CHƯƠNG 101

Khí thế của Cố Tống Vy hùng hổ bức người, bộ dạng thì ngang ngược khiến Bùi Hạo Tuấn có cảm giác tâm tư và sức lực của mình đã lao lực quá độ.

Anh ta uể oải xoa chân mày, khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, tối nay em hãy về nhà họ Tiêu đi, anh mệt rồi, không muốn gây lộn với em nữa.”

“Anh…”

Cố Tống Vy thấy Bùi Hạo Tuấn cứ thế mà đuổi mình đi liền tức xanh mặt, trực tiếp ngoảnh mặt mà đi.

Bùi Hạo Tuấn đứng phía sau trông theo bóng lưng cô ta, trong lòng dường như nảy sinh hối hận.

Anh ta nhớ lại những lời Tiêu Diệp Nhiên đã nói lúc gần đi, còn cả bóng lưng của người đàn ông mà cô kéo đi nữa, chúng khiến cho con tim của anh nhói đau.

Người phụ nữ ấy lẽ ra là của anh! Nhưng bởi vì Cố Tống Vy mà anh ta đã đánh mất cô.

Sau khi nếm trải sự điêu ngoa của Cố Tống Vy, anh ta mới biết Tiêu Diệp Nhiên thiện lương biết bao nhiêu.

Người con gái ấy lúc nào cũng vui tươi động lòng người, cô cũng sẽ không bao giờ cáu gắt, chế nhạo anh, lại càng không hô to gọi nhỏ đối với anh, sẽ vĩnh viễn đối xử với anh dịu dàng.

Nhưng bây giờ, cô đã nép vào lòng người đàn ông khác rồi.

Không hiểu sao, Bùi Hạo Tuấn cảm thấy trong lòng dấy lên sự ganh tỵ dữ dội muốn chiếm đoạt cô cho riêng mình.

Cố Tống Vy đã mang thai nên anh ta không thể không chăm lo cho cô ta, thế nhưng Tiêu Diệp Nhiên anh ta cũng muốn, chỉ có cô mới có thể vỗ về tâm hồn.

Bùi Hạo Tuấn tin rằng Tiêu Diệp Nhiên vẫn còn yêu mình, cô chỉ vì sự phản bội của anh ta nên mới dứt khoát rời bỏ anh ta.

Mà những chuyện này đều có thể đợi sau khi cô trở lại bên anh, anh sẽ từ từ bù đắp cho cô.

Nghĩ vậy, Bùi Hạo Tuấn liền quay lại nhìn về phía nhà hàng, đáy mắt xẹt qua một tia kiên quyết, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi.

Khi Cố Tống Vy về đến nhà đã nổi trận lôi đình một phen, thậm chí còn đập không ít thứ.

Triệu Uyển Nhan bị thanh âm ấy làm cho kinh động nên vội vàng chạy tới, vừa thấy, bà ta liền giật mình: “Con gái, con làm sao vậy? Có phải con đã cãi nhau với Hạo Tuấn rồi không, dù gì giờ con cũng đang mang thai, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, lỡ như đứa bé có bề gì thì làm sao.”

“Cùng lắm thì không sinh nữa, Bùi Hạo Tuấn căn bản là không quan tâm đến con nữa, đã như vậy thì con cũng không cần đứa bé này nữa.”

Cố Tống Vy đang tức giận nên nói ra toàn những lời đáng sợ dọa Triệu Uyển Nhan một trận, đứng chết trân tại chỗ.

“Tống Vy, con đang nói bậy bạ gì đó? Sao con có thể xằng bây như vậy, con mới vừa ở cùng với Hạo Tuấn chưa được bao lâu, con sao lại có thể nói không cần là không cần chứ? Con cũng đâu phải là không biết nhà họ Bùi coi trọng đứa bé này thế nào chứ, khó khăn lắm con mới có được địa vị như ngày hôm nay, con không thể tùy hứng như thế được, nếu không con sẽ mất tất cả đấy.”

“Địa vị thân phận gì chứ, ở nhà họ Bùi, chỉ cần mẹ của Hạo Tuấn còn sống thì con sẽ không có nổi một ngày xuất đầu lộ diện, bà ta vốn dĩ đã khinh thường con rồi, bà ta nghĩ xuất thân của con không tốt, mặc dù ở nhà họ Tiêu nhưng lại mang họ Cố, lúc được gả qua cũng chỉ có hai bàn tay trắng nên lúc nào cũng xem thường con. Còn Bùi Hạo Tuấn thì tối nay đã vì con tiện nhân Tiêu Diệp Nhiên đó mà nổi giận với con.”

“Cái gì!”

Nghe được giọng điệu phẫn hận của Cố Tống Vy, sắc mặt của Triệu Uyển Nhan cũng a sầm theo: “Hạo Tuấn thực sự vì con tiện nhân Tiêu Diệp Nhiên đó mà nổi giận với con sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện