Tiêu Diệp Nhiên rõ ràng không hài lòng, Tống An Kỳ hơi bất an, cô biết Nhiên Nhiên luôn không ủng hộ mối quan hệ của cô và Tử Dục, cũng đã yêu cầu cô tránh Tử Dục càng xa càng tốt, tránh bị tổn thương sau này.
Cô biết Nhiên Nhiên lo lắng cho và nghĩ cho mình. Nhưng đôi khi tình cảm không thể kiểm soát được.
Tống An Kỳ liếc nhìn Thẩm Tử Dục bên cạnh, người đằng sau hướng cô một ánh mắt khích lệ.
Hít sâu một hơi, cô mím môi cười: “Nhiên Nhiên, tớ và Tử Dục đã quyết định ở bên nhau."
Quả nhiên là thế! “Cậu nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Diệp Nhiên hỏi.
Nghĩ kỹ rồi. "Cho dù cuối cùng không có kết quả, đối với cậu cũng không thành vấn đề?”
"Tớ đã nghĩ về điều đó. Kết quả có thể quan trọng, nhưng quá trình quan trọng hơn. Chỉ cần tụi tớ yêu nhau, mỗi ngày được ở bên nhau là đủ."
Tiêu Diệp Nhiên yên lặng nhìn cô với vẻ mặt kiên định, rất muốn mắng cô ngốc, nhưng khi thấy cô thần sắc bay bổng như vậy, cũng không nỡ nói gì.
Tình cảm vốn dĩ là chuyện của hai người họ, người ngoài như cô làm sao có thể xen vào được chứ. Như An Kỳ đã nói, cô ấy chỉ cần quan tâm đ ến quá trình hai người họ bên cạnh nhau, thế thì kết quả cũng thật sự không quan trọng nữa rồi.
Cô khẽ thở dài: "Cậu nghĩ kỹ rồi thì tốt, tớ cũng không nói nhiều nữa” “Nhiên Nhiên” Tống An Kỳ bước tới ôm lấy cô: “Tớ xin lỗi, tớ biết tớ đã làm cậu thất vọng vì quyết định này, nhưng tớ thực sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình”. Giọng cô nghẹn ngào.
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy xót xa, cô đưa tay vuốt lưng Tống An Kỳ, dịu dàng nói: "An Kỳ, không phải nói xin lỗi với tớ. Tớ không ủng hộ hai người không có nghĩa là tớ đúng cả. Chỉ là tớ không muốn cậu bị tổn thương, nhưng... khoảng thời gian này cậu cũng rất đau khổ, thay vì đau khổ vậy, thôi thì cứ yêu một lần cuồng nhiệt đi, không cần biết kết quả như thế nào"
"Nhiên Nhiên..." Tống An Kỳ ôm chặt cô, nước mắt lã chã. Nhiên Nhiên, cậu không biết đâu, vì có cậu nên tớ mới có đủ dũng khí để chấp nhận tình cảm này. Nghe thấy tiếng nức nở của cô, mắt Tiêu Diệp Nhiên không khỏi ướt, cô khịt mũi, sau đó vỗ vỗ lưng Tống An Kỳ, cười nói: “Được rồi, lớn như vậy còn khóc nữa, Tử Dục sẽ cười cậu đó. "
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Tử Dục đang đứng bên cạnh, anh mỉm cười cảm kích: "Chị dâu, cảm ơn.
Tiêu Diệp Nhiên khẽ nhướng mày: "Không cần cám ơn, nếu như cậu dám đối xử tệ với An Kỳ, dám làm cho An Kỳ khóc, tôi sẽ không tha cho đâu."
Thẩm Tử Dục mỉm cười: "Tôi biết rồi, chị dâu”
Tiêu Diệp Nhiên cười rồi đẩy Tống An Kỳ ra khỏi người mình, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, không khỏi lắc đầu cười: "An Kỳ, khóc trôi hết cả lớp trang điểm rồi kìa"
Nghe vậy, Tống An Kỳ sụt sịt: "Tớ có trang điểm mấy đâu, sao trôi được chứ?”
Cô đưa tay lên lau nước mắt, nói tiếp: "Nhiên Nhiên, tớ còn một chuyện muốn nói với cậu."
Cô biết Nhiên Nhiên lo lắng cho và nghĩ cho mình. Nhưng đôi khi tình cảm không thể kiểm soát được.
Tống An Kỳ liếc nhìn Thẩm Tử Dục bên cạnh, người đằng sau hướng cô một ánh mắt khích lệ.
Hít sâu một hơi, cô mím môi cười: “Nhiên Nhiên, tớ và Tử Dục đã quyết định ở bên nhau."
Quả nhiên là thế! “Cậu nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Diệp Nhiên hỏi.
Nghĩ kỹ rồi. "Cho dù cuối cùng không có kết quả, đối với cậu cũng không thành vấn đề?”
"Tớ đã nghĩ về điều đó. Kết quả có thể quan trọng, nhưng quá trình quan trọng hơn. Chỉ cần tụi tớ yêu nhau, mỗi ngày được ở bên nhau là đủ."
Tiêu Diệp Nhiên yên lặng nhìn cô với vẻ mặt kiên định, rất muốn mắng cô ngốc, nhưng khi thấy cô thần sắc bay bổng như vậy, cũng không nỡ nói gì.
Tình cảm vốn dĩ là chuyện của hai người họ, người ngoài như cô làm sao có thể xen vào được chứ. Như An Kỳ đã nói, cô ấy chỉ cần quan tâm đ ến quá trình hai người họ bên cạnh nhau, thế thì kết quả cũng thật sự không quan trọng nữa rồi.
Cô khẽ thở dài: "Cậu nghĩ kỹ rồi thì tốt, tớ cũng không nói nhiều nữa” “Nhiên Nhiên” Tống An Kỳ bước tới ôm lấy cô: “Tớ xin lỗi, tớ biết tớ đã làm cậu thất vọng vì quyết định này, nhưng tớ thực sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình”. Giọng cô nghẹn ngào.
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy xót xa, cô đưa tay vuốt lưng Tống An Kỳ, dịu dàng nói: "An Kỳ, không phải nói xin lỗi với tớ. Tớ không ủng hộ hai người không có nghĩa là tớ đúng cả. Chỉ là tớ không muốn cậu bị tổn thương, nhưng... khoảng thời gian này cậu cũng rất đau khổ, thay vì đau khổ vậy, thôi thì cứ yêu một lần cuồng nhiệt đi, không cần biết kết quả như thế nào"
"Nhiên Nhiên..." Tống An Kỳ ôm chặt cô, nước mắt lã chã. Nhiên Nhiên, cậu không biết đâu, vì có cậu nên tớ mới có đủ dũng khí để chấp nhận tình cảm này. Nghe thấy tiếng nức nở của cô, mắt Tiêu Diệp Nhiên không khỏi ướt, cô khịt mũi, sau đó vỗ vỗ lưng Tống An Kỳ, cười nói: “Được rồi, lớn như vậy còn khóc nữa, Tử Dục sẽ cười cậu đó. "
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Tử Dục đang đứng bên cạnh, anh mỉm cười cảm kích: "Chị dâu, cảm ơn.
Tiêu Diệp Nhiên khẽ nhướng mày: "Không cần cám ơn, nếu như cậu dám đối xử tệ với An Kỳ, dám làm cho An Kỳ khóc, tôi sẽ không tha cho đâu."
Thẩm Tử Dục mỉm cười: "Tôi biết rồi, chị dâu”
Tiêu Diệp Nhiên cười rồi đẩy Tống An Kỳ ra khỏi người mình, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, không khỏi lắc đầu cười: "An Kỳ, khóc trôi hết cả lớp trang điểm rồi kìa"
Nghe vậy, Tống An Kỳ sụt sịt: "Tớ có trang điểm mấy đâu, sao trôi được chứ?”
Cô đưa tay lên lau nước mắt, nói tiếp: "Nhiên Nhiên, tớ còn một chuyện muốn nói với cậu."
Danh sách chương