“Ngươi, ngươi đẹp đến vậy, coi chừng bẩn.”

Thiếu niên rụt rè nói, trong mắt tràn đầy hâm mộ không chút giấu diếm, cũng vì vậy mà làm sự yếu ớt và tự ti của cậu ta nổi bật hơn bao giờ hết. Yếu ớt và xinh đẹp hệt một món đồ sứ.  

Yêu tộc không ít người đẹp, Khổng Tước và Thiên Hồ đều là người đẹp trứ danh núi Bắc Diêu, một trong sáng một quyến rũ. Mỗi khi người ngoài nhắc đến vẻ đẹp của Yêu tộc, đều nhắc đến hai cô trước tiên.  

Tuy diện mạo của mèo Tư Mệnh không tầm thường, nhưng do danh tiếng hai người kia quá lẫy lừng nên không ai nhắc đến họ.  

Hơn nữa Bắc Tư Ninh là đàn ông, không chỉ vậy mà còn là Yêu vương, xuất phát từ tôn trọng nên rất ít người có thể khen hắn đẹp trước mặt. Trong trí nhớ của hắn, khi hắn còn bé, khi các trưởng bối vẫn còn sống, bọn họ rất hay khen hắn đáng yêu.  

Vì kỷ niệm xưa cũ và chút cảm xúc thương xót kẻ yếu, Bắc Tư Ninh hỏi tên của cậu ta.  

Ánh trăng lạnh lẽo, mặt đất cũng đẫm sương lạnh. Cành cây ngọn cỏ xung quanh bị gió thổi xào xạc, thiếu niên cắn môi dưới đỏ tươi của mình, ngây ngô mỉm cười. 

“Ta tên __”

Ngọc Thuỵ: Lý do mình để gạch ngang thì đọc xuống dưới mọi người sẽ thấy nha. 

Thời gian cuốn các trang sách soàn soạt.  

“Yêu vương đại nhân… gọi là Bắc sư huynh? Được không? Huynh mặc bộ y phục này đẹp quá đi.”

“Bắc sư huynh, tóc huynh mượt quá… đệ sờ được không?”

“Ninh ca cẩn thận, Chước Viên Nham có thể ăn mòn tay đó, đệ làm quen rồi, huynh đừng để đôi tay xinh đẹp này bị thương…”

“Ninh ca giỏi quá đi, mới dạy huynh hôm qua mà hôm nay đã thành thục thế này rồi!”

“Hay lắm luôn, Ninh ca có thiên phú trong khoản đánh đàn này lắm á, giỏi hơn đệ nhiều…”



Ngày xuân, Bắc Tư Ninh vội vàng mang đàn đến trước khách viện mà thầy Nghiêm đang ở, những đóa hoa đỏ rực nở đầy hai bên đường mòn, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. 

“Đại vương!” Một con hồ ly nhỏ màu trắng nhảy khỏi bụi hoa, ba cái đuôi trắng sau lưng hết lắc trái lại lắc phải, Bắc Tư Ninh vội vàng ném đàn để đỡ nó, mắng: “Làm gì mà chạy như ma rượt thế.”

“A!” Hồ ly nhỏ bị người ta nắm đuôi, cười hề hề lật bụng lên làm nũng: “Em không thể hóa hình được, mẫu thân mà thấy là người đánh em mất… Đại Vương ơi, cho em ở ké một tháng nha, mẫu thân có hỏi thì ngài cứ nói ngài bảo em biến thành hồ ly!”

“Ha.” Bắc Tư Ninh phì cười: “Tưởng bở.”

“Ơ! Đại Vương, Đại Vương ơi, Đại Vương ới!!!” Hồ ly nhỏ bị hắn vô tình ném xuống đất, mém nữa là ngã dập mặt, nó vội vàng chạy theo Bắc Tư Ninh, quẩn quanh chân hắn: “Đại Vương không được bất công như vậy! Ngài thích Bạch Hổ lắm luôn, còn ôm nó ngủ nữa! Nó có gì tốt đâu chứ? Em cũng trắng nè, cũng có đuôi to nữa!” 

“Ngươi không mập bằng nó.” Bắc Tư Ninh ôm đàn, ghét bỏ nói: “Dựa không thoải mái.”

“….” Hồ ly nhỏ khóc không ra nước mắt, thấy Bắc Tư Ninh không đuổi mình đi thì cười khà khà đuổi theo, cũng không dám làm nũng tiếp. 

Nó là con trai nhỏ của Thiên Hồ, mới mở linh trí 50 năm trước thôi, ngày thường rất hay gặp rắc rối. Địa vị của Thiên Hồ tại núi Bắc Diêu chỉ thấp hơn Khổng Tước, là phụ tá đắc lực của Yêu vương, bình thường cũng không con yêu nào dám làm gì nó, cho nên nó tự học được tuyệt chiêu làm nũng nịnh hót này.  

Nó nhảy nhót theo Bắc Tư Ninh, cả hai đến một cái đình ở giữa hồ. 

Mặt trời ấm áp làm tất cả hơi ẩm trong không khí bốc hơi, trên mái đình treo rất nhiều rèm mỏng, gió xuân thổi ngang qua trông vô cùng quyến rũ.

Hồ ly nhỏ giữ chặt cái chân đang ngo ngoe rục rịch muốn nhào lên xé rèm của mình, nó chọn một cái kệ đặt khăn vải, tung người nhảy lên đó nằm xuống, ba chiếc đuôi to vung vẩy nhẹ nhàng. 

Nó nhìn Bắc Tư Ninh cẩn thận đặt chiếc đàn lên giá đỡ rồi xắn tay áo ngồi xuống ghế, thậm chí hắn còn hành lễ với chiếc đàn, nó tò mò hỏi: “Đại Vương, đối phó thế này ổn không đấy, hồi nãy ngài còn ném đàn mà….”

“….” Bắc Tư Ninh không để ý nó, hắn tao nhã chỉnh dây đàn, vừa phong độ lại nhẹ nhàng, nhưng mà tốc độ rất nhanh.

“Đại Vương, giờ này ngài mới luyện đàn thì có phải hơi trễ không ạ?”

“…” 

Ting ting ting, ting ting ting! Yêu vương đại nhân bắt đầu gảy đàn, ban đầu hồ ly nhỏ còn bị gió ấm thổi qua thổi lại làm cho hơi buồn ngủ, nhưng sau khi nghe tiếng đàn của hắn, mắt nó trừng càng ngày càng lớn, tỉnh cả ngủ. 

Một khúc kết thúc, hồ ly nhỏ muốn nói lại thôi: “Đại Vương… ngài đàn được không vậy?”

Bắc Tư Ninh hừ lạnh: “Ý gì, không phải được không, mà là rất hay. __ bảo ta là thiên tài ngàn năm có một đấy thôi.”

“….” Hồ ly nhỏ hiểu ngay: “Thì ra là thế! Không tệ lắm đâu, nhỉ? Ừm…. tiết tấu rất, rất mạnh!”

Yêu vương đại nhân đắc ý nói: “Đúng vậy,  __ đàn cũng rất hay, đệ ấy nói như vậy chắc chắn không sai. Mặc dù ta chỉ mới học năm năm thôi mà đã hay hơn đệ ấy rồi, đệ ấy còn bám ta suốt ngày muốn ta đàn cho đệ ấy nghe đấy.”

Bắc Tư Ninh lẩm bẩm: “Không được để đệ ấy thất vọng, phải tranh thủ học cho xong khúc mới.”

“Éc éc, Đại Vương cố lên!” Hồ ly nhỏ nói: “__ cũng không nói dối, ngài chắc chắn rất lợi hại!”

Kết quả là mấy tiếng ting ting này kêu từ giữa trưa đến hoàng hôn, hồ ly nhỏ nghe được một hồi thì cũng bịt tai ngủ ngon lành. 

Lúc ánh nắng tan hết, hồ ly nhỏ cảm giác có ai đó đang nhéo tai mình, nó áu một tiếng.

“Đại Vương Đại Vương, đừng đánh em mà, chúc ngài buổi sáng tốt lành!”

“…” Bắc Tư Ninh nói: “Tỉnh lại đi, ta đi tìm thầy Nghiêm, ngươi theo ta, trên ngọn núi này có rất nhiều nhân loại.”

“Vâng ạ.” Hồ ly nhỏ không dám lơ là nữa, vội vàng chạy theo. 

Thầy dạy đàn cổ của Bắc Tư Ninh, ngoại hiệu là Cầm Ma, họ Nghiêm, được các học sinh tôn kính gọi một tiếng “thầy Nghiêm.”

Thầy Nghiêm là một con người chưa Hoá Thần, tu vi thấp nhưng kỹ năng gảy đàn lại đỉnh cao, làm ai nghe cũng phải thán phục. 

Bắc Tư Ninh muốn học đàn là vì __ nói: “Ngón tay của huynh vừa dài vừa thẳng, gảy đàn chắc chắn rất đẹp.” 

Vì những lời này mà hắn đã bôn ba khắp nơi để hỏi xem ai có thể dạy mình gảy đàn, đáng tiếc vừa nghe dạy một con yêu quái gảy đàn, dù cho yêu quái đó là Yêu vương cũng không ai đồng ý. 

Trong cơn tức giận, Bắc Tư Ninh đã bắt Cầm Ma mà mọi người đồn thổi, giam lỏng y trong một thôn làng nhỏ trên ngọn núi gần núi Bắc Diêu. Xung quanh làng có kết giới, Cầm Ma không thể rời khỏi làng được, chỉ có thể ở lại dạy Yêu vương gảy đàn. 

Cứ tưởng Cầm Ma sẽ liều chết phản kháng, không ngờ y lại là người không quan tâm mọi thứ, chỉ cần có đàn, có đồ ăn thức uống thì ở đâu cũng được, nên y cứ thế sống trong khách viện này. 

Sau này Bắc Tư Ninh và y có thêm vài phần tình nghĩa thầy trò, hắn quyết định mở rộng kết giới ra phân nửa ngọn núi, xây một cái sân để học sinh của Cầm Ma có thể tìm y trao đổi gì đó. 

Cũng vì thế mà hình tượng của núi Bắc Diêu cũng tốt lên một chút, ít nhất mọi người biết Cầm Ma được chiêu đãi rất chu đáo, cũng không bị Yêu tộc hung bạo bỏ vào nồi nấu ăn. 

Thầy Nghiêm sống trong khách viện trên đỉnh núi. 

Bắc Tư Ninh đi theo đường cũ, mặt đất đầy bùn, đôi giày cũng dính chút mùi thơm của những đoá hoa đỏ đang khoe sắc thắm xung quanh. 

Có lẽ là những cánh hoa mềm mại kia đã giấu bước chân của hắn, cũng có lẽ do người trong viện đang nói chuyện quá lớn tiếng nên không một ai chú ý đến sự hiện diện của hắn. 

Động tác đẩy cửa vào của Bắc Tư Ninh ngừng lại. 

“Thầy Nghiêm, nó còn định nhốt ngài đến khi nào nữa!? Tên ma quỷ kia! Đồ thú hoang!”

“Thật không hiểu tại sao nó  lại nhất nhất phải học đàn, học tận mấy năm mà tiếng đàn vẫn vậy, vừa thấy là biết không có chút thiên phú nào…”

“Sư huynh đừng nói, dù sao nó cũng chỉ là một con yêu quái, có thể có thiên phú gì được?”

“Tất cả đều tại __, sao không ai nói cho nó biết đi? Nói sớm chút cảnh tỉnh nó, để nó cho thầy Nghiêm đi thăm thú bốn bể!” 

Bắc Tư Ninh rủ mắt, thần sắc u ám. 

Giọng của __ bỗng vang lên, mềm mại dịu dàng. 

“Đệ… đệ nói thật mà? Tài gảy đàn của Ninh ca… tốt lắm á…”

Mọi người câm nín, sau đó một học sinh tính tình nóng nảy vỗ bàn cái rầm: “Nịnh giỏi nhỉ! Rốt cuộc ngươi có lỗ tai không vậy!? Ngươi cũng là người học đàn, sao có thể không biết cái tiếng đàn của nó ra làm sao được? Ngươi đúng là tên phản bội loài người, chỉ vì thích nó mà cứ lẽo đẽo sau đít nịnh hót, một ngày ăn bám thì cả đời cũng ăn bám thôi!”

“Không phải thế, không, mọi người…. mọi người nghe không hiểu, Ninh ca thật sự đàn rất tốt, tiếng đàn của huynh ấy có bầu trời rộng lớn, đại dương mênh mông, có tự do và sức sống, còn có cây cỏ và hoa thơm nữa…. huynh ấy rất tốt…”

__ nói, giọng như sắp khóc đến nơi, hồi lâu mới nức nở nói tiếp: “Ta xin lỗi, mọi người cho huynh ấy thêm chút thời gian được không? Huynh ấy có thể làm tốt, đừng chửi huynh ấy mà, được không?”

Căn phòng yên tĩnh lại, làm tiếng côn trùng trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.

Một người đánh vỡ bầu không khí nặng nề: “Bọn ta cũng có nói gì nó đâu, chỉ chửi vài câu mà thôi, miệng trên người ta mà còn không cho ta nói?”

Lại thêm một người nói: “Chỉ là khổ cho thầy Nghiêm mà thôi, cứ bị kẹt ở ngọn núi hoang này mãi.”

“Giải tán đi.” Cuối cùng Cầm Ma cũng lên tiếng, đây là câu đầu tiên y nói trong buổi tối hôm nay. Y đã trung niên, nhìn cái gì cũng vô cảm, học sinh của mình cãi nhau ầm ĩ đến thế mà miệng y vẫn không nhúc nhích. 

Mọi người giải tán, Bắc Tư Ninh núp trong bóng tối, hai mắt nhìn __ bước ra khỏi cửa cuối cùng. 

Mặt cậu vẫn vươn nước mắt, đôi mắt đỏ bừng trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng bắt mắt. 

Vừa yếu ớt vừa đáng thương. 

Bắc Tư Ninh nghĩ, đệ ấy khóc là vì hắn. Là hắn khiến đệ ấy mất mặt. 

Hắn chậm rãi bước vào trong nhà, Cầm Ma bình tĩnh nói: “Đến rồi?”

Bắc Tư Ninh siết chặt tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay: “Ừ.”

“Nghe hết rồi?” 

Hơi thở của Bắc Tư Ninh gấp hơn, hắn gật đầu. 

“Tâm của ngươi không trên đàn, hiển nhiên đàn không thành công. Muốn tiến bộ thì phải đối diện với chính bản thân mình. Không đàn vì ai mà là đàn vì chính mình.”

Cầm Ma nói: “Ai cũng nói thú hoang cho dù có linh trí cũng không có tâm, ngươi có không?”

Bắc Tư Ninh nhìn ngón tay của mình, trắng như tuyết. Tất cả vết thương hay dấu vết do luyện tập đều bị hắn dùng phép thuật chữa trị. 

Hắn khàn giọng nói: “Ta có.” 

Mèo Tư Mệnh ngậm đá đồng sinh để ra đời, vừa sinh ra đã mở linh trí. Cho dù yêu khác không làm được thì hắn cũng làm được!

Đây chính là sứ mệnh của Yêu vương!

***

Đứng trước cánh cửa vòm khác, Văn Tranh im lặng thật lâu. 

Tim như bị bàn tay vô hình chà thật mạnh, mắt anh khô lại, bắt đầu nhói lên. 

Thiếu niên đóng vai trò quan trọng nhất lại không có tên, tất cả những khi gọi tên cậu ta thì âm thanh bỗng không nghe rõ. 

Điều này làm cảm giác nguy cơ của Văn Tranh nhảy vọt lên. 

Văn Tranh nhịn khó chịu xuống bước vào cánh cửa tiếp theo, anh tự ép mình phải nhanh lên. 

Lúc thị giác quay lại, Văn Tranh thấy một toà nhà mang kiến trúc cổ của Trung Quốc. Nơi này rất rộng, từng cây cột đều được khắc những hoa văn phức tạp, vừa khéo léo vừa tỉ mỉ. 

Bắc Tư Ninh ngồi xếp bằng trên đài cao chính giữa đại điện, trước mặt là một cái đàn. 

Nơi này rất quen, chính là chính điện của phái Lục Hợp kia. 

Tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, bình bạc chợt vỡ nước trào ra, mênh mông như bầu trời. Văn Tranh đã từng nghe bài này. Nhưng trong không gian này, từng âm thanh vang lên làm rúng động lòng người hơn cả những đoạn đứt quãng anh từng nghe. 

Đây là một bản nhạc có thể khiến cả người trong nghề và ngoài nghề rung động, dưới đài cao, mặt ai cũng hoang mang và kinh hãi.

Bắc Tư Ninh ngẩng đầu, Văn Tranh nhìn lướt qua đám người bên dưới.

Anh thấy những người đứng gần nhất. 

Cầm Ma, và thiếu niên không biết tên. 

Gảy xong, mọi người thay đổi cái nhìn về Yêu tộc, không ít người sau khi khen Bắc Tư Ninh xong thì nhỏ giọng xì xầm bàn tán với bạn của mình.

Biểu cảm của Cầm Ma vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng nếp nhăn ngay khoé mắt đong đầy vui vẻ. 

“Không sai.” Y nói.

Bắc Tư Ninh bước xuống bậc thang, trái ngược với thầy Nghiêm kiệm lời, thiếu niên không biết tên kia nhiệt tình khen ngợi hắn. 

Gọi cậu ta là thiếu niên có lẽ không còn phù hợp nữa, cậu ta đã trưởng thành hơn một chút. Ngũ quan nảy nở, vẫn trong veo như cũ, chỉ có thể nói đây là khí chất trời ban, từ khi sinh ra đã được ông trời ưu ái.

“Ninh ca đàn hay quá!” Cậu ta hưng phấn đến mức hai má đỏ bừng, hâm mộ nơi đáy mắt nhiều đến mức muốn tràn ra ngoài: “Huynh đàn hay hơn rất rất nhiều con người luôn! Hay hơn cả mấy sư huynh kia nữa! Bọn họ cũng không dám hó hé gì hết… đúng không thầy Nghiêm?”

Sau khi Cầm Ma gật đầu, cậu ta lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Đệ biết mà, trên thế giới này làm gì có chuyện nào mà Ninh ca không thể làm được chứ, Ninh ca đẹp như vậy, mạnh như vậy, sách đệ đọc mãi không hiểu Ninh ca chỉ cần nhìn lướt qua là thuộc nằm lòng…. haizzz, nếu đệ bằng một nửa Ninh ca thì tốt quá.” 

Bắc Tư Ninh không nhịn được phì cười, chạm nhẹ vào má thiếu niên.

Thiếu niên ngây người. 

Yêu vương lúc nào cũng keo kiệt nụ cười của mình với người ngoài, ngay cả biểu cảm nhẹ nhàng một chút cũng vô cùng hiếm có, chỉ có những yêu quái nhỏ lông xù của núi Bắc Diêu mới được quyền hưởng thụ những thứ dịu dàng kia thôi. Bình thường __ được hắn đối xử rất dịu dàng là đã đủ khiến mọi người xung quanh sợ hãi, thế nhưng tất cả đều không bằng nụ cười của Yêu vương. 

Khiến vạn vật xung quanh lu mờ.

“A, ừm, đệ….” Đột nhiên hốc mắt thiếu niên đỏ lên, lỗ mũi cũng xót, cậu vội vã xoay người bỏ chạy. 

Bắc Tư Ninh khó hiểu, nhìn ngón tay chạm vào má cậu, hắn làm đệ ấy đau à? Tâm trạng của Cầm Ma khá tốt, buông miệng trêu một câu: “Ngại chăng?”

Bắc Tư Ninh: “….đừng có gạt ta, làm gì có người nào ngại mà như sắp khóc như vậy? __ bình thường có thế đâu.”

“Đây là vừa ngại lại vừa thích ngươi.” Cầm Ma không phải đầu gỗ, cũng không phải không hiểu tình cảm, ngược lại, y dùng góc độ của người xem, rất nhiều chuyện y còn rõ hơn cả đương sự. 

“…hả?”Đầu óc Bắc Tư Ninh trống rỗng, hắn dừng chân nơi hành lang. 

Hành lang của phái Lục Hợp to lớn khí thế, tầng tầng lớp lớp, bên ngoài là biển mây cuồn cuộn khiến đáy lòng trào dâng.

Hồi lâu sau, chân Bắc Tư Ninh mới cử động, hắn đuổi theo Cầm Ma, hỏi y: “Thầy Nghiêm, hình như đệ ấy rất hay nói thích ta. Có phải…. có phải là thích muốn kết đạo lữ không?”

Cầm Ma lắc đầu: “Chuyện của ngươi, tự ngươi không biết sao?”

Cổ của thanh niên bỗng nóng bừng lên, hắn vói tay vào trong kéo một cái, một viên đá đỏ tươi bay khỏi cổ áo, lơ lửng trước mặt hắn, toả ánh sáng đỏ xinh đẹp.

Đạo lữ? Đạo lữ!

Đệ ấy thích hắn, hắn có thích đệ ấy không?

….hiển nhiên rồi!

Thím hai thật sự không gạt hắn, làm gì có mèo Tư Mệnh nào không thích được yêu chứ? Ánh mắt hâm mộ, yêu thích, tin tưởng. Kể từ khi bắt đầu, mắt của __ luôn dõi theo hắn. 

đá đồng sinh nóng lên, chứng minh rằng hắn đã động lòng. 

“Tư Ninh, mèo Tư Mệnh chúng ta khác với các yêu khác, chúng ta vừa ra đời là đã mở linh trí.”

“Tại sao lại thế à? Bởi vì chưa tu được yêu đan sẽ không mở được linh trí, mà đá đồng sinh của chúng ta có thể giúp chúng ta tu luyện thay cho yêu đan từ khi còn bé.”

“Trời cao ban đá đồng sinh cho chúng ta là vì thích chúng ta.”

“Mèo Tư Mệnh tốt số, tương lai con sẽ gặp được một bạn lữ rất tốt, yêu con, tôn trọng con, xem con như tín ngưỡng.”

“Nhớ lấy, giữ đá đồng sinh của mình thật kỹ, để nó có thể bảo vệ bạn lữ của con vào thời khắc mấu chốt.”

“Thầy Nghiêm…” Giọng hắn dồn dập, bây giờ hắn bỗng cởi uy nghiêm của Yêu vương ra, biến thành một đứa nhỏ mới lớn: “Đệ ấy là nhân loại, có thể thành đạo lữ với ta ư?”

Cầm Ma ung dung nói: “Là yêu hay là người, có quan trọng không?”

Không quan trọng! Bắc Tư Ninh hô lớn trong lòng, ta không khác gì Nhân tộc cả! Ta cũng có linh trí từ khi sinh ra! Ta là mèo Tư Mệnh!

“….Mai ta sẽ đi gặp chưởng môn phái Lục Hợp.” Hắn nói. 

__ là con trai của chưởng môn phái Lục Hợp.

Thế giới của tu sĩ rất tàn khốc, có thể bản thân sẽ được ưu đãi vì thân phận của mình, nhưng áp lực từ hai chữ thân phận cũng không kém. Lúc __ tròn một tuổi, bị kết luận tư chất bình thường, kể từ lúc đó, chưởng môn đã nửa bỏ rơi cậu. 

Cho dù nuôi thả, nhưng __ vẫn là con của chưởng môn, cậu vĩnh viễn có ghế trong nội môn, đan dược đến bùa chú, đủ loại tài nguyên khác nhau để tu luyện, tuy không sang quý nhưng chưa từng thiếu thứ gì. 

Có khi chưởng môn cũng sẽ quan tâm, đưa cậu thêm vài món pháp khí. 

Đáng tiếc tính của __ quá nhút nhát, bị bắt nạt cũng sẽ không phản kháng, tự biến thành kẻ yếu ớt cần người khác thương hại.

Nếu không phải lần đó Bắc Tư Ninh phát hiện, trở thành chỗ dựa của cậu thì không biết còn bị bắt nạt thêm bao lâu nữa. 

Ban đầu khi nghe __ và Yêu vương núi Bắc Diêu hay đi chung, chưởng môn phái Lục Hợp tuy bất ngờ nhưng vẫn không nói gì. 

Tiên phủ di động nằm trong tay Yêu vương, tuy tam môn lục phái không muốn thừa nhận nhưng núi Bắc Diêu đã có quan hệ lợi ích với giới tu tiên, bọn họ không thể tuỳ tiện động vào núi Bắc Diêu nữa, tránh hiệu ứng bươm bướm biến cục diện thành không tốt.

Vì thế nên con trai có quan hệ tốt với Yêu vương kia cũng không có gì xấu. 

Nhưng khi ông nghe được nội dung cuộc gặp riêng của Bắc Tư Ninh hôm nay, ông vẫn kinh ngạc vô cùng. 

“Cái gì? Ngài lặp lại lần nữa?”….Thậm chí ông còn nói những lời vô nghĩa. 

“Ta muốn kết đạo lữ với __”

Bắc Tư Ninh trịnh trọng nói, kiêu ngạo vốn có cũng quay về: “Thật ra cũng không cần ngươi đồng ý.”

***

Vẫn là ngọn núi xanh xám, hàng cây xanh đen và con đường lát đá xám ngoét. 

Tim Văn Tranh đập mạnh trong lồng ngực, anh giơ tay lên, gương mặt đẫm nước mắt. 

Bắc Tư Ninh trong phó bản càng vui vẻ thì dự cảm xấu của anh càng lớn, thậm chí càng về sau, anh còn không có cả sức để ghen.

Lòng bàn chân như đang ngâm trong nước đá, chỉ nhấc nhẹ thôi cũng tê buốt. [Không Gian Sinh Tồn] sẽ không bắt chước đau đớn, hiển nhiên phó bản này cũng sẽ không. Đây là cơn đau do tâm lý anh gây ra. 

Anh thấy mình đau, đau đến mức mồ hôi lạnh túa như mưa. 

Bỗng nhiên, khung cảnh lần đầu tiên gặp Đại Hắc hiện lên trong đầu anh. 

Bóng đen thật lớn mém nữa đã bị xe đụng trên đường. 

Trên cơ thể là nhiều vết cắt sâu hoắm, tứ chi gãy đứt. 

Đi thêm vài bước nữa, một cánh cửa khác xuất hiện. Văn Tranh có dự cảm đây là đoạn phim cuối cùng. 

Rốt cuộc Bắc Tư Ninh muốn nói gì với anh chứ.

Văn Tranh nhắm mắt, anh cố gắng hết sức để có thể bình tĩnh lại. Cho dù thế nào thì anh cũng là một chiến sĩ, lại là bạn lữ đương nhiệm của Bắc Tư Ninh. Anh là chiến sĩ. Anh bảo vệ thế giới. Cũng sẽ bảo vệ bạn lữ của mình. 

Anh rất dũng cảm, không có gì phải sợ hãi.

Văn Tranh bước vào cửa.

Mốc thời gian thay đổi, không biết bao nhiêu cuộc đàm phán, thoả hiệp, trù tính sách lược, trước mặt anh bây giờ là hiện trường hôn lễ đầy trang nghiêm.

Lụa đỏ nhuộm đỏ cả phái Lục Hợp, phép thuật khiến đại điện vẫn sáng như ban ngày mặc cho mặt trời đã nhường chỗ cho mặt trăng từ lâu.

Bắc Tư Ninh đứng trước cửa đại điện, bên cạnh là thiếu niên xinh đẹp như hoa.

Thiếu niên hôm nay cũng mặc một bộ y phục màu đỏ, làm cậu ta trông bừng bừng sức sống. 

Rặng đỏ trên mặt cậu ta vẫn chưa ngớt, lúc nào cũng núp sau lưng Bắc Tư Ninh, làm chúng yêu núi Bắc Diêu cười ầm lên. 

“Ninh ca…” Sau khi một đám người khác rời đi, cậu ta thì thầm vào tai Bắc Tư Ninh: “Hôm nay huynh đẹp quá…”

Hai mắt __ đầy si mê. 

Bắc Tư Ninh muốn nói gì đó, nhưng chưởng môn phái Lục Hợp lại mang nụ cười cứng nhắc đi lại. 

“Hiền tế…” Ông nói: “Chúc mừng.”  

“Cùng vui.” Bắc Tư Ninh đúng mực nói lại.

Phái Lục Hợp hôm nay chiếm hơn phân nửa số tu sĩ đến tham dự lễ để làm chứng nhân lịch sử. 

Tu sĩ Nhân tộc và Yêu tộc đã tranh đấu với nhau ngót nghét một ngàn năm, thâm thù đại hận từ các đời trước chất đống, nhiều đến mức không tài nào đếm xuể.

Cơ thể của Yêu tộc có thể làm tài liệu luyện đan hoặc luyện khí, trong khi kim đan của loài người lại là vật đại bổ với một số loài yêu. Cục diện này thật sự giống như chỉ một phe có thể sống. 

Nếu không phải có Yêu vương Bắc Tư Ninh kiên quyết rời núi, có lẽ Yêu tộc sau nhiều năm suy nhược sẽ thật sự biến thành chủng tộc nô dịch. Nhưng ông trời tự có ý của mình, Bắc Tư Ninh đã xuất hiện.

Hắn không sợ bất kỳ thứ gì, cũng không thù hận, chuyện đầu tiên là dắt tất cả yêu quái xuống núi, dưới tình huống có năng lực tự vệ thì bắt đầu đổi chác với nhân loại. 

Vảy rụng, răng rụng, sừng rụng, tất cả những thứ vô dụng trong mắt Yêu tộc lại có thể bán với giá rất cao cho luyện khí sư, bọn họ cũng không tổn thất gì. 

Mà loài người sau khi giao dịch thành công, có được hời rồi cũng sẽ bảo vệ họ theo bản năng, không cần liều mạng mà vẫn có đồ tốt thì ai mà không ham?

Yêu vương từng bước từng bước thay đổi cục diện hiện tại, bất tri bất giác, các tông môn tu chân lớn bỏ lỡ cơ hội tốt. 

Mà hôm nay, hiển nhiên là thời khắc lịch sử khi Yêu tộc chính thức bước chân vào thế giới.

Kể từ giờ phút này, núi Bắc Diêu thuộc tu chân giới, sẽ không còn ai ỷ mình là người mà kì thị yêu quái nữa, có lẽ hôm nay chính là ngày mà hai chủng tộc bắt tay làm hoà với nhau. 

Lúc quan khách đang kích động, Bắc Tư Ninh dắt thiếu niên đạp lên con đường trải đầy hoa, chậm rãi vào trong. 

Tia sáng xẹt qua màn trời, mưa hoa không dứt. 

“Tư Ninh.” __ đứng yên, nhỏ giọng nói: “Chúng ta nên uống rượu.”

Bắc Tư Ninh sờ ngực, căng thẳng nói: “Chờ một chút, ta còn một thứ muốn tặng đệ.”

“Cái gì?” __ mê man. 

Yêu vương anh tuấn cong mắt. 

__ ngây thơ đơn thuần thật đấy, ngay cả cái này cũng không biết. 

Hắn dám cá là không ai ở đây biết thứ hắn sắp tặng là gì, dẫu sao đá đồng sinh của mèo Tư Mệnh là một bảo vật rất rất quý.

Cả cơ thể mèo Tư Mệnh đều là bảo vật, nhưng đá đồng sinh này của bọn họ chính là thứ được mơ ước nhiều nhất. Đem đi luyện khí, sẽ luyện được thần khí phòng vệ cản được một kích của thần tiên. Có nó là có bảo vật trấn phái, ngay cả tam môn lục phái cũng không tìm được, có thể nói người người đều thèm thuồng nó.

Nhưng mỗi con mèo Tư Mệnh chỉ có một viên đá đồng sinh, lại rất coi trọng nó. Cho dù là đặc biệt đi săn giết thì mỗi một con mèo Tư Mệnh đều sẽ phá huỷ nó trước khi mình lìa đời. 

Chỉ là một viên đá nhỏ xíu nhưng lại là thánh vật cầu cũng không được. 

Mà bây giờ, Bắc Tư Ninh tặng nó cho bạn lữ của mình.

Các khách mời xuýt xoa, tiếng xầm xì càng ngày càng lớn. __ cầm viên đá kia, cúi đầu quan sát. 

“Đây chính là… đá đồng sinh?”

Giọng cậu ta hơi là lạ. 

Bắc Tư Ninh cầm ly ngọc đựng rượu hoa đào, đưa cho __: “Đừng nhìn nữa, chúng ta uống rượu thôi.”

Hai cánh tay đan vào nhau, mắt __ đỏ bừng, cười nói: “Được…”

Một con dao găm bỗng cắm vào ngực hắn. 

Ngực Bắc Tư Ninh đau xót, hắn chậm rãi cúi đầu, không tin được nhìn thiếu niên. 

Đệ tử phái Lục Hợp đồng loạt lấy pháp khí ra tấn công Yêu tộc đang chúc mừng. Đại điện lập tức biến thành một chiến trường, tiếng keng keng do binh khí va chạm vang lên liên tục. 

Ly ngọc rớt xuống đất, rượu đổ ra, phản chiếu ánh sáng trên đầu. 

Tiếng thét, tiếng khóc, tiếng chất vấn, lửa và khói.

Bạch Hổ Bắc Tư Ninh thích nhất bị người khác đâm thủng bụng, ngã ra vũng máu, con ngươi hắn co lại, muốn xông đến nhưng lại phát hiện mình chẳng thể nhúc nhích. 

“Tại sao?” Bắc Tư Ninh hỏi. 

Biểu cảm trên mặt thiếu niên thay đổi, không còn là gương mặt e thẹn đỏ bừng kia nữa mà là một nụ cười ma mãnh.

“Ninh ca? Huynh không hiểu ư?” Thiếu niên lùi về sau hai bước, cậu ta sờ mặt Bắc Tư Ninh, trên tay là viên đá đỏ tươi bóng loáng kia.

“Cũng đúng. Chỉ là một con yêu mà thôi, ngươi có thể hiểu cái gì chứ?”

Chỉ là một con yêu.

Hắn hiểu cái gì?

….Không biết, rõ ràng là ngươi, là nhân loại các ngươi, nhân loại…..

Văn Tranh nghe được câu nói cuối cùng của Bắc Tư Ninh, sau đó như có cái gì nổ tung.

Bởi anh nghe được tiếng đùng thật lớn.

Căm hận bùng nổ theo tiếng nổ kia, giống như có một ngọn lửa hừng hực đang nướng cháy dây thần kinh của anh. Trong người nóng như tứ chi lại lạnh băng, lạnh đến mức răng anh run lên. Văn Tranh cắn chặt răng, hình như anh nếm được vị rỉ sét trong miệng, chân anh lảo đảo. 

Bình tĩnh Văn Tranh, đừng để bị ép thoát ra!

Khoan đã, chờ chút!

Cảnh tượng thay đổi, anh trở về con đường kia.  

Anh cố gắng hít thở, hai tay vùi sâu vào tuyết, một lúc thật lâu sau mới có thể ngừng run rẩy. 

Chờ đến khi Văn Tranh ngẩng đầu lên, anh phát hiện mình đã đổi vị trí lúc nào không biết. 

Anh bị chuyển đến chân núi.

Văn Tranh mờ mịt đứng dậy, anh nhìn trái nhìn phải, góc nhìn lần này rất rõ. Đường mòn lát đá xám ngoét kia chạy dài lên tận đỉnh núi, xa hơn là núi non trùng điệp, cây màu mực đong đưa nhẹ trong gió, không gian ảm đạm.  

Tuyết rơi. 

Bỗng nhiên, ở nơi anh vừa bước vào xuất hiện một chiếc dù đỏ. 

Bắc Tư Ninh cầm dù, từng bước từng bước đi về phía anh. 

Mặc dù biết đây không phải là hắn thật, nhưng mắt Văn Tranh vẫn đỏ lên, cố nén xúc động muốn chạy lại ôm chầm lấy hắn. 

“Văn Tranh.” NPC gọi tên anh, mỉm cười, nói những lời hắn muốn truyền đạt cho anh. 

“Đường xưa vắng bóng người, núi sâu chỉ thấy một người là em.” 

–—-

Lời tác giả: Mèo Tư Mệnh tốt số trời sinh, tương lai sẽ gặp được một bạn lữ rất tốt, yêu người, tôn trọng người, xem người như tín ngưỡng.

–—

Chú thích: Qua bộ truyện thì chúng ta thấy tác giả thích thơ nhờ. 

Bích Giản biệt thự hỉ Hoàng Phủ thị ngự tương phỏng 碧澗別墅喜皇甫侍御相訪 • Mừng gặp quan thị ngự Hoàng Phủ đến nhà riêng ở khe Bích Giản

Hoàng Phủ thị ngự tức Hoàng Phủ Tăng 皇甫曾 (?-785), em của Hoàng Phủ Nhiễm 皇甫冉 (717-770). Cả hai đều là bạn xướng hoạ của Lưu Trường Khanh. Bài thơ này làm năm Đại Lịch thứ 10 (775) tại nhà ở khe Bích Giản dưới chân núi Thạch Thành. Hoàng Phủ Nhiễm khi đó đã mất, Hoàng Phủ Tằng biên tập di văn và tới nhờ Độc Cô Cập 獨孤及 (725-777) viết bài tự, trên đường đi ghé qua thăm hỏi Lưu Trường Khanh. Toàn Đường văn có chép bài tự của Độc Cô Cập dưới tên Đường cố tả bổ khuyết an định Hoàng Phủ công tập tự 唐故左補闕安定皇甫公集序.

Bản hán việt:

Hoang thôn đới phản chiếu,

Lạc diệp loạn phân phân.

Cổ lộ vô hành khách,

Hàn sơn độc kiến quân.

Dã kiều kinh vũ đoạn,

Giản thuỷ hướng điền phân.

Bất vị liên đồng bệnh,

Hà nhân đáo bạch vân.

Dịch nghĩa

Chốn thôn vắng bóng chiều soi

Lá rụng bay tơi bời

Đường cũ không có người đi

Quãng núi vắng thấy một mình ông

Cầu ngoài cánh đồng gãy vì mưa nhiều

Nước khe chảy đến ruộng thì chia (dòng nước)

Không phải vì thương người đồng bệnh

Thì ai đến chơi dưới đám mây trắng. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện