Thẩm Tử Dục nhún vai, mặt mày bất lực: “Các anh từ nhỏ bắt nạt em, em sao có thể quan tâm chứ?”

Nghĩ đến những hồi ức vui vẻ trước đây, hai người đều không khỏi khế cười thành tiếng.

“Không quay lại được nữa” Thẩm Tử Dục phát ra một tiếng cảm khái.

Những ngày tháng tự do đơn thuần đó không quay lại được nữa.

Trong mắt Cố Thanh Chiêu lộ ra một tia hoài niệm: “Phải, không quay lại được nữa”

Bầu không khí trở nên yên lặng, bọn họ ngồi ở hai đầu sô pha, đều đang hoài niệm những điều đẹp tốt trong quá khứ.

Tiêu Diệp Nhiên xuất viện rồi.

ặc Đình cố tình rút thời gian đến bệnh viện đón cô. “Đồ đạc đã thu dọn đủ hết chưa?” Cố Mặc Đình nhìn thấy Tô Lân xách túi hành lý, bèn mở miệng hỏi.

“Dạ, mợ chủ đã đích thân thu dọn xong rồi” Tô Lân cung kính đáp.

Nghe vậy, Cố Mặc Đình nhíu mày, ngước mắt nhìn sang Tiêu Diệp Nhiên đang đi tới: “Không phải nói để Tô Lân giúp em thu dọn sao? Sao lại tự mình làm rồi?”

Tiêu Diệp Nhiên nhìn Tô Lân, khẽ mỉm cười: “Tô Lân là đàn ông tóm lại không tiện, vẫn là tự em làm”

Cô nói như vậy, Cố Mặc Đình mới nghĩ tới vấn đề này, trên gương mặt đẹp trai không khỏi lóe lên một tia ngại ngùng: “Là anh suy nghĩ không chu đáo” 

Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười, đi tới khoác tay anh, nghiêng đầu nhìn anh, vui vẻ nói: “Về nhà, chúng ta về nhà thôi”

Nằm viện một tuần, lần này về vừa bước đến cửa nhà, nhìn đồ vật trang trí quen thuộc trong nhà, tất cả những thứ thân thuộc này khiến cô nảy sinh một loại cảm giác như cách mấy kiếp.

Nhìn thấy cô đứng ở bậc cửa không đi vào, Cố Mặc Đình dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu, mỉm cười với anh: “Em đột nhiên cảm thấy giống như rất lâu chưa trở về”

Nằm lấy tay cô khẽ đặt một nụ hôn nhẹ trên môi, Cố Mặc Đình nhìn cô, ánh mắt đen láy láy tràn ra ánh sáng rực rỡ: “Chào mừng em về nhà”

Ý cười trên môi Tiêu Diệp Nhiên càng sâu, mắt ngân ngấn nước: “Ừm, em về nhà rồi”

Tâm tư của Cố Mặc Đình khế động, nắm tay cô đi lên lầu, vào phòng.

Đóng cửa lại, giây tiếp theo, Tiêu Diệp Nhiên bị anh đè lên cửa, cô ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.

Chỉ thấy anh nhếch môi, khẽ nói: “Anh muốn hôn em”

Sau đó, môi ấm nóng của anh phủ lên môi của cô.

Khi bốn cánh môi chạm nhau, Tiêu Diệp Nhiên có hơi căng thẳng, từ từ nhắm mắt lại, đưa tay vòng qua cổ anh, cảm nhận độ ấm của anh, hơi thở của anh.

Anh ở trên cô dụ ngoạn, cực kỳ dịu dàng. Sau đó cạy răng của cô, đưa đầu lưỡi vào thăm dò từng ngóc ngách bên trong.

Cánh tay ôm cổ anh bất giác siết chặt, Tiêu Diệp Nhiên ở trong lòng anh run nhẹ, khi cô tưởng bản thân sắp tắt thở, anh lưu luyến không lỡ mà rời khỏi môi cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện