Nhìn đôi môi đỏ bị mình hôn đến mức kiều diễm ướt át, ánh mắt tối đi, không nhịn được là dán lên khẽ khàng di chuyển. Tiêu Diệp Nhiên mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đen sâu thăm của anh, cô nhìn thấy sự mê ly trong đáy mắt của anh, trái tim không khỏi rung lên, vô thức cụp mắt, không dám nhìn anh.

Cúi đầu tựa vào trán cô, giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: “Diệp Nhiên, chào mừng em về nhà, quà này thích không?”

Hôn? Lễ vật? Tiêu Diệp Nhiên khẽ nhấc mí mắt lần nữa nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cong môi: “Nếu như em nói không thích thì sao?”

“Không thích?” Mày kiếm nhướn lên, Lục Triệu Dương mỉm cười đầy thâm ý: “Diệp Nhiên, em hy vọng anh hôn em thì nói thẳng, không cần khiêu khích như vậy”

“Á?” Tiêu Diệp Nhiên sững người, sau đó hiểu được ý của anh, không khỏi bật cười thành tiếng: “Anh Cố, anh nghĩ nhiều rồi, em thật sự không thích, đâu có ai...” tặng quà như thế.

Lời nói bị anh chặn lại, không kịp nói ra.

Nụ hôn lần này không dịu dàng nữa, mà màn theo sự cưồng dã.

Một nụ hôn thôi, Tiêu Diệp Nhiên chỉ có thể dựa vào lồ ng ngực của anh, khẽ thở hổn hển, nếu như không phải anh đỡ eo của cô, thiết nghĩ cô đã mềm nhữn ngã ra sàn rồi.

Mà Cố Mặc Đình cười giống như một con mèo được ăn no, bàn tay khẽ vuốt v e mái tóc mềm mại của cô.

Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh mà ngọt ngào.

Một lúc sau, trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Cậu chủ, mợ chủ, cô Ứng và cô Tống đến”

Là giọng của thím Ngô.

“Ừm, chúng tôi ra ngay”

Cố Mặc Đình trầm giọng đáp, sau đó cúi đầu xuống: “Chúng †a đi xuống thôi”

Tiêu Diệp Nhiên ngẩng gương mặt còn đang đỏ hây hây, nói: “Để em dịu lại một chút đã, nếu không lát nữa sẽ bị Tiêu Tiêu và An Kỳ cười”

Cố Mặc Đình mỉm cười, không nói gì, chỉ im lặng ôm cô.

Đợi khi Tiêu Diệp Nhiên bình ổn lại đi xuống lầu, Tiêu Tiêu ở dưới lầu đã đợi có chút mất kiên nhãn rồi.

Khi nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình ôm nhau đi xuống, cô ấy lập tức giường giọng nói: “Lục tổng, anh cũng quá không biết chừng mực rồi, Diệp Nhiên mới vừa ra viện, anh đã đợi không kịp rồi”

Tống An Kỳ ngồi bên cạnh cô ấy, khi nghe thấy lời của cô ấy thì cô ta đang uống trà, phụt" một tiếng, phun ngụm trà ra ngoài.

Tống An Kỳ nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy lau sạch, sau đó quay qua lườm Ứng Tiêu Tiêu, cười như có như không. Trời ạ, cô nàng này đang nói cái gì vậy?

Tiêu Diệp Nhiên cũng bị lời của Tiêu Tiêu làm cho giật mình, suýt trượt chân lăn từ trên lầu xuống. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện