xa cách nên có biến tấu tẹo, đại loại nếu có mặt của những người khác thì sẽ gọi là "ngài", khi chỉ có mỗi hai người sẽ là tôi-anh.

Lâu lâu cũng sẽ lộn một tí, ai thấy thì góp ý với tui nhé :v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện