Lina gọi điện cho cô rất nhiều lần, đều không gọi được, trong lúc bất lực, cô ta chỉ đành liên lạc với Tiêu Diệp Nhiên. Sau khi Tiêu Diệp Nhiên biết, cũng lập tức liên lạc với An Kỳ, điện thoại cũng không gọi được.
Tối qua An Kỳ từ nhà cô trở về, cô lo lắng có phải giữa đường xảy ra chuyện gì không.
Cô rất lo lắng cho nên tự mình lái xe đến thẳng nhà An Kỳ, lúc này vừa vào cửa, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra.
Người bước ra khiến Tiêu Diệp Nhiên bỗng dưng ngốc trệ. Thẩm Tử Dục cũng không ngờ chị dâu của anh lại xuất hiện ở đây, trong lúc nhất thời cũng ngây ra.
Một lúc sau, Tiêu Diệp Nhiên mới phát ra tiếng: “Cậu sao lại ở đây?”
Anh ở đây, vậy An Kỳ đâu? Lễ nào bọn họ?
Thẩm Tử Dục cũng không lộ ra một tia hoảng hốt: “Chị dâu, đều là người trưởng thành, em không cần giải thích nữa” Sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên lập tức thay đổi: “Cậu... cậu và An Kỳ... hai người...”
Tiêu Diệp Nhiên bàng hoàng đến mức ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
“Chính là chuyện đó” Thẩm Tử Dục thẳng thắn thừa nhận. Nhìn dáng vẻ điềm nhiên của anh, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi tức giận: “Thẩm Tử Dục, cậu có biết bản thân đang làm cái gì không?”
“Tôi biết”
“Biết? Vậy tôi hỏi cậu, cậu có thể cho An Kỳ cái gì? Hôn nhân cậu có thể cho không?”
Thẩm Tử Dục trầm mặc, hôn nhân của anh trước nay không phải chuyện anh có thể làm chủ, vậy anh sao có thể bảo. đảm cho cô một cuộc hôn nhân?
Thấy anh trầm mặc, Tiêu Diệp Nhiên cười lạnh: “Sao hả? Không trả lời được?
Cô hít một hơi thật sâu, nói tỉ
ấp: “Tôi từng hỏi Mặc Đình rồi, anh ấy nói vị hôn thê của cậu là cháu gái của chiến hữu của ông nội cậu, từng có ơn cứu mạng, hôn ước này không phải cậu nói giải thì có thể giải trừ”
Điều cô nói là sự thật mà Thẩm Tử Dục luôn biết rõ, có lẽ thật sự không thể thay đổi, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện anh thích An Kỳ.
“Tôi thích An Kỳ” Anh khẳng định với Tiêu Diệp Nhiên, thần sắc rất chân thành nghiêm túc.
“Vậy cậu buông tay đi, cô ấy không gánh được cái tội danh tiểu tam”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó vòng qua người anh đi vào, đột nhiên bước chân của cô khựng lại. Bởi vì Tống An Kỳ đứng ở tủ giày trước cửa.
Vậy thì, tất cả những lời bọn họ nói đều bị cô ấy nghe thấy hết rồi.
Trên mặt Tống An Kỳ không có một chút biểu cảm nào cả, chỉ yên lặng nhìn cô, và... anh.
“An Kỳ” Tiêu Diệp Nhiên mặt mày lo lắng gọi một tiếng. Nghe thấy cô gọi "An Kỳ" Thẩm Tử Dục xoay người, cơ thể mảnh mai của Tống An Kỳ rơi vào trong mắt anh, đôi mắt đen dậy sóng.
Tối qua An Kỳ từ nhà cô trở về, cô lo lắng có phải giữa đường xảy ra chuyện gì không.
Cô rất lo lắng cho nên tự mình lái xe đến thẳng nhà An Kỳ, lúc này vừa vào cửa, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra.
Người bước ra khiến Tiêu Diệp Nhiên bỗng dưng ngốc trệ. Thẩm Tử Dục cũng không ngờ chị dâu của anh lại xuất hiện ở đây, trong lúc nhất thời cũng ngây ra.
Một lúc sau, Tiêu Diệp Nhiên mới phát ra tiếng: “Cậu sao lại ở đây?”
Anh ở đây, vậy An Kỳ đâu? Lễ nào bọn họ?
Thẩm Tử Dục cũng không lộ ra một tia hoảng hốt: “Chị dâu, đều là người trưởng thành, em không cần giải thích nữa” Sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên lập tức thay đổi: “Cậu... cậu và An Kỳ... hai người...”
Tiêu Diệp Nhiên bàng hoàng đến mức ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
“Chính là chuyện đó” Thẩm Tử Dục thẳng thắn thừa nhận. Nhìn dáng vẻ điềm nhiên của anh, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi tức giận: “Thẩm Tử Dục, cậu có biết bản thân đang làm cái gì không?”
“Tôi biết”
“Biết? Vậy tôi hỏi cậu, cậu có thể cho An Kỳ cái gì? Hôn nhân cậu có thể cho không?”
Thẩm Tử Dục trầm mặc, hôn nhân của anh trước nay không phải chuyện anh có thể làm chủ, vậy anh sao có thể bảo. đảm cho cô một cuộc hôn nhân?
Thấy anh trầm mặc, Tiêu Diệp Nhiên cười lạnh: “Sao hả? Không trả lời được?
Cô hít một hơi thật sâu, nói tỉ
ấp: “Tôi từng hỏi Mặc Đình rồi, anh ấy nói vị hôn thê của cậu là cháu gái của chiến hữu của ông nội cậu, từng có ơn cứu mạng, hôn ước này không phải cậu nói giải thì có thể giải trừ”
Điều cô nói là sự thật mà Thẩm Tử Dục luôn biết rõ, có lẽ thật sự không thể thay đổi, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện anh thích An Kỳ.
“Tôi thích An Kỳ” Anh khẳng định với Tiêu Diệp Nhiên, thần sắc rất chân thành nghiêm túc.
“Vậy cậu buông tay đi, cô ấy không gánh được cái tội danh tiểu tam”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó vòng qua người anh đi vào, đột nhiên bước chân của cô khựng lại. Bởi vì Tống An Kỳ đứng ở tủ giày trước cửa.
Vậy thì, tất cả những lời bọn họ nói đều bị cô ấy nghe thấy hết rồi.
Trên mặt Tống An Kỳ không có một chút biểu cảm nào cả, chỉ yên lặng nhìn cô, và... anh.
“An Kỳ” Tiêu Diệp Nhiên mặt mày lo lắng gọi một tiếng. Nghe thấy cô gọi "An Kỳ" Thẩm Tử Dục xoay người, cơ thể mảnh mai của Tống An Kỳ rơi vào trong mắt anh, đôi mắt đen dậy sóng.
Danh sách chương