Hóa ra một người đàn ông khi đã tuyệt tình lại đáng sợ như vậy.

Cô tự trào phúng mà cười, nước mắt cũng như hạt trân châu không ngừng chảy.

Chỉ trong một ngày, cả thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ. Vốn cho rằng cô sẽ được như ý nguyện kế thừa Tiêu thị, sẽ như được ý nguyện gả vào nhà họ Bùi, sẽ được như ý nguyện trở thành vợ của Hạo Tuấn.

Chỉ là một giấc mộng, tới lúc phải tỉnh giấc rồi! Cô hận!

Hận Tân Thúy Kiều!

Hận Bùi Hạo Tuấn!

Hận tất cả những người đã làm hại cô!

Nhưng cô hận nhất là Tiêu Diệp Nhiên!

Nếu như không phải là Tiêu Diệp Nhiên, cô cũng không tới bước đường này.

Tất cả đều là lỗi của Tiêu Diệp Nhiên!

Nước mắt ngừng chảy, cô ta nắm chặt hai bàn tay, trong mắt tràn ngập sự hận thù.

Cô ta cắn chặt răng: “Tiêu Diệp Nhiên, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

ng phải biết, Tống Vy là con gái ông, lẽ nào ông muốn con gái ông sống không thoải mái sao?”

“Con gái tôi? Triệu Uyển Nhan, trước đây tôi muốn gặp Tống Vy, bà có cho tôi gặp không? Bà còn bắt tôi quên ïI Vy là con gái tôi, thế nào? Bây giờ gặp chuyện rồi, tới tôi rồi?”

“Tiết Chí Cương, ông cho rằng tôi muốn tìm ông sao? Nếu không phải vì Tống Vy, cả đời này tôi cũng không muốn gặp ông.

Triệu Uyển Nhan sầm mặt, đáy mắt sắc lạnh trừng lên nhìn người đàn ông đang ngồi trong bóng tối.

Người đàn ông đứng dậy, bước nhanh tới gần bà, đưa tay lên ghì chặt lấy cẵm bà ta, ánh sáng cửa sổ làm lộ rõ vết sẹo từ chân mày đến cảm của người đàn ông.

Khiến người ta phải mình!

Triệu Uyển Nhan không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, người đàn ông này còn đáng sợ hơn những gì bà ta tưởng.

“Triệu Uyển Nhan, tôi có thể khiến bà cả đời này cũng không gặp được tôi nữa” Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự lạnh lùng khát máu.

Bàn tay đang giữ lấy cằm của bà ta trực tiếp đưa xuống cổ, dùng sức ở tay.

Triệu Uyển Nhan lập tức cảm thấy bản thân hô hấp khó khăn, bà kinh sợ mở to mắt.

Hai bàn tay giữ chặt lấy bàn tay đang để ở cổ của bà của ông ta, cố sức muốn gỡ ra, nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, bà căn bản không cách nào dịch chuyển được dù là một chút.

Lúc bà ta tưởng bản thân mình sắp chết thì người đàn ông buông tay ra, bà ta lập tức ngồi bệt xuống đất.

“Khụ khi riệu Uyển Nhan ho kịch liệt.

“Chuyện của Tống Vy tôi sẽ giúp bà, còn về bà, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa. Cút cho tôi”

Giọng nói sắc lạnh của người đàn ông khiến cho Triệu Uyển Nhan đang hô hấp không thông đã phải cố gắng bò dậy, sau đó chạy ra ngoài.

“Cương gia, ông thật sự muốn giúp bà ấy sao?” Người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối bước ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện