CHƯƠNG 23
Cố Mặc Đình nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, khóe môi cong lên như cười. Anh không nhịn được đưa tay nâng cằm cô lên, nói: “Phu nhân, tuy rằng tôi đã nói hiện tại sẽ không chạm vào cô, nhưng mà… bộ dáng này của cô… thật là làm khó tôi quá.”
Giọng nói anh trầm thấp, như tiếng đàn Cello du dương và từ tính.
Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, xen lẫn mùi nước hoa Cổ Long tươi mát thanh nhã. Hormone mạnh mẽ bao phủ đầy quyến rũ và gợi cảm.
Tim Tiêu Diệp Nhiên bỗng nhiên lỗi nhịp, cả người căng thẳng.
Tiêu Diệp Nhiên không ngốc, tất nhiên cô nghe ra được ẩn ý của Cố Mặc Đình. Hơn nữa ánh mắt anh cũng đã lóe lên sự nóng bỏng đang cố kìm nén lại.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi nuốt nước bọt, cả người căng cứng, không biết nên phản ứng ra sao.
Cố Mặc Đình nhìn thấy bộ dáng đó của cô, trong mắt chợt ánh lên một nét cười, giữa lúc cô còn đang kinh ngạc, thản nhiên buông cô ra: “Phu nhân không phải lo, tôi đã nói là không đụng vào cô thì sẽ không đụng, đây vốn không phải lời nói suông.”
Nghe anh nói như thế, Tiêu Diệp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm cảm kích thái độ quân tử của anh.
Chỉ là, hai người giờ đã kết hôn rồi, trước giờ vẫn luôn là Cố Mặc Đình hao tốn tâm sức. Dù là bữa tối tân hôm thân mật, hay căn phòng được dày công chuẩn bị cho cô, thậm chí lãnh giấy đăng ký kết hôn xong, anh còn chạy đến công ty để giải vây giúp cô nữa…
Cuộc hôn nhân này là do cô đề nghị, bản thân chẳng bỏ ra cái gì cả, ngược lại chỉ có anh chiều theo cô.
Dựa vào cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Diệp Nhiên nghiến chặt răng, dường như đã quyết tâm điều gì đó, cô bỗng với tay kéo góc áo Cố Mặc Đình.
“Hả?”
Cố Mặc Đình ngạc nhiên nhìn sang.
Chỉ thấy Tiêu Diệp Nhiên hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống đấy, vẻ mặt ngượng ngùng nói với anh: “Thật ra, nếu như anh thật sự muốn, cũng…cũng không sao cả. Tôi… chúng ta là vợ chồng, trước sau gì cũng sẽ phải… phải… thôi. Vậy nên những… tiếp xúc mới đầu, tôi có thể tiếp nhận được.”
Chỉ có một câu mà cô cứ ấp a ấp úng, giọng nói lại nhỏ như muỗi kêu, nhưng Cố Mặc Đình lại nghe rõ không sót một chữ nào.
Anh không hề dao động, tròng mắt chợt lóe lên ánh sáng khác lạ: “Cô chắc chứ?”
“Ừm.”
Cô gật đầu, hai gò má ửng hồng xinh đẹp quyến rũ, từng đường nét trên gương mặt tuyệt đẹp không bút nào tả xiết, một vẻ đẹp khiến người ta rung động.
Trái tim anh đột nhiên nảy lên, trong lòng hơi dao động, anh cong khóe môi nói: “Vậy thì cúng kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Cố Mặc Đình nói xong thì không còn che giấu bản thân nữa, anh để ly rượu trong tay xuống, vươn cánh tay dài ra vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng đồng thời cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
Ầm!
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng phớt qua mang theo mùi rượu thoang thoảng nhưng phảng phất như có sức hấp dẫn mê người, anh thăm dò, mân mê miệng cô sau đó tấn công dữ dội và chỉ trong chốc lát đã xóa sạch lý trí của cô.
Đầu óc Tiêu Diệp Nhiên vang lên ong ong, hai mắt đắm đuối nhìn người đàn ông trước mặt và tận hưởng cảm giác tuyệt vời khó diễn tả bằng lời ấy.