“Diệp Nhiên, cậu đến rồi” Tống An Kỳ khẽ cong môi với Tiêu Diệp Nhiên, biểu cảm của cô ấy lạnh nhạt, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
“An Kỳ, thật ra...” Nhìn thấy cô ấy như vậy, trái tim của Tiêu Diệp Nhiên thất lại, muốn đi tới ôm lấy cô, nhưng lại thấy cô
ấy cất bước đi qua, quay qua bên người, đi tới trước mặt của Thẩm Tử Dục.
Thẩm Tử Dục, nhìn thấy đôi mắt của cô không có tiêu cự, trái tim nhói đau, há miệng: “An Kỳ...”
“Bốp!”
Lời của anh còn chưa kịp nói hết, một cái tát rơi trên gò má của anh, cắt ngang lời nói của anh.
Đồng tử phóng to, anh khó tin nhìn cô.
Chỉ thấy cô cười lạnh, thần sắc bi thương: “Thẩm Tử Dục, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa, bất luận đã xảy ra chuyện gì đều chỉ là một giấc mơ. Bây giờ mời anh rời khỏi đây”
“Tại sao?” Thẩm Tử Dục không hiểu rõ ràng bọn họ đều không lỡ bỏ nhau, cô vẫn muốn hết lần này đến lần khác đẩy anh đi.
Hôn nhân không có thì đã làm sao, hai người yêu nhau không đủ sao.
“Bởi vì..” Cô ngừng lại, ánh mắt dần dần có tiêu cự, lộ ra một tia hàn ý lạnh lẽo, cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi, hận, anh!”
Tôi hận anh! Một câu nói đã chặt đứt tất cả mà bọn họ đã từng trải qua.
Cửa nặng nề đóng lại.
Nhìn cánh cửa tối màu trước mắt, trong lòng giống như bị người khác rút kiệt sức lực, trống rỗng, rất khó chịu cực kỳ khó chịu.
Rõ ràng cô ở sau cánh cửa, mà khoảng cách giữa anh và cô đâu chỉ là một cánh cửa.
Mà ở bên kia cánh cửa, Tiêu Diệp Nhiên lo lắng nhìn Tống An Kỳ đóng cửa lại, nhất thời không biết nên mở miệng làm Sao.
Tống An Kỳ cúi đầu nhìn ổ khóa, mắt cay xè, nước mắt suýt chút nữa rơi ra.
€ó lỗi sai, còn có thể cứu vãn, vậy thì phải nhãn tâm, nên cắt đứt phải cắt đứt, không thể tiếp tục dây dưa nữa.
Cho dù là thích hay là yêu thì như thế nào, không thích hợp chính là không thích hợp.
Tiêu Diệp Nhiên ngồi ở trên ghế sofa, quay đầu nhìn về phía Tống An Kỳ đang rót nước cho cô, trong mắt chứa đầy lo lãng.
Nhìn qua An Kỳ giống như không hề có gì khác lạ, rất bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.
Nhưng càng như vậy, cô lại càng lo lắng.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy nên cô hiểu An Kỳ rất rõ, càng khổ sở thì ở trước mặt người khác cô ấy lại càng biểu hiện bình thường.
Nói cho cùng cô ấy đang gắng gượng chống đỡ chính là vì không muốn để cho người quan tâm đến cô ấy lo lắng.
“An Kỳ, thật ra...” Nhìn thấy cô ấy như vậy, trái tim của Tiêu Diệp Nhiên thất lại, muốn đi tới ôm lấy cô, nhưng lại thấy cô
ấy cất bước đi qua, quay qua bên người, đi tới trước mặt của Thẩm Tử Dục.
Thẩm Tử Dục, nhìn thấy đôi mắt của cô không có tiêu cự, trái tim nhói đau, há miệng: “An Kỳ...”
“Bốp!”
Lời của anh còn chưa kịp nói hết, một cái tát rơi trên gò má của anh, cắt ngang lời nói của anh.
Đồng tử phóng to, anh khó tin nhìn cô.
Chỉ thấy cô cười lạnh, thần sắc bi thương: “Thẩm Tử Dục, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa, bất luận đã xảy ra chuyện gì đều chỉ là một giấc mơ. Bây giờ mời anh rời khỏi đây”
“Tại sao?” Thẩm Tử Dục không hiểu rõ ràng bọn họ đều không lỡ bỏ nhau, cô vẫn muốn hết lần này đến lần khác đẩy anh đi.
Hôn nhân không có thì đã làm sao, hai người yêu nhau không đủ sao.
“Bởi vì..” Cô ngừng lại, ánh mắt dần dần có tiêu cự, lộ ra một tia hàn ý lạnh lẽo, cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi, hận, anh!”
Tôi hận anh! Một câu nói đã chặt đứt tất cả mà bọn họ đã từng trải qua.
Cửa nặng nề đóng lại.
Nhìn cánh cửa tối màu trước mắt, trong lòng giống như bị người khác rút kiệt sức lực, trống rỗng, rất khó chịu cực kỳ khó chịu.
Rõ ràng cô ở sau cánh cửa, mà khoảng cách giữa anh và cô đâu chỉ là một cánh cửa.
Mà ở bên kia cánh cửa, Tiêu Diệp Nhiên lo lắng nhìn Tống An Kỳ đóng cửa lại, nhất thời không biết nên mở miệng làm Sao.
Tống An Kỳ cúi đầu nhìn ổ khóa, mắt cay xè, nước mắt suýt chút nữa rơi ra.
€ó lỗi sai, còn có thể cứu vãn, vậy thì phải nhãn tâm, nên cắt đứt phải cắt đứt, không thể tiếp tục dây dưa nữa.
Cho dù là thích hay là yêu thì như thế nào, không thích hợp chính là không thích hợp.
Tiêu Diệp Nhiên ngồi ở trên ghế sofa, quay đầu nhìn về phía Tống An Kỳ đang rót nước cho cô, trong mắt chứa đầy lo lãng.
Nhìn qua An Kỳ giống như không hề có gì khác lạ, rất bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.
Nhưng càng như vậy, cô lại càng lo lắng.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy nên cô hiểu An Kỳ rất rõ, càng khổ sở thì ở trước mặt người khác cô ấy lại càng biểu hiện bình thường.
Nói cho cùng cô ấy đang gắng gượng chống đỡ chính là vì không muốn để cho người quan tâm đến cô ấy lo lắng.
Danh sách chương