Thím Ngô cũng lập tức bị di chuyển sự chú ý ngay: “Thịt sườn này chỉ cần rửa hai ba lần là được, lát nữa chúng ta còn phải trần qua nữa”
*Ồ, hóa ra là thế” Tiêu Diệp Nhiên bỗng gật đầu tỉnh ngộ, rồi chỉ vào cuốn sổ trong tay mình, cười nói với thím Ngô: “Thím để cháu ghi lại điều này trước đã”
Cô để cuốn sổ lên kệ bếp sạch sẽ, rồi cúi đầu cầm bút ghi lại.
Lúc này, thím Ngô cũng rửa thịt sườn xong rồi.
Sau đó thím Ngô tự tay dạy cô cách nấu món sườn xào. chua ngọt mà Cố Mặc Đình thích ăn nhất.
Chuyện gì cần phải ghi nhớ, cô đều ghi vào cuốn sổ.
Bình thường để nấu món sườn xào chua ngọt đã tốn không ít thời gian, cộng thêm việc dạy cô nấu nữa, nên hai người tốn hơn một tiếng mới nấu xong món này.
Nhìn thành phẩm thì cũng không tệ, nhưng không biết ăn vào sẽ thế nào.
“Mợ chủ, cô nếm thử xem có ngon không” Thím Ngô đưa đũa cho Tiêu Diệp Nhiên.
Cô nhận lấy rồi gắp một miếng thịt sườn, thổi cho bớt nóng, rồi mới cẩn thận đưa lên miệng cắn một miếng.
Thím Ngô nhìn cô vừa mong đợi lại vừa căng thẳng.
Trong nháy mắt, vị chua ngọt lan ra khắp khoang miệng, cô híp mắt lại khen ngợi: “Ngon quá!”
Vừa nghe cô nói vậy, thím Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Ngon là do mợ chủ thông minh, học rất nhanh”
Lời khen của thím Ngô đã làm Tiêu Diệp Nhiên rất xấu hổ:
“Đâu có, là do tay nghề thím Ngô cao, hơn nữa món này gần như là do thím Ngô tự tay nấu. Nếu để mình cháu nấu, chắc chắn sẽ không nấu ra được mùi vị này”
Cô khiêm tốn như vậy, thím Ngô mỉm cười, lắc đầu vẻ bất đắc dĩ: "Đứa nhỏ này. Tiêu Diệp Nhiên lè lưỡi, rồi gắp một miếng thịt sườn đưa lên miệng bà: “Nào, thím Ngô, thím cũng ăn thử xem, rất ngon đó"
Thím Ngô nhìn nụ cười của cô đến thất thần.
Trong lúc thất thần, hình như bà đã quay về hai mươi mấy năm trước, lúc đó cũng có một cô gái nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp thế này, bưng một dĩa sườn xào chua ngọt mới nấu xong, vui vẻ khoe với bà rằng: “Chị Ngô, cuối cùng tôi cũng học được món sườn xào chua ngọt rồi. Chị mau nếm thử xem”
Thấy thím Ngô thất thần, Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, thím Ngô cứ nhìn chằm chằm mình, trong mắt còn xen lẫn sự nhớ nhung, thím Ngô đang nhớ tới ai vậy? “Thím Ngô..” Cô dè dặt cất tiếng gọi.
“Hả?” Thím Ngô hồi thần lại, ánh nhìn mơ màng, khi thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô chủ mình thì vội cười nói: “Mợ chủ nói ngon là ngon rồi, không cần tôi nếm thử đâu”
Nói xong, thím Ngô cúi đầu, xoay người định đi dọn dẹp phòng bếp.
Đúng lúc này, Tiêu Diệp Nhiên bỗng lên tiếng gọi bà lại: “Thím Ngô, lúc nãy thím nhìn thấy ai từ cháu vậy?”
Thím Ngô bỗng dừng bước, bầu không khí giữa hai người liền rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Một lúc sau, thím Ngô mới thản nhiên đáp lại, nhưng không hề quay đầu nhìn cô: “Không có gì, mợ chủ nghĩ nhiều rồi” Tiêu Diệp Nhiên nhìn bà vội vàng đi vào phòng bếp với ánh mắt đăm chiêu.
*Ồ, hóa ra là thế” Tiêu Diệp Nhiên bỗng gật đầu tỉnh ngộ, rồi chỉ vào cuốn sổ trong tay mình, cười nói với thím Ngô: “Thím để cháu ghi lại điều này trước đã”
Cô để cuốn sổ lên kệ bếp sạch sẽ, rồi cúi đầu cầm bút ghi lại.
Lúc này, thím Ngô cũng rửa thịt sườn xong rồi.
Sau đó thím Ngô tự tay dạy cô cách nấu món sườn xào. chua ngọt mà Cố Mặc Đình thích ăn nhất.
Chuyện gì cần phải ghi nhớ, cô đều ghi vào cuốn sổ.
Bình thường để nấu món sườn xào chua ngọt đã tốn không ít thời gian, cộng thêm việc dạy cô nấu nữa, nên hai người tốn hơn một tiếng mới nấu xong món này.
Nhìn thành phẩm thì cũng không tệ, nhưng không biết ăn vào sẽ thế nào.
“Mợ chủ, cô nếm thử xem có ngon không” Thím Ngô đưa đũa cho Tiêu Diệp Nhiên.
Cô nhận lấy rồi gắp một miếng thịt sườn, thổi cho bớt nóng, rồi mới cẩn thận đưa lên miệng cắn một miếng.
Thím Ngô nhìn cô vừa mong đợi lại vừa căng thẳng.
Trong nháy mắt, vị chua ngọt lan ra khắp khoang miệng, cô híp mắt lại khen ngợi: “Ngon quá!”
Vừa nghe cô nói vậy, thím Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Ngon là do mợ chủ thông minh, học rất nhanh”
Lời khen của thím Ngô đã làm Tiêu Diệp Nhiên rất xấu hổ:
“Đâu có, là do tay nghề thím Ngô cao, hơn nữa món này gần như là do thím Ngô tự tay nấu. Nếu để mình cháu nấu, chắc chắn sẽ không nấu ra được mùi vị này”
Cô khiêm tốn như vậy, thím Ngô mỉm cười, lắc đầu vẻ bất đắc dĩ: "Đứa nhỏ này. Tiêu Diệp Nhiên lè lưỡi, rồi gắp một miếng thịt sườn đưa lên miệng bà: “Nào, thím Ngô, thím cũng ăn thử xem, rất ngon đó"
Thím Ngô nhìn nụ cười của cô đến thất thần.
Trong lúc thất thần, hình như bà đã quay về hai mươi mấy năm trước, lúc đó cũng có một cô gái nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp thế này, bưng một dĩa sườn xào chua ngọt mới nấu xong, vui vẻ khoe với bà rằng: “Chị Ngô, cuối cùng tôi cũng học được món sườn xào chua ngọt rồi. Chị mau nếm thử xem”
Thấy thím Ngô thất thần, Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, thím Ngô cứ nhìn chằm chằm mình, trong mắt còn xen lẫn sự nhớ nhung, thím Ngô đang nhớ tới ai vậy? “Thím Ngô..” Cô dè dặt cất tiếng gọi.
“Hả?” Thím Ngô hồi thần lại, ánh nhìn mơ màng, khi thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô chủ mình thì vội cười nói: “Mợ chủ nói ngon là ngon rồi, không cần tôi nếm thử đâu”
Nói xong, thím Ngô cúi đầu, xoay người định đi dọn dẹp phòng bếp.
Đúng lúc này, Tiêu Diệp Nhiên bỗng lên tiếng gọi bà lại: “Thím Ngô, lúc nãy thím nhìn thấy ai từ cháu vậy?”
Thím Ngô bỗng dừng bước, bầu không khí giữa hai người liền rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Một lúc sau, thím Ngô mới thản nhiên đáp lại, nhưng không hề quay đầu nhìn cô: “Không có gì, mợ chủ nghĩ nhiều rồi” Tiêu Diệp Nhiên nhìn bà vội vàng đi vào phòng bếp với ánh mắt đăm chiêu.
Danh sách chương