CHƯƠNG 68
“Chị dâu, chiêu phòng trước tính sau này của chị thật cao tay nha! Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng chị dâu được rửa sạch tiếng xấu nào.”
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của Cố Thanh Chiêu, cuối cùng ba người cũng ra ngoài dùng cơm.
Lúc xuống gara, Cố Mặc Đình chủ động mở cửa ghế phụ cho Tiêu Diệp Nhiên, còn che tay trên đỉnh đầu để cô ngồi vào trong.
Cố Thanh Chiêu bị hành động ga lăng này của anh làm cho kinh ngạc đến mức suýt chút nữa thì đánh rơi cả hai tròng mắt.
Ông anh cả ngang ngược, điên cuồng, tàn nhẫn, cao ngạo của bọn họ lại chu đáo như thế, quả thật khiến cho anh ta phải thay đổi nhận thức về anh ấy.
Cố Thanh Chiêu tiếc rẻ vì đã không chụp lại dáng vẻ này cho đám anh em tốt kia cùng thưởng thức nhưng nếu thật sự chụp lại, chỉ sợ cái mạng nhỏ này của anh ta cũng khó mà bảo toàn.
Trong phòng bao chữ Thiên của Di Hòa Hiên, Tiêu Diệp Nhiên gọi rất nhiều món, mà món nào cũng đắt đỏ.
Cố Thanh Chiêu là chủ chi nhưng vẫn bình tĩnh như thường, vui vẻ nói: “Đúng là nhìn không ra, trông chị dâu có vẻ gầy gò, nhưng khẩu vị lại tốt như vậy.”
“Cậu quá khen rồi, tôi chỉ nghe theo lời anh cậu “cứ việc gọi, có đắt thế nào cũng không sao”, nên không khách sáo với cậu thôi.” Tiêu Diệp Nhiên gắp một món ăn vào miệng, rồi chậm rãi nhai nuốt nói.
“Em không nhận ra, mấy món này đều là món anh thích à?” Đúng lúc này, Cố Mặc Đình ngồi bên cạnh, hờ hững chen vào một câu, rồi tiện tay gắp một miếng thịt bò cho Tiêu Diệp Nhiên.
Cố Thanh Chiêu sửng số rồi bỗng sáp đầu tới, nói nhỏ vào tai Cố Mặc Đình: “Anh cả, anh thật sự động lòng phàm với chị dâu rồi à?”
“Em thấy sao?” Cố Mặc Đình lạnh nhạt liếc nhìn anh, rồi đưa ra câu trả lời lấp lửng.
Cố Thanh Chiêu cũng chẳng màng cứ tiếp tục lải nhải: “Chậc chậc, em còn tưởng anh cả là người thần thánh siêu phàm, định độc thân cả đời, xem ra, vẫn có người có thể làm cho trái tim muôn đời không đổi của anh rung động. Đún là đáng mừng, nào, anh cả, em kính anh một ly, chị dâu đúng là chị dâu tốt, anh phải đối tốt với người ta đó.”
“Anh không đối tốt với cô ấy, chẳng lẽ lại để em lợi dụng cơ hội à?” Cố Mặc Đình hờ hững liếc xéo anh.
Vẻ mặt tươi cười của Cố Thanh Chiêu bỗng cứng đờ: “Anh cả đúng là thù dai, lúc nãy em cũng không biết chị ấy là chị dâu mà, nếu em biết, chắc chắn em sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không tới bắt chuyện.”
Cố Mặc Đình hừ lạnh: “Coi như em biết điều.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Hai người đang thì thầm gì thế?” Thấy hai người thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi liếc nhìn họ.
Cố Thanh Chiêu cười hì hì nói: “Em đang khen ngợi anh cả rất có mắt nhìn khi cưới được một chị dâu xuất sắc thế này.”
Tiêu Diệp Nhiên ngước mắt lên, dửng dưng đáp: “Cậu đúng là dẻo miệng, quả nhiên là đã lừa gạt không ít thiếu nữ đúng không?”
Cố Thanh Chiêu: “…”
Anh có tướng mạo tuấn tú, cốt cách thanh cao phong lưu hoạt bác, lại giàu có, đẹp trai, miệng mồm dẻo quẹo nên được rất nhiều thiếu nữ mến mộ, như vậy sao có thể xem là lừa gạt chứ?
Cố Thanh Chiêu rất muốn kêu oan, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.
“Bà xã thông minh thật đấy.” Cuối cùng bên tai Cố Mặc Đình cũng yên tĩnh lại, trên mặt cũng nở nụ cười, vui vẻ gắp thức ăn cho Tiêu Diệp Nhiên.