Đúng vậy, cô không tin Thẩm Tử Dục, cũng không tin anh †a sẽ vì An Kỳ mà chống đối ông nội của mình, thân là người nhà giàu sang quyền thế, chỉ có thể thỏa hiệp chứ không thể kháng nghị.
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười: "Tớ tin Tử Dục."
Dứt lời, cô liền nhìn về phía Thẩm Tử Dục: "Tử Dục, cậu là em họ của Mặc Đình, Mặc Đình là người thế nào, tôi rõ ràng nhất, cho nên tôi tin cậu và anh ấy giống nhau, cậu có thể đối tốt với An Kỳ" Nói đến đây, cô mỉm cười: "Đương nhiên, nếu như cuối cùng tôi bị vả mặt, thế thì..."
Cô đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”
"Chị dâu, em sẽ không làm chị thất vọng đâu." Đây là lời bảo đảm của Thẩm Tử Dục.
Nhưng Ứng Tiêu Tiêu vẫn không hài lòng: "Thẩm Tử Dục, Diệp Nhiên tin cậu, nhưng tôi thì không. Dù sao, tôi cũng không đồng ý cho cậu và An Kỳ ở bên nhau, trước kia không đồng ý, bây giờ cũng không, tương lai lại càng không."
Ứng Tiêu Tiêu nói ra suy nghĩ của mình, biểu đạt cực kỳ rõ ràng, nếu một đoạn tình cảm chỉ bắt đầu bởi vì yêu mà ở bên nhau thì sẽ nhanh chóng bị hiện thực đánh bại.
Cô là bạn thân của An Kỳ, cô sẽ không cho phép An Kỳ phải nhận bất kỳ tổn thương nào.
"Tiêu Tiêu... cậu hà tất phải như thế?" Tiêu Diệp Nhiên nghe xong cũng hết cách, nói thật thì trong lòng cô cũng có suy nghĩ giống với Tiêu Tiêu, cô không đồng ý cũng không ủng hộ Thẩm Tử Dục và An Kỳ yêu nhau.
Nhưng cô nghĩ thông suốt hơn Tiêu Tiêu, có những chuyện bọn họ không thể quyết định được.
Lúc này, Tống An Kỳ mở lời: "Tiêu Tiêu, chuyện của tớ, tớ sẽ tự mình làm chủ, cho dù tương lai tớ có phải chịu tổn thương gì thì tớ sẽ tự chịu trách nhiệm. Cho nên, tớ không cần cậu đồng ý hay ủng hộ"
"An Kỳ, cậu nói gì thế?" Đương Diệp Nhiên nhỏ giọng trách mắng.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy bị tốn thương nặng nề, vì bọn họ là bạn thân với nhau cho nên cô mới lo lắng cho cô áy, bây giờ người ta lại nói gì, không cần cô đồng ý hay ủng hộ, cũng là chê cô phiền phức xen vào việc của người khác.
Ý tốt lại bị nói thành như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không chấp nhận được.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy trong ngực như bùng lên một ngọn lửa, cực kỳ khó chịu.
Tiêu Diệp Nhiên thấy vẻ mặt khó coi của cô ấy thì vội vàng nói lời an ủi: "Tiêu Tiêu, An Kỳ chỉ là quá nóng vội nên mới lỡ lời, cậu đừng để trong lòng."
Ứng Tiêu Tiêu cười với Tiêu Diệp Nhiên: "Diệp Nhiên, cậu ấy có lỡ miệng hay không, tớ rất rõ ràng."
"Tiêu Tiêu..." Tiêu Diệp Nhiên muốn trấn an cô, nhưng lại thấy cô quay đầu nhìn về phía Tống An Kỳ: "Tống An Kỳ, tớ xem cậu là bạn tốt nên mới khuyên bảo nhiều như vậy, nhưng mà lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, vậy tới cũng không nhiều lời nữa, cuối cùng tớ chỉ tặng cậu năm chữ..."
Cô đứng lên, Tống An Kỳ và Tiêu Diệp Nhiên ngẩy đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cười khẩy một cái: "Tự, giải, quyết, cho, tốt”
Dứt lời, cô ấy liền quay người đi về cửa.
Thấy vậy, Đương Diệp Nhiên vội vàng đứng dậy, vừa không biết làm sao vừa không hài lòng nói với Tống An Kỳ: "An Kỳ, cậu quá đáng rỉ â Nói xong, cô liền đuổi theo Ứng Tiêu Tiêu.
Tống An kỳ bình tĩnh nhìn bọn họ rời khỏi cửa, một hồi lâu sau vẫn không thu lại ánh mắt, giống như bị ngốc luôn rồi.
"An Kỳ, em không sao chứ?" Thẩm Tử Dục lo lắng nhìn cô.
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười: "Tớ tin Tử Dục."
Dứt lời, cô liền nhìn về phía Thẩm Tử Dục: "Tử Dục, cậu là em họ của Mặc Đình, Mặc Đình là người thế nào, tôi rõ ràng nhất, cho nên tôi tin cậu và anh ấy giống nhau, cậu có thể đối tốt với An Kỳ" Nói đến đây, cô mỉm cười: "Đương nhiên, nếu như cuối cùng tôi bị vả mặt, thế thì..."
Cô đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”
"Chị dâu, em sẽ không làm chị thất vọng đâu." Đây là lời bảo đảm của Thẩm Tử Dục.
Nhưng Ứng Tiêu Tiêu vẫn không hài lòng: "Thẩm Tử Dục, Diệp Nhiên tin cậu, nhưng tôi thì không. Dù sao, tôi cũng không đồng ý cho cậu và An Kỳ ở bên nhau, trước kia không đồng ý, bây giờ cũng không, tương lai lại càng không."
Ứng Tiêu Tiêu nói ra suy nghĩ của mình, biểu đạt cực kỳ rõ ràng, nếu một đoạn tình cảm chỉ bắt đầu bởi vì yêu mà ở bên nhau thì sẽ nhanh chóng bị hiện thực đánh bại.
Cô là bạn thân của An Kỳ, cô sẽ không cho phép An Kỳ phải nhận bất kỳ tổn thương nào.
"Tiêu Tiêu... cậu hà tất phải như thế?" Tiêu Diệp Nhiên nghe xong cũng hết cách, nói thật thì trong lòng cô cũng có suy nghĩ giống với Tiêu Tiêu, cô không đồng ý cũng không ủng hộ Thẩm Tử Dục và An Kỳ yêu nhau.
Nhưng cô nghĩ thông suốt hơn Tiêu Tiêu, có những chuyện bọn họ không thể quyết định được.
Lúc này, Tống An Kỳ mở lời: "Tiêu Tiêu, chuyện của tớ, tớ sẽ tự mình làm chủ, cho dù tương lai tớ có phải chịu tổn thương gì thì tớ sẽ tự chịu trách nhiệm. Cho nên, tớ không cần cậu đồng ý hay ủng hộ"
"An Kỳ, cậu nói gì thế?" Đương Diệp Nhiên nhỏ giọng trách mắng.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy bị tốn thương nặng nề, vì bọn họ là bạn thân với nhau cho nên cô mới lo lắng cho cô áy, bây giờ người ta lại nói gì, không cần cô đồng ý hay ủng hộ, cũng là chê cô phiền phức xen vào việc của người khác.
Ý tốt lại bị nói thành như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không chấp nhận được.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy trong ngực như bùng lên một ngọn lửa, cực kỳ khó chịu.
Tiêu Diệp Nhiên thấy vẻ mặt khó coi của cô ấy thì vội vàng nói lời an ủi: "Tiêu Tiêu, An Kỳ chỉ là quá nóng vội nên mới lỡ lời, cậu đừng để trong lòng."
Ứng Tiêu Tiêu cười với Tiêu Diệp Nhiên: "Diệp Nhiên, cậu ấy có lỡ miệng hay không, tớ rất rõ ràng."
"Tiêu Tiêu..." Tiêu Diệp Nhiên muốn trấn an cô, nhưng lại thấy cô quay đầu nhìn về phía Tống An Kỳ: "Tống An Kỳ, tớ xem cậu là bạn tốt nên mới khuyên bảo nhiều như vậy, nhưng mà lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, vậy tới cũng không nhiều lời nữa, cuối cùng tớ chỉ tặng cậu năm chữ..."
Cô đứng lên, Tống An Kỳ và Tiêu Diệp Nhiên ngẩy đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cười khẩy một cái: "Tự, giải, quyết, cho, tốt”
Dứt lời, cô ấy liền quay người đi về cửa.
Thấy vậy, Đương Diệp Nhiên vội vàng đứng dậy, vừa không biết làm sao vừa không hài lòng nói với Tống An Kỳ: "An Kỳ, cậu quá đáng rỉ â Nói xong, cô liền đuổi theo Ứng Tiêu Tiêu.
Tống An kỳ bình tĩnh nhìn bọn họ rời khỏi cửa, một hồi lâu sau vẫn không thu lại ánh mắt, giống như bị ngốc luôn rồi.
"An Kỳ, em không sao chứ?" Thẩm Tử Dục lo lắng nhìn cô.
Danh sách chương