… Đại Vương!?”

Bạch Lê là người phản ứng lại đầu tiên, keng một tiếng, kiếm trong tay cậu rớt xuống đất. Bạch Lê biến về nguyên hình ngay tức khắc, chú hồ ly trắng toát chạy như bay về phía trước rồi nhào vào lòng Bắc Tư Ninh. 

Bắc Tư Ninh giơ tay cất viên đá vào trong không gian của mình, bế con hồ ly không nhẹ gì cho cam nữa.  

Bộ lông màu trắng rối bù như một đám mây, mắt Bắc Tư Ninh dịu đi, hắn vừa định đi về phía Khổng Tước và Thiên Hồ đang há hốc mồm thì mắt cá chân bỗng bị kéo mạnh.

“Ninh… Tư Ninh.” Nhược Phong nằm trên mặt đất, giơ tay níu vạt áo của hắn, thần sắc vui mừng, cậu ta lại tỏ ra đáng thương.

Đã từng, mỗi khi cậu lộ ra biểu cảm mong cầu, mong đợi là có thể lấy được ánh mắt trìu mến của vị Yêu vương này. Đối phương mềm lòng từ nhỏ, lúc nào cũng chê bai chim muông động vật xung quanh mình quá nhỏ yếu nhưng lại rất ít khi tổn thương đến bọn họ.  

Cậu ta cũng thế.

Vì vậy Nhược Phong rất tự tin, cậu nắm trong tay điểm yếu của người đàn ông này, biết tính cách của hắn, cậu hiểu hắn.

“Cút.”

Bắc Tư Ninh đá cậu ta văng ra ba mét.  

Nhược Phong ngã xuống đất, vết thương bị kiếm đâm trên vai vẫn còn chảy máu nhưng những đau đớn đó vẫn không thể giúp chủ nhân mình tỉnh táo lại dù chỉ là một chút.  

Cậu ta nếm được mùi tanh của đất, một lúc sau mới nhận ra mình đang cắm mặt xuống đất như một túi vải rách nát.  

Đây là sao? Ai đã đá cậu? Là… Tư Ninh? 

Tất cả sợ hãi bị cậu ta tự thôi miên đè xuống bây giờ bùng lên mãnh liệt, hai mắt Nhược Phong trợn to, run như cầy sấy, cậu ta nằm bất động trên đất không dám cục cựa gì.  

Ý gì đây? Bảo cậu cút? Huynh ấy lại… bảo cậu cút? 

Không phải vẫn còn thích cậu sao? Nếu không tại sao lại phải giảm phạm vi tự bạo yêu đan lại để giữ mạng cho cậu? 

Đúng rồi, cảm giác bị người khác phản bội không mấy dễ chịu, cho nên huynh ấy đang muốn trút giận? 

Nhược Phong không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên chống tay lảo đảo đứng dậy, vừa chặn vết thương trên vai vừa hô lớn: ‘Tư Ninh!”

Yêu vương đang đi trước mặt Thiên Hồ và Khổng Tước dừng chân.  

“Tư Ninh, huynh đánh đệ đi, huynh mắng đệ đi! Đệ thật sự xin lỗi huynh, đệ ân hận lắm! Đều là phụ thân… đều là ngài ấy ép đệ… Tư Ninh, đệ xin huynh, cứu đệ với!”

Đầu ngón tay Thiên Hồ bỗng sáng lên, móng tay sắc như dao vụt một cái đã đè ngay cổ họng mục tiêu. Nhược Phong hoàn toàn không thấy rõ động tác của nàng, cậu ta chỉ cảm thấy một làn gió nổi lên, sau cổ bỗng lạnh toát, trước khi kịp hô lên vì sợ thì đã bị Bắc Tư Ninh cắt đứt.  

“Thiên Hồ.” Hắn lạnh nhạt nói.

Tay Thiên Hồ khựng lại, móng tay chỉ còn cách cổ Nhược Phong một khoảng nhỏ.

“Đừng giết cậu ta, về trước đã.” Bắc Tư Ninh đã phân phó, hiển nhiên Thiên Hồ thu tay, nàng dùng ánh mắt chết người liếc Nhược Phong, sau đó theo sau Bắc Tư Ninh.

Từ đầu đến cuối, Bắc Tư Ninh cũng không quay đầu lại nhìn, mà Nhược Phong sợ đến mức nghẹn họng không nói được câu nào.

***

Yêu vương đã trở lại! 

Chúng yêu sôi trào, Nhân tộc liên minh liên tục chúc mừng, mặc dù chúng yêu vẫn đang bao vây ngọn núi này nhưng bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn, từ nặng nề âm u sang rạng rỡ vui vẻ. Bắc Tư Ninh tỏ vẻ mình có việc cần nói với nhóm Thiên Hồ cho nên không vội về núi Bắc Diêu, bốn người tìm một chiếc lều vải chui vào, thả rèm.

“Đại Vương!” Bạch Lê tức giận nhảy lên bàn, trách móc hắn: “Sao ngài lại bỏ qua cho thằng chết tiệt kia! Chẳng lẽ ngài thật sự như tên đó nói, còn yêu hả!? Ngài ngài ngài… ngài không phải Đại Vương của em!”

Bạch Lê gấp đến mức mắt đỏ ké lên, nước mắt tuôn rơi, Bắc Tư Ninh chậc một tiếng, nhức đầu nói: “Bình tĩnh đi, chính ngươi cũng biết là không thể.” 

Hắn vừa dứt lời, Thiên Hồ và Khổng Tước đã ăn ý vung kết giới cách âm lên, dán hai gương mặt một đẹp một trong veo nhưng u ám lại, đồng thanh hỏi: “Thế tại sao!?”

Khóe miệng Bắc Tư Ninh giương cao, không giấu được đắc ý: “Tha mạng, giam lại, để đạo lữ của ta chém.”

“…???”

Mắt Thiên Hồ Khổng Tước và Bạch Lê đờ ra, sáu con mắt nhìn hắn chằm chằm.

“Biểu cảm của các ngươi là sao?” Bắc Tư Ninh cau mày: “Khó khăn lắm ta mới trở lại, các ngươi không hỏi ta thế nào, sao về được thì thôi đi, cứ bám ta hỏi yêu yêu gì đó… đến khi ta nói thì trưng cái biểu cảm này ra, là sao?’

Khổng Tước vỗ đầu, túm cổ tay Bắc Tư Ninh, vài giây sau, mặt nàng trắng bệch, khiếp sợ hỏi: “Tư Ninh, yêu đan của ngài đâu!?”

“Cái gì?” Thiên Hồ cũng kinh ngạc, nàng vọt lại ấn tay vào đan điền của hắn, linh lực dò xét khắp nơi, nó rỗng tuếch.  

“…” Lúc Bắc Tư Ninh tự bạo Thiên Hồ không khóc, ban đêm chờ đợi không khóc, lúc khó khăn gian khổ không khóc, khi nén thù hận để đi tìm Nhân tộc làm đồng minh không khóc, nhưng vào lúc này, nàng rơi lệ. 

Mỹ nhân một tay che mắt, thất vọng như muốn tràn ra, nghẹn ngào nói: “Sao lại như vậy… sao ngài lại…” 

Mắt của Khổng Tước cũng đỏ bừng, giọng khàn đặc: “Đá đồng sinh không thể thay thế yêu đan của Yêu tộc trưởng thành, ngài tìm viên đá này có ích gì, nó có thể giúp ngài cầm cự được bao lâu chứ?”

Bạch Lê ngu người, nhìn chằm chằm mẫu thân mình, hỏi: “Gì vậy ạ? Đại Vương sao rồi? Đại Vương không có yêu đan? Không có yêu đan thì sẽ…”

Cậu nói được một nửa thì bỗng ngừng lại. 

Đại Vương tự bạo yêu đan, yêu đan đã sớm nổ tung, Yêu tộc không thể sống nếu không có yêu đan được.  

Đại Vương… sắp chết rồi.  

Cậu há hốc miệng, cảm giác vừa có được lại sắp vụt mất khiến đầu óc cậu choáng váng, đến khi chuẩn bị khóc rống lên thì Bắc Tư Ninh nổi gân xanh đầy trán đã hô dừng.  

“Không có! Sẽ không chết! Các ngươi bị gì vậy hả, có thể nghe ta nói hết được không!”

Một hồi sau, Bắc Tư Ninh kể vắn tắt quá trình mình chạy đến thế giới khác, lại tìm được kẽ hở của tiểu thế giới rồi nương theo chỉ dẫn của đá đồng sinh về lại đây. Kể xong, trong lều lặng im, Bắc Tư Ninh thở dài, nói: “Cực khổ lắm.”

Khổng Tước cũng không kiềm được nước mắt nữa. 

Chưa đợi bọn họ khóc xong, Bắc Tư Ninh bỗng nói: “Nhưng mà ta cũng khá may mắn, tìm được một đạo lữ mới, rất rất yêu ta.”

Tai của ba yêu dựng đứng.  

Bọn họ rất không tin tưởng thẩm mỹ của vị Yêu vương này, vừa nghe rất rất yêu gì đó là đau hết cả đầu.  

“Thật!” Bắc Tư Ninh bắt đầu kể: “Em ấy nấu cơm cho ta, còn đặc biệt làm theo khẩu vị của ta. Em ấy lấy lòng ta, vuốt lông cho ta, ngày nào cũng hôn ta. Nói chuyện rất nhỏ nhẹ, tính tình rất tốt, ta nói gì em ấy cũng đồng ý. Còn rất thích ôm ta, đi đâu cũng bế ta khoe khoang, tối còn phải ôm ngủ, haizz, dính người lắm.”

Ba yêu: “… “

“Em ấy rất rất tốt, Nhược Phong kia hoàn toàn không so được với em ấy. Thể chất của em ấy cũng tốt, một năm bốn mùa không bệnh bao giờ, còn rèn luyện cơ thể nữa, có thể nâng 100 ký sắt, là một trong những người giỏi giang và ưu tú nhất của đội. Em ấy cũng rất thông minh, làm được đề vật lý người khác không biết làm, không chỉ biết làm mà còn dạy người khác nữa! Một phòng học mấy trăm người, ai cũng lớn tuổi hơn em ấy, còn oai phong hơn cả Cầm Ma. Đám học sinh kia, em ấy bảo cút là phải cút.” 

“Còn nữa, em ấy chơi trò chơi cũng rất giỏi, bất kể là mật mã gì, em ấy chỉ cần nghĩ một chút là ra. Nhớ rất nhanh, trí nhớ tốt, có một bảng xếp hạng… ha mọi người không biết, ngay cả bảng xếp hạng được mấy trăm ngàn người nhìn một ngày, em ấy cũng leo lên được! Em ấy còn nổi tiếng, fans tận hai chục triệu, giá trị con người bạc triệu…”

“Tóm lại là giỏi hơn Nhược Phong không biết bao nhiêu lần, còn thích ta, cố chấp lắm. Còn từng cầu xin cấp trên tha cho ta, tỏ tình cũng là em ấy nói, ta đã nói không nên rồi nhưng em ấy vẫn nhiệt tình theo đuổi, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho ta, gửi Wechat, tỏ tình với ta. Đây không phải quá thích ta thì còn là gì?”

“Nhưng mà thích ta thì em ấy cũng rất có thể diện, chắc chắn không mất mặt cũng không lỗ. May mà tính ta tốt, mới có thể chịu được cái tính dính người đó của em ấy. Các ngươi không biết, em ấy dính người đến mức thà không làm việc mình muốn chỉ để có thể theo ta đến chỗ làm. Ta có thể làm gì đây? Chỉ có thể mang theo thôi, buổi tối vừa không thấy ta đâu là đã đi tìm, thật là….”

Thiên Hồ, Khổng Tước và Bạch Lê ngồi nghe Bắc Tư Ninh thao thao bất tuyệt hai tiếng, cuối cùng hắn cũng khen bạn lữ của mình xong. 

Ba yêu đã buồn ngủ vô cùng, hai mắt cũng đờ đẫn. 

Bắc Tư Ninh đứng lên, nói: “Vậy ta đi đây.”

“!?” Khổng Tước tỉnh ngủ ngay lập tức: “Khoan, đi gì!?”

Bắc Tư Ninh nói: “Về với bạn lữ ta, yêu đan của ta đang ở đó mà?”

“À đúng… không phải.” Nãy giờ Khổng Tước chỉ nghe hắn nói chứ không suy nghĩ gì, bây giờ mới nhận ra: “Ngài…. không tính ở lại đây.”

Yêu vương cười. 

“Các ngươi làm khá lắm.”

Hắn bỗng nói, giọng điệu bình tĩnh khiến người khác yên lòng. 

“Ta từng nghĩ lúc quay về phải vất vả lắm mới có thể lấy được đá của mình. Không ngờ…. chỉ dựa vào các ngươi mà đã diệt gần hết phái Lục Hợp.”

Bắc Tư Ninh dừng một chút: “Mấy câu cảm ơn không tiện nói nhiều, các người làm rất tốt. Ta tin rằng sau này vẫn sẽ tốt như vậy.”

Bạch Lê luống cuống, nức nở nói: “Đại Vương đừng đi, ngài đi thì chúng yêu biết làm thế nào đây.”

Bắc Tư Ninh nhỏ giọng: “Làm chuyện nên làm.”

Yêu vương mặc hắc bào, vạt áo lẫn ống tay áo đều được thêu hoa văn tinh xảo, phiêu dật như tiên. Cứ như chuyện đi qua vết nứt không gian vô cùng dễ dàng với hắn, toàn thân Yêu vương không dính một hạt bụi, tiêu dao tự tại.

Hắn thật sự giống như chỉ đến lấy một viên đá để tặng người mình yêu nhất, những chuyện khác không thể kéo hắn lại hay ngăn cản được hắn. 

Gánh nặng Yêu tộc, nên gỡ xuống rồi. 

Khổng Tước đột nhiên nghĩ, nàng nhìn Bắc Tư Ninh từ bé đến lớn, nhìn biểu cảm ngọt ngào của hắn, nhìn hắn muốn tự do phóng khoáng một lần, không quan tâm chuyện tồn vong của Yêu tộc mà chỉ nói đến tình cảm của mình. 

Trong mắt của nàng, thứ xúc động không màng bất cứ chuyện gì này mới là tình yêu. 

Bắc Tư Ninh đã từng thích Nhược Phong kia ư? Cho dù đã từng thì cũng chắc chắn không bằng bây giờ. Lúc hắn muốn kết đạo lữ với Nhược Phong, vì trao đổi lợi ích mà nói chuyện với chưởng môn phái Lục Hợp hơn mười ngày, mà cái hôn lễ kia, trước khi bắt đầu hắn đã dặn đi dặn lại Yêu tộc rằng phải mặc những bộ y phục lộng lẫy nhất để tham dự, cho người ngoài thấy thực lực của Yêu tộc. 

Cho dù là đánh đàn, học điển tịch, không chỉ đơn giản là để gần gũi hơn với Nhược Phong. 

Nhưng bây giờ, hắn không muốn gì cả, chỉ muốn quay về. 

Khổng Tước thả lỏng nghĩ, có lẽ lần này… đã thật sự tìm đúng người chăng? Trẻ nhỏ học được cách trưởng thành thì trưởng bối cũng phải học cách buông tay. Mèo Tư Mệnh lúc nào cũng tự do, nàng cũng nên cho Tư Ninh tự do thằng bé muốn…..

“Sau đó ta sẽ để tiểu thế giới đóng dấu chỗ này, đừng buồn, sau này ta quay lại.” Bắc Tư Ninh nói. 

“Khụ.” Khổng Tướng sặc một cái, khó hiểu hỏi hắn: “Ngài còn quay lại?”

Bắc Tư Ninh cau mày: “Các ngươi có nghiêm túc nghe ta nói không vậy? Ta tha cho Nhược Phong một con đường sống là vì muốn cho bạn lữ của ta trút giận, lúc em ấy nghe chuyện thì rất tức giận, còn nói muốn tự tay đâm kẻ thù nhưng không chia tay ta, cho dù không có đá đồng sinh thì vẫn muốn ở bên ta, còn rất đau lòng ta… quả nhiên em ấy tất rất thích ta!” 

Ba yêu điên cuồng gãi đầu. Lại nữa. 

Bắc Tư Ninh chậc một tiếng: “Yêu đan không rời cơ thể quá lâu được, ta phải về nhanh thôi. Nếu không có thể kể cho các ngươi nghe làm sao chúng ta gặp được nhau…”

Ba yêu tuyệt vọng: Ngài đi nhanh!

–—-

Ngọc Thuỵ: Ôi trời hai ba đoạn đầu ông Bắc Tư Ninh nói còn đúng, tới đoạn sau ta nóiiiiiii, anh Tranh ổng mà nghe là ổng cho vào lồng mèo ngủ anh Ninh nhé. 

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện