CHƯƠNG 157
Hai người là người trong ngành nhưng Tiêu Diệp Nhiên vừa đẹp vừa dễ nói chuyện, nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Trong lúc nói chuyện thì nghe thấy nhân viên ánh sáng nói: “Tôi chưa từng thấy người nào có diễn xuất tệ như thế, cho dù người mới ra mắt cũng không tệ như vậy.”
“Từ lúc tôi vào nghề đến giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều NG như vậy, đúng là kỷ lục mới, không biết công ty quảng cáo nghĩ thế nào lại tìm cô ta làm người phát ngôn.”
“Tôi cầm tấm phản chiếu ánh sáng đến mức tay nhức mỏi, hình như đạo diễn cũng cực kỳ tức giận.”
…
Sau khi Tiêu Diệp Nhiên nghe thấy tiếng phàn nàn về Cố Tống Vy khắp nơi thì cũng không nói gì.
Kỹ thuật diễn của Cố Tống Vy đúng là không tốt, kết quả như vậy cũng có thể hiểu được.
Còn vì sao công ty quảng cáo tìm cô ta quay quảng cáo thì chắc là vì gần đây Cố Tống Vy đã nhận không ít sự chú ý, hơn nữa có Bùi Hạo Tuấn giúp đỡ cho nên mới đến lượt cô ta.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi bĩu môi.
Người phụ nữ muốn đối phó cô lại coi nhẹ giới chén cơm ngành giải trí không hề dễ ăn như vậy, cho dù sau lưng cô ta mạnh thế nào, nhưng không có kỹ thuật diễn thì vẫn không làm gì được.
Tiêu Diệp Nhiên nghĩ đến đây thì không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, cô không hề đồng tình chuyện Cố Tống Vy chịu sỉ nhục.
“Tiêu Diệp Nhiên.”
Tiểu Ngải đi tới sau lưng gọi cô một tiếng, thái độ đó có chút khinh người.
“Chuyện gì?”
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, lạnh nhạt hỏi.
Tiểu Ngải nhanh chóng đi tới đến trước mặt cô, trong tay cầm một cái quạt đưa cho cô nói: “Công ty muốn cô cố gắng xây dựng quan hệ hoà thuận với Tống Vy, đúng lúc bây giờ Tống Vy đang nghỉ ngơi, thời tiết nóng như thế, cô đi qua quạt mát cho cô ta đi, lát nữa tôi sẽ quay lại rồi đăng lên mạng.”
“…”
Tiêu Diệp Nhiên nghe Tiểu Ngải nói thì sững sờ, dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô ta cười nói: “Để tôi quạt cho Cố Tống Vy sao?”
“Không sai, nếu muốn làm sáng tỏ thì cũng phải làm cho thật một chút, nếu không thì dân mạng tin thế nào?”
Tiểu Ngải nói với vẻ hợp tình hợp lý, hoàn toàn coi Tiêu Diệp Nhiên là người hầu sai khiến.
Tiêu Diệp Nhiên lập tức nhíu chặt lại: “Lâm Tiểu Ngải, hôm nay trời vẫn chưa tối đâu, cô đã bắt đầu nằm mơ rồi sao? Cô cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc làm người hầu cho Cố Tống Vy sai khiến sao?”
“Tiêu Diệp Nhiên, cô muốn cãi mệnh lệnh của công ty sao?”
Dường như Tiểu Ngải đã sớm đoán được Tiêu Diệp Nhiên sẽ từ chối nên lập tức cười lạnh một tiếng, dứt khoát dùng danh nghĩa công ty ép buộc cô.
Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì cười lạnh: “Lâm Tiểu Ngải, đừng lấy công ty ra nói chuyện nữa, ở đây cũng không phải là Thời Thụy, nếu cô muốn xây dựng hình ảnh giả dối kia thì tôi có thể phối hợp, nhưng đừng nghĩ chơi đùa với tôi, tôi đến đây không phải để hầu hạ Cố Tống Vy.”
“Tiêu Diệp Nhiên, cô…”
Tiểu Ngải không nghĩ tới Tiêu Diệp Nhiên khó chơi như vậy, sắc mặt thay đổi định quát lớn hai tiếng, nhưng cô ta còn chưa nói xong lại thấy ánh mắt Tiêu Diệp Nhiên trở nên mỉa mai.