Lỗ Lỗ không muốn chết.

Nàng co người ngồi trên đống cỏ khô, thấy có người nhét cái gì đó qua khe cửa, ở trong đó đựng cơm và thịt. Nàng đói bụng, nàng muốn ăn.

Nàng thực sự ăn nha.

Thằng nhóc trông cửa ngoan ngoãn đi báo, tất cả đều bình thường.

Thực ra thì Bùi Ngọc vẫn còn có chút kiêng kỵ, mặc dù trong lòng ngứa ngáy nhưng cũng chỉ là khoát khoát tay, bảo tiếp tục quan sát.

Đảo mắt đã qua nữa tháng, tin tức truyền đến, đại ca hắn nhậm chức trạng nguyên ở Hàn Lâm viện, tam đệ hắn tuổi còn trẻ đã là tú tài. Chỉ có hắn, kẻ vô tích sự, bị mẫu thân giao cho quản lý công việc vặt. Nhưng hắn cảm thấy như vậy rất tốt, làm quan phải lo lắng nhiều thứ, mệt hơn so với việc quản lý tiền bạc và còn tự do tự tại nữa.

Đoan Ngọ ngày đó, hắn cố ý phân phó hạ nhân cho yêu quái mỹ nhân uống chút rượu hùng hoàng*.

*lưu huỳnh.

Qua một đêm, bên trong phòng chứa củi giam giữ vẫn là mỹ nhân nũng nịu.

Vài ngày sau đó, hắn bồi mẫu thân đi Phổ Tế tự dâng hương, nghĩ nghĩ, rồi xin một tấm bùa trấn yêu, rồi dán trên cửa phòng, vẫn như cũ vô sự.

Bùi Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được, lúc gần tối, hắn bảo người cho nàng ăn thức ăn có chứa thuốc.

Nhưng không nghĩ tới, sau bữa cơm chiều, phụ thân gọi hắn đi thư phòng, đem hắn hung hăng mắng một trận, một là bởi vì không được để thua kém huynh đệ, hai là bởi vì chuyện xảy ra ở Túy Nguyệt lâu. Thật vất vả theo thư phòng ra thì đêm đã khuya, hắn đứng ở ngoại viện của tam đệ Bùi Sách một hồi, rồi nghĩ đến di nương của Bùi Sách, hừ lạnh một tiếng. Nếu như không phải Phương di nương con tiện nhân kia câu dẫn phụ thân, trong nhà sao có thể nhiều ra một lão tam làm chướng mắt hắn? Đại ca có tiền đồ, hắn cao hứng, thứ tử có tiền đồ, hắn khinh!

Trong lòng tức giận, hắn trực tiếp về phòng của mình, ôm lấy nha hoàn câu nhân hung hăng lăn qua lăn lại một phen liền ngủ. Thẳng đến nửa đêm tỉnh lại để phương tiện, mới nhớ ra đã sớm cho người mang mỹ nhân đến chờ ở thiên phòng, dục hỏa lại cháy lên, nghĩ nghĩ, kêu lên hai nha hoàn, cùng đi thiên phòng.

Vì để ngừa vạn nhất, hắn bảo nha hoàn vào nhà trước kiểm tra.

Nha hoàn không rõ chân tướng, đi vào lại ra, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Trên giường không ai, chỉ còn một thân xiêm y, quần lụa mỏng tiết khố cái yếm, không thiếu thứ gì.

Bùi Ngọc hung hăng đạp thằng nhóc trông cửa một cước, “Người đâu?”

Thằng nhóc rất oan uổng, quỳ xuống đất dập đầu mạnh: “Nhị thiếu gia, con vẫn thủ ở đây, đến nhà xí cũng không dám đi a!”

Bùi Ngọc hừ lạnh, nếu như không phải người này lười biếng dùng mánh lới, người sao có thể chạy? Đã ăn mê dược, dù cho nàng muốn chạy, cũng chạy không ra khỏi gian phòng này!

Hắn vừa định lại cho thằng nhóc một cước, lưng đột nhiên mát lạnh, đây chính là cái yêu quái a! Chẳng lẽ đã ra yêu thuật gì? Ban đêm đầu hạ, hắn chợt rùng mình một cái.

”Ngươi lập tức lĩnh người đến tìm xem xung quanh viện, tìm được lập tức báo gia, tìm không được thì... Coi như xong, ngàn vạn không được kinh động viện khác.” Bùi Ngọc ném xuống những lời này, dẫn nha đầu vội vã rời đi. Giờ khắc này, bóng đêm thâm trầm, hắn có chút hối hận ngày đó xúc động, mỹ nhân tuy đẹp nhưng mạng quan trọng hơn.

Thằng nhóc vẻ mặt sầu khổ, mà lúc này Lỗ Lỗ, lại lung lay lắc lắc, tứ chi vô lực.

Nàng là trên giường tỉnh lại, cả người phát sốt, mở mắt, nhìn thấy sào huyệt xa lạ, nàng có chút hoảng, nhưng nàng rất nhanh không có tâm tư nghĩ cái khác. Bởi vì nàng phát hiện mình biến lại thân mèo rồi. Nàng nhảy lên trên bệ cửa sổ, nhìn thấy trăng khuyết thì rất kinh ngạc.Theo quy luật, ngày trăng tròn mới là là thời điểm biến thân, còn những hai ngày nữa, thế nào nay hiện liền thay đổi?

Quên đi, biến liền biến đi, tốt nhất đừng nữa biến đi trở về nữa.

Lỗ Lỗ chờ mong nghĩ, nâng trảo quấy vuốt vuốt mặt, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, hình như không ai. Nàng quay đầu, liếc mắt nhìn cái giường kia, không chút nào lưu luyến nhảy xuống bệ cửa sổ, ly khai. Nàng không thích ở đây, nàng phải về nhà, trở lại bãi cỏ rộng lớn rừng cây cổ thụ kia, nàng không sợ hầu hạ tộc trưởng báo tộc, tốt hơn so với việc ở lại địa phương xa lạ này.

Tránh tiếng người, tránh những thứ ánh sáng ky quái, Lỗ Lỗ phóng mình không ngừng trong bụi cỏ.

Chạy chạy, hai chân vướng nhau, suýt ngã.

Lỗ Lỗ phát ra tiếng kêu thấp, cúi đầu nhìn móng vuốt mình may mà không có bị thương, nhưng mà thật mỏi, không có khí lực.

Nàng bất an dạo qua một vòng, thất tha thất thểu tiếp tục đi về phía trước,.

”Thanh Mặc, đề đèn đi xem, bên kia hình như có động tĩnh.” Phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói, là giống đực.

Lỗ Lỗ kinh hãi, định nhảy lên cây tránh né, nhưng móng vuốt vừa mới chụp lên thân cây, chưa kịp giữ chặt, liền ùm một tiếng rớt xuống.

”Meo...” Đau quá, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng té ngã đâu a.

”Thiếu gia, là con mèo.”

”Ừ, biết”

Theo ánh nến, Bùi Sách rõ ràng thấy, một con mèo nhỏ leo cây không được, té ngã. Tiểu gia hỏa hình như bị thương ở chân, giãy giụa mấy lần cũng không thể đứng thẳng, cái đầu tròn tròn một hồi nhìn sang hắn bên này, một hồi lại cúi đầu liếm móng vuốt chính mình, meo meo kêu nhỏ vừa ủy khuất vừa đáng thương.

”Trong phủ chúng ta có ai nuôi mèo sao?” Bùi Sách đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, một bên xoa bộ lông thuần trắng mềm mại của tiểu miêu, một bên thấp giọng hỏi.

Thanh Mặc lập tức xác nhận, “Thiếu gia, nô tài đoán chắc là mèo hoang?” Vật hoang, nhìn dịu ngoan, vạn nhất phát điên làm chủ tử bị thương làm sao bây giờ?

Bùi Sách không nói gì, cúi đầu nghiêm túc quan sát con mèo nhỏ.

Lỗ Lỗ liếc hắn, rồi lại nhìn móng vuốt chính mình, chợt run rẩy, rụt cổ không biết nên làm thế nào cho phải. Giống đực ở đây đều thật đáng sợ, nàng không muốn ở cùng bon họ, nhưng nàng hiện nửa điểm khí lực cũng không có, cũng không dám nhúc nhích. Nàng đáng thương nhìn lên, nháy mắt nhìn giống đực trước mắt, hi vọng hắn tha cho mình đi.

Bùi Sách chưa có tiếp xúc qua sủng vật, hắn kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ trên mặt đất, sao ánh mắt của sủng vật linh động thế này?

Hắn nhịn không được lại sờ sờ đỉnh đầu của mèo nhỏ, đổi lấy một tiếng “meo” yếu ớt.

Lòng Bùi Sách mềm nhũn. Sao mèo nhỏ đáng yêu động lòng người thế này, hắn có chút không nỡ đem nó ném đi.

Hắn ôm lấy tiểu miêu, một bên nhảy vào viện môn một bên phân phó Thanh Mặc: “Đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm cho nó.”

Thanh Mặc bất đắc dĩ, xoay người đi phân phó bà tử ở thiên viện. Lỗ Lỗ cũng rất bất đắc dĩ, nàng vô lực nằm trong lòng giống đực, nhìn tường viện ngày càng xa, lòng có không cam lòng. Nàng muốn đi ra ngoài, nàng không muốn giống đực này ôm, tuy nói hắn sinh ra rất đẹp mắt, mùi hương trên người rất dễ chịu, vuốt lông ôn nhu vô cùng, nhưng nàng sợ hãi, giống đực này có chút giống với giống đực đã giết chết Thu Thu kia, nàng có phải hay không cũng sẽ chết?

”Meo...” Thả ta đi xuống!

Bùi Sách đem con mèo nhỏ thả trên bàn, thấy nó ngoan ngoãn khéo khéo nằm bò, không chạy cũng không nhảy, con ngươi màu nâu ngập nước nhìn hắn, giống như lấy lòng hắn lại như né tay của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu nó, thì thào nhỏ tiếng: “Yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta liền nuôi ngươi, ngày mai mang ngươi cùng nhau ly khai.”

Ánh mắt hắn thật ôn nhu, Lỗ Lỗ vươn cái lưỡi liếm liếm ngón tay hắn,“Meo...” Nhìn ngươi giống người tốt, thả ta đi có được không?

Bùi Sách cười, tiểu gia hỏa mà nghe hiểu hắn nói, còn biết lấy lòng hắn.

Thanh Mặc rất trở về, hắn để chậu gỗ xuống, định tắm cho mèo hoang thì Bùi Sách ngăn hắn lại, “Ngươi đi thu dọn đồ đạc đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường đi Mai trấn.”

Thanh Mặc sửng sốt, có chút không đành lòng, trù trừ hỏi: “Thiếu gia, ngươi thật không định thi lại sao? Nếu như thành công, di nương cũng...” Di nương cũng sẽ thoải mái hơn, không phải ai cũng muốn đi đến nơi xa xôi quản lý vườn mai nhỏ của Bùi gia! Vô danh vô lợi.

Bùi Sách vén tay áo lên, thử thử nước ấm, cảm thấy vừa phải, lúc này mới đem mèo nhỏ để vào trong nước, thấy nó thành thành thật thật cũng không giãy giụa, hắn lại càng thêm yêu thích, khóe môi nhợt nhạt cong lên. Hắn càng làm càng thích, hoàn toàn quên thằng nhóc đang nói chuyện với mình

Thanh Mặc im lặng thở dài, tự đi thu thập hành lý. Hắn thật không nghĩ tới, thiếu gia cùng lão gia thư phòng nói chuyện nửa đêm, lại có kết quả như vậy. Nhưng thiếu gia chính là thiếu gia, hắn sao có thể có ý kiến.

Bùi Sách tiếp tục dịu dàng thay con mèo nhỏ rửa móng vuốt. Lông mèo trắng như tuyết, không có màu khác nào, đệm chân màu hồng phấn mềm mại, ấn vào đặc biệt thoải mái. Hắn nhìn nhìn, cười nói: “Ngươi nhất định không phải mèo hoang, rốt cuộc là sủng vật nhà ai? Muốn trở về sao?”

Lỗ Lỗ đầu gác ở thành chậu, mắt híp híp thoải mái. Nghe giống đực nói một đống thứ khó hiểu, nàng lắc lắc tai, nước trên mặt liền văng cả lên trên người và mặt của Bùi Sách

Bùi Sách bật cười, đây coi như là lắc đầu sao?

”Được, ngươi không muốn coi như xong, vậy sau này ở bên cạnh ta đi.” Hắn nâng mèo con lên, để lên khăn khô đã chuẩn bị sẵn, lau khô. Tiểu gia hỏa hình như rất mệt, đến khi hắn dừng lại nó liền híp mắt ngáy, hắn vừa khẽ động, nó liền dùng tứ chi đẩy ra, có điều hình như nó rất mệt, nên chẳng có khí lực nào cả. Bùi Sách cười giúp nó lau xong, ôm lấy nó đi tới ghế dựa cạnh cửa sổ, đem tiểu miêu đặt trên đùi, chậm rãi đung đưa.

Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, thật yên tĩnh.

Hắn không thích quan trường càng không thích hậu viện phân tranh. Chỉ cần di nương an phận, lấy tính tình của Vương thị, chỉ cần hắn uy hiếp không được hai nhi tử của nàng, nàng cũng sẽ không hạ thủ với di nương, vả lại, phụ thân đối di nương có vài phần tình cảm, Vương thị sẽ không vì chút bất hòa, làm tức giận phụ thân.

Gió đêm nhè nhẹ thổi qua làm khô bộ lông của tiểu miêu.

Bùi Sách lấy lược chải lông cho nó. Động tác hắn rất nhẹ, Lỗ Lỗ thoải mái cực kỳ, trong cổ họng phát ra tiếng rầm rì, ngủ ngủ cực kỳ ngoan, tùy ý giống đực xa lạ đem nó lật qua lật lại, ấn ấn móng vuốt, xoa xoa bụng, còn kéo kéo đuôi nữa.

”Thì ra mèo lười.” Bùi Sách cười nói, ôm lấy Lỗ Lỗ đặt trên giường.

Hắn để nó lên gối đầu bên cạnh, thoát y nằm xuống.

Đang muốn ngủ, có cái gì đó bỗng nhiên từ bên ngoài chui vào, bộ lông mềm mại cọ lên vai hắn, sau đó liền rất an phận.

”Đi ngủ cũng muốn có người ôm sao?” Hắn bất đắc dĩ vuốt vuốt mèo nhỏ.

Đáp lại hắn là Lỗ Lỗ bất mãn cọ cọ.

Một đêm ngủ thật ngon.

Sáng sớm hôm sau, theo tiếng chim hót Bùi Sách tỉnh lại. Hắn xoa xoa trán, sau đó nhìn nhìn tay mình, nghi hoặc. Kỳ quái, tối hôm qua hắn hình như chạm phải cái gì đó trơn mịn ấm áp sự, mềm mại, đẫy đà mà lại vô cùng co giãn, có chút giống, như trong sách miêu tả nữ tử...

Trong lòng hắn cả kinh, ngồi dậy, quay đầu nhìn lại.

Một con mèo nhỏ nằm trên gối đầu của hắn, ngủ say.

Nga, đúng rồi, hắn có mèo nhỏ.

Bùi Sách cười cười, sờ sờ bộ lông con mèo nhỏ, xuống giường đi rửa mặt.

Thế là, chờ Lỗ Lỗ lười biếng tỉnh lại, nàng phát hiện mình lại thay đổi sào huyệt, một sào huyệt nhỏ hẹp kỳ quái còn lay động nữa!

”Meo...” Nàng vẫy vẫy đuôi, cảm giác khí lực đã trở lại, muốn nhảy ra ngoài.

Bùi Sách vươn tay liền đem con mèo nhỏ bướng bỉnh ôm lại trong lòng, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, chờ chúng ta đến nơi, ngươi đi đâu cũng được.”

”Meo...” Lỗ Lỗ nâng móng vuốt, muốn quấy nhiễu giống đực một chút, đối lại ánh mắt dịu dàng của giống đực, nàng có chút không hạ trảo được.

Quên đi, chờ hắn đi rồi, nàng sẽ rời đi. Nàng hiện là mèo, hắn cũng không thể vẫn nhìn nàng đi?

Nàng như vậy dịu ngoan, Bùi Sách nhịn không được vuốt ve từ đầu đến đuôi, sau đó Lỗ Lỗ bắt đầu kháng nghị thì đem nàng đến cạnh cửa sổ xe ngựa. Thấy con mèo nhỏ không nhúc nhích nhìn bên ngoài, hắn lại cười, đột nhiên sinh ra cảm giác mong chờ như trẻ con, “Thế nào, xem được không?”

Lỗ Lỗ ngốc rồi, bên ngoài thật lạ, đây rốt cuộc là địa phương nào a?

Bên ngoài xe ngựa, Thanh Mặc cũng phát ngốc, hắn thế nào cho tới bây giờ không phát hiện, thiếu gia thích cùng mèo nói chuyện nha?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện