Hai người chậm rãi quay về, Bắc Tư Ninh cứ như đã quên hắn đi nhanh đến mức nào, Văn Tranh cũng giả vờ không biết. Tốc độ đi này, những cơn gió đêm thổi đến này, làm Văn Tranh nhớ lại những khi anh và Đại Hắc chạy bộ quanh khu nhà. 

Sau đó đủ thứ chuyện kéo đến, họ đi chơi chung, du lịch chung, mua sắm chung, nhưng hình như lâu lắm rồi không đi dạo không mục đích thế này với nhau. 

Cảnh sắc rất đẹp, Văn Tranh vẫn luôn ngẩng đầu. Chú chim đen kia xẹt qua dưới đèn lồng, bay về chỗ xa hơn.

“Lễ hội Lạc Vũ là do ta nghĩ ra.” Bắc Tư Ninh nắm tay Văn Tranh, giọng điệu tự hào: “Đèn lồng cũng là ta bảo thả.”

“Lúc đó mới mở cửa núi không bao lâu, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc không dám đến. Đến khi thời điểm thay lông đến, bọn họ không thoát khỏi cám dỗ, lén lút lên núi, bò dưới đất tìm lông chim, bùn đất lấm lem, sau đó buồn bã chạy đi. Quá xấu.”

Bắc Tư Ninh nhìn biển đèn xa xa, mắt hắn phản chiếu lại khung cảnh rực rỡ ấy. 

“Không nên như vậy, không có ai đến lãnh thổ của người khác, chỉ vì vài mục đích mà hèn mọn nằm rạp dưới đất. Ta mở núi là để bọn họ vào, thấy được núi Bắc Diêu rực rỡ đến thế nào, biết Yêu tộc bọn ta ra sao. Chứ không phải để nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của bọn họ.”

“Sau đó ta thương lượng với bọn Khổng Tước, quyết định tổ chức Lễ hội Lạc Vũ. Mấy cái đèn này đều được vẽ trận pháp để có thể lơ lửng trên không trung, tất cả đều được làm theo hình dạng của các yêu quái ở núi Bắc Diêu. Sau khi Nhân tộc bước vào, tất cả đều ngẩng đầu nhìn đèn, không còn ai nằm rạp dưới đất nữa.”

Văn Tranh im lặng lắng nghe, cả hai cùng nhau đi về phía biển đèn. Anh cũng ngẩng đầu, cất những ngọn đèn xinh đẹp kia vào mắt.

Thị lực của tu sĩ rất tốt, mấy chiếc đèn này làm y như thật, chỉ có Yêu tộc mới có thể khiến nó tràn đầy sức sống như vậy. Nhân tộc cũng có rất nhiều thứ xinh đẹp, nhưng không có nghĩa bọn họ không thích những chiếc đèn này. 

“Đáng yêu lắm, bọn họ làm mới trong năm nay à?” Văn Tranh hỏi.

“Đúng vậy.” Bắc Tư Ninh nói: “Có bao nhiêu yêu quái nhỏ ra đời thì sẽ làm thêm bấy nhiêu đèn, đèn trước kia cũng được treo, sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Yêu quái đã qua đời thì sao?”

Bắc Tư Ninh: “Hiển nhiên cũng treo lên, tưởng nhớ trưởng bối.”

Mèo tinh nói cây ngay không sợ chết đứng, rất đắc ý với quy tắc này. 

“Nói chung là sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Càng ngày càng nhiều.”

Văn Tranh và Bắc Tư Ninh nhìn nhau, cùng nhau phì cười. 

Gió đêm thổi qua, Văn Tranh bỗng cảm thấy hạnh phúc vô vàn. Hình bóng của anh phản chiếu lại trong mắt Bắc Tư Ninh, khiến anh không thốt nên lời. Tất cả từ ngữ như bị thời gian tạm dừng cuốn đi, chỉ còn lại trái tim đong đầy tình yêu.

“Ta.” Văn Tranh bề bộn suy nghĩ, mới vừa nói một chữ đã bị một đốm sáng bay xuống hấp dẫn sự chú ý. 

Thứ đó là một sợi lông chim màu vàng, không biết từ đâu ra, thản nhiên rơi xuống giữa anh và Bắc Tư Ninh. 

“Lễ hội Lạc Vũ sắp bắt đầu rồi.” Bắc Tư Ninh nắm cổ tay Văn Tranh, cố gắng khống chế giọng mình không run, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đến võ đài.”

Cảnh tượng trước mặt thay đổi, Văn Tranh bất ngờ đến núi trước. Đây chính là nơi khi nãy anh đứng, trước mặt là giàn bìm bìm chắn tầm nhìn, xuống bậc thang thì không cách bục cao bao xa. 

Trên đầu vang lên tiếng chim hót réo rắt, Văn Tranh ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim khổng lồ bay qua, lông chim cả người như tỏa sáng.

Sau lưng nó là chim lớn chim nhỏ khác nhau, cố gắng đập cánh, vẽ những đường cung uyển chuyển với tốc độ cực nhanh trên bầu trời. 

Những đường cung đó như một cơn mưa lấp lánh. 

Văn Tranh không tài nào dời mắt được. 

Đây là khung cảnh vượt ngoài sức tưởng tượng của anh, lộng lẫy hùng vĩ, anh trở tay nắm tay Bắc Tư Ninh, siết thật chặt.

Chúng chim lượt một vòng lớn trên bầu trời rồi lại bay ngược về. Khổng Tước phía trước kêu một tiếng trong trẻo, mấy chú chim sau lưng cũng ríu rít hót vang, không biết lấy một giỏ hoa nhỏ từ đâu ra. 

Đám người đang hào hứng bắt lông chim, bỗng có người hô lớn: “Nhiều hoa quá!”

Cánh hoa rơi xuống như mưa, Văn Tranh tập trung ngắm nhìn, bỗng tay anh bị kéo. Bắc Tư Ninh nghiêng đầu, ra hiệu đi xuống. 

Văn Tranh a một tiếng, đi chung với hắn, lại thấy dưới chân xuất hiện một cái thảm đỏ từ bao giờ. Bậc thang, kệ gỗ, bục cao, đám người, tất cả đều có màu đỏ. 

Mỗi một ánh nhìn đều khiến trái tim nóng lên, khiến anh sợ hãi, âm thanh ồn ào bên tai dần biến mất, Văn Tranh đi với Bắc Tư Ninh, cứ như xung quanh chỉ có hai người.

Bọn họ mặc y phục giống nhau, nắm tay nhau, bước lên bục cao trong tiếng cười của tất cả mọi người. 

Ánh sáng xung quanh như vây lấy anh, khiến anh cảm thấy mình như toả sáng, tim đập càng ngày càng nhanh, không kém gì cảnh tượng anh nhìn thấy trong phó bản.

“Em nguyện ý kết đạo lữ với ta chứ?” Tay của anh và Bắc Tư Ninh đan vào nhau, bọn họ đứng giữa đất trời, trong mắt chỉ có người kia. 

Giọng Bắc Tư Ninh rất dịu dàng, như là van xin. 

“Ta rất thích em, Văn Tranh.” Hình như hắn đã lên kịch bản sẵn, nhưng bây giờ, nhìn vào mắt Văn Tranh, tất cả bỗng nghẹn lại, quên mất tiếp theo phải nói gì, cuối cùng sau khi dừng thật lâu, mới nói: “…. cảm ơn em.”

Mém nữa Văn Tranh đã phì cười, nhưng mặt ướt đẫm, anh giơ tay lau hai cái, nói: “Ngầm thừa nhận em đồng ý, cho nên mới cảm ơn à?”

Anh cắt ngang câu giải thích của Bắc Tư Ninh, cũng cười nói: “Vậy em cũng cảm ơn anh.”

Mọi ký ức lướt qua trong đầu, cuối cùng dừng lại tại khoảnh khắc này. Bắc Tư Ninh lấy hai chiếc nhẫn đã chuẩn bị ra, đeo lên tay cả hai. Lúc này, Khổng Tước lao từ trên trời xuống, dắt đàn chim lướt qua đỉnh đầu hai người. 

Tiếng vỗ tay vang lên, tầm mắt bị ngăn lại, tiếng hô hưng phấn của mọi người, nhìn thấy tiền Yêu vương và Yêu hậu của ngài ôm nhau trong khoảnh khắc sáng rỡ, mọi thứ loé lên, cứ như là mãi mãi. 

Văn Tranh nhớ lại phó bản Bắc Tư Ninh tặng mình, ngọn núi xanh xám xịt, con đường mòn vắng vẻ, mèo Tư Mệnh giơ dù, từng bước từng bước đi về phía anh. 

Đường xưa vắng bóng người, núi sâu chỉ thấy một người là em. 

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện