“Em đúng là cô nhóc nói một đằng nghĩ một nẻo” Cố Mặc Đình mỉm cười xoa đầu cô, khuôn mặt tràn đầy sự cưng chiều.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo gì chứ?” Tiêu Diệp Nhiên tức giận đánh vào tay anh: “Vậy anh gọi Tử Dục tới đây, em sẽ đánh cậu ta một trận trước mặt anh, để xem anh có đau lòng hay không”
“Thật không?” Cố Mặc Đình nhướng mày.
Tiêu Diệp Nhiên trịnh trọng gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi” “Vậy để anh gọi cho cậu ta”
Nói xong, Cố Mặc Đình vươn tay cầm điện thoại trên bàn lên, rồi mở khóa, đang định gọi cho Thẩm Tử Dục thì một bàn tay khác vươn tới che màn hình điện thoại anh.
Anh ngước mắt lên thì thấy cô đang nở nụ cười gian xảo: “Em lừa anh đấy, em không thèm đánh tên Tử Dục đó, chỉ lãng phí sức lực của em”
Nói xong, cô đứng dậy khỏi đùi anh: “Em đi tắm đây, lát nữa nói chuyện với anh sau”
Vòng tay anh bỗng trống rỗng, làm anh không phản ứng kịp. Đợi đến khi anh phản ứng lại, cô đã đi tới cửa thư phòng, rồi quay đầu nháy mắt với anh: “Anh Cố, anh đừng mải mê đọc sách đến mức quên thời gian nhé, đừng quên rằng anh vẫn còn một cô vợ đáng yêu đang đợi anh đó.”
Nói xong, cô nhoẻn miệng cười, hôn gió với anh rồi mới đi ra ngoài.
Cố Mặc Đình thấp giọng cười, nếu cô đã nói vậy, sao anh nỡ để cô đợi chứ.
Thế là anh đóng cuốn sách trên bàn lại, rồi tắt máy tính, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã vang lên một tiếng hét
“Cố Mặc Đình, sao anh lại vào đây?”
“Anh tắm cùng em để tiết kiệm nước”
Mấy ngày nay, Tiêu Diệp Nhiên luôn ở nhà nghỉ ngơi, ngày nào cô cũng ngồi xem phim thần tượng vô bổ, hoặc đi theo thím Ngô học nấu nướng, cuộc sống đơn điệu đến mức hơi tẻ nhạt.
Hôm nay, thím Ngô nói muốn dạy cô nấu món sườn xào chua ngọt mà Cố Mặc Đình thích nhất.
Cô nghe vậy liền cầm theo cuốn sổ chạy một mạch vào. phòng bếp.
Trong phòng bếp, thím Ngô đang rửa thịt sườn, thấy cô chạy. vào thì cười trêu chọc: “Mợ chủ, tôi vừa nói đây là món cậu chủ thích ăn nhất, cô liền chạy nhanh thế à?”
Tiêu Diệp Nhiên bà đang trêu chọc mình, nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại còn tự nhiên nói: “Đúng vậy, người ta thường nói muốn nắm giữ trái tim người đàn ông, thì phải nắm giữ dạ dày anh ấy trước. Chỉ cần cháu học được món Cố Mặc Đình thích ăn nhất, cháu nghĩ sau này chắc chắn anh ấy sẽ không rời xa cháu”
Nói đến đây, trong đầu cô không khỏi hiện lên cảnh tượng: Cố Mặc Đình khóc lóc cầu xin cô nấu món sườn xào chua ngọt cho anh, dáng vẻ anh khóc cực kỳ đáng thương và đau lòng.
“Ha ha..” Cô cười khúc khích.
Thím Ngô không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô đang cười khúc khích thì không khỏi buồn cười hỏi: “Mợ chủ đang nghĩ gì thế? Cười vui vẻ đến vậy?”
Giọng nói của thím Ngô đã kéo tâm tư bay xa của cô quay về, cô nhìn vẻ mặt nghi hoặc của thím Ngô thì cười gượng hai tiếng rồi chuyển đề tài, chỉ vào thịt sườn trong chậu hỏi: “Thím Ngộ, thịt sườn này phải rửa mấy lần thế?”
“Nói một đằng nghĩ một nẻo gì chứ?” Tiêu Diệp Nhiên tức giận đánh vào tay anh: “Vậy anh gọi Tử Dục tới đây, em sẽ đánh cậu ta một trận trước mặt anh, để xem anh có đau lòng hay không”
“Thật không?” Cố Mặc Đình nhướng mày.
Tiêu Diệp Nhiên trịnh trọng gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi” “Vậy để anh gọi cho cậu ta”
Nói xong, Cố Mặc Đình vươn tay cầm điện thoại trên bàn lên, rồi mở khóa, đang định gọi cho Thẩm Tử Dục thì một bàn tay khác vươn tới che màn hình điện thoại anh.
Anh ngước mắt lên thì thấy cô đang nở nụ cười gian xảo: “Em lừa anh đấy, em không thèm đánh tên Tử Dục đó, chỉ lãng phí sức lực của em”
Nói xong, cô đứng dậy khỏi đùi anh: “Em đi tắm đây, lát nữa nói chuyện với anh sau”
Vòng tay anh bỗng trống rỗng, làm anh không phản ứng kịp. Đợi đến khi anh phản ứng lại, cô đã đi tới cửa thư phòng, rồi quay đầu nháy mắt với anh: “Anh Cố, anh đừng mải mê đọc sách đến mức quên thời gian nhé, đừng quên rằng anh vẫn còn một cô vợ đáng yêu đang đợi anh đó.”
Nói xong, cô nhoẻn miệng cười, hôn gió với anh rồi mới đi ra ngoài.
Cố Mặc Đình thấp giọng cười, nếu cô đã nói vậy, sao anh nỡ để cô đợi chứ.
Thế là anh đóng cuốn sách trên bàn lại, rồi tắt máy tính, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã vang lên một tiếng hét
“Cố Mặc Đình, sao anh lại vào đây?”
“Anh tắm cùng em để tiết kiệm nước”
Mấy ngày nay, Tiêu Diệp Nhiên luôn ở nhà nghỉ ngơi, ngày nào cô cũng ngồi xem phim thần tượng vô bổ, hoặc đi theo thím Ngô học nấu nướng, cuộc sống đơn điệu đến mức hơi tẻ nhạt.
Hôm nay, thím Ngô nói muốn dạy cô nấu món sườn xào chua ngọt mà Cố Mặc Đình thích nhất.
Cô nghe vậy liền cầm theo cuốn sổ chạy một mạch vào. phòng bếp.
Trong phòng bếp, thím Ngô đang rửa thịt sườn, thấy cô chạy. vào thì cười trêu chọc: “Mợ chủ, tôi vừa nói đây là món cậu chủ thích ăn nhất, cô liền chạy nhanh thế à?”
Tiêu Diệp Nhiên bà đang trêu chọc mình, nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại còn tự nhiên nói: “Đúng vậy, người ta thường nói muốn nắm giữ trái tim người đàn ông, thì phải nắm giữ dạ dày anh ấy trước. Chỉ cần cháu học được món Cố Mặc Đình thích ăn nhất, cháu nghĩ sau này chắc chắn anh ấy sẽ không rời xa cháu”
Nói đến đây, trong đầu cô không khỏi hiện lên cảnh tượng: Cố Mặc Đình khóc lóc cầu xin cô nấu món sườn xào chua ngọt cho anh, dáng vẻ anh khóc cực kỳ đáng thương và đau lòng.
“Ha ha..” Cô cười khúc khích.
Thím Ngô không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô đang cười khúc khích thì không khỏi buồn cười hỏi: “Mợ chủ đang nghĩ gì thế? Cười vui vẻ đến vậy?”
Giọng nói của thím Ngô đã kéo tâm tư bay xa của cô quay về, cô nhìn vẻ mặt nghi hoặc của thím Ngô thì cười gượng hai tiếng rồi chuyển đề tài, chỉ vào thịt sườn trong chậu hỏi: “Thím Ngộ, thịt sườn này phải rửa mấy lần thế?”
Danh sách chương