Trên thực tế, Mẹ Mạc cũng không yếu ớt như mô tả của Mạc Dao Dao. Bà là giáo viên trung học cơ sở môn lịch sử, ở bà có sự mềm dẻo của người phụ nữ truyền thống cùng với tư tưởng tiến bộ nhờ cách giáo dục của bố mẹ bà ngày xưa, ba mươi lăm tuổi bà tang chồng, một mình nuôi dạy 2 con khôn lớn. Đừng thấy một người phụ nữ mặc dù bề ngoài có vẻ yếu ớt như thế, nhưng thực ra đã sớm trải qua những sóng gió mà người bình thường khó có thể chịu được, vậy nên bất cứ chuyện gì bà cũng có thể nhìn thấu.

Sở dĩ Mạc Dao Dao có ấn tượng như vậy cũng bởi vì Mẹ Mạc không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ đến lớn, Mẹ Mạc đối với Mạc Dao Dao đều hao tổn tâm tư hơn nhiều so với Anh Hai của cô. Cũng không phải bởi vì Mạc Dao Dao là đứa trẻ làm người ta phải lo lắng, trái lại Anh Hai Mạc Dương Dương của cô mới là như thế. Mạc Dao Dao quả thực chính là đại diện điển hình của sự gương mẫu.

Nói đến Mạc Dương Dương, anh ấy mới đúng là đứa trẻ làm người ta phải lo lắng. Ba tuổi leo nóc nhà dỡ ngói, năm tuổi đánh lộn ẩu đả, bảy tuổi lấy đá đánh con người ta đi bệnh viện khâu ba mũi, chín tuổi biết chặn đường trẻ con nhỏ hơn trấn lột tiền, mười ba tuổi sơ cấp ở lại một năm, mười lăm tuổi không biết từ đâu mua được cái bằng tốt nghiệp Trung Học Cơ Sở, mười tám tuổi ra ngoài làm việc bị bọn bán hàng đa cấp lừa gạt đem nhốt lại tiến hành tẩy não, sau đó anh ấy và mấy người bạn cùng gặp nạn bẻ hư song sắt chạy ra ngoài báo cảnh sát lúc nửa đêm, anh chính là một nhân vật truyền kỳ.

Mẹ Mạc luôn sợ đứa con này học điều xấu, kết quả Mạc Dương Dương từ lúc sinh ra đã bắt đầu đi lệch đường, đến khi mười tám tuổi có một lần cánh cửa của thế giới đen tối rộng mở chào đón anh ấy, vậy mà anh ấy lại đột nhiên không lệch đường nữa. Không chỉ cải tà quy chính mà còn giúp cảnh sát phá được một đường dây sản xuất những bảng thông báo tuyển dụng nhân viên làm bán hàng đa cấp, trở thành một nhân vật truyền kỳ ở thị trấn nhỏ của bọn họ. Sau đó anh gom góp tiền cùng người bạn gái không biết lừa được ở đâu mở KTV, bây giờ mỗi ngày đều lấy xe việt dã chở vợ con đi khoe khoang khắp nơi.

Mỗi lần gặp Mạc Dao Dao, câu đầu tiên nói chính là: “Dao Dao, đừng học đại học làm gì. Như anh đây, có làm theo khuôn mẫu đâu vẫn rất tốt đấy thôi. Đi theo anh bảo vệ, bảo kê cho em, sợ gì chứ, anh ở đâu cũng có anh em bạn bè chí cốt!”. Mỗi lần nói như vậy thì thế nào Mạc Dương Dương cũng bị Mẹ Mạc đánh cho im miệng sau đó bà lại tận tình khuyên bảo dạy dỗ: “Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân” (người lao động trí óc thống trị người khác, người lao động chân tay sẽ bị người khác thống trị) hiểu không hả? Cút qua một bên đi, đừng dạy hư em mày! Thông thường khi gặp tình huống như vậy, Mạc Dương Dương đều rụt cổ lại, giơ hai tay đầu hàng: “Lão Thái Thái ngài càng ngày càng dẻo dai, đánh người vẫn tàn ác như thế!”

Đáng sợ chính là, đời này Mạc Dương Dương lại lừa gạt được một cô bạn gái, sau lại lừa thẳng thành bà xã, lúc đó đang học Bác sĩ, nghe đồn là ngôi sao khoa Mắt, trường đại học còn chuẩn bị cử cô ấy đi nước ngoài học tập. Theo cách nói của Mẹ Mạc chính là Mạc Dương Dương không biết đã cho con gái nhà người ta uống thuốc gì; còn theo lời của Mạc Dương Dương chính là anh đã dạy ra một cô vợ ngốc, đời người chính là đẳng cấp của đại học - học nghiên cứu thêm việc kết hôn - sinh con là thêm thi cử uyên bác - nuôi con thêm sự uyên bác thông tuệ. Cả đời tiêu phí trong sách vở, thật không biết người thông minh như vậy bị bao vây như thế nào mà thành cô vợ ngốc không biết nữa?! Còn theo cách nói của Mạc Dao Dao chính là mắt chị dâu của cô bị mù! Đối với nghi ngờ của mọi người, bà xã của Mạc Dương Dương giả vờ đẩy đẩy mắt kính, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu, quả thật rất ư là bình tĩnh.

Cũng bởi vì có tên Mạc Dương Dương ngang ngạnh luôn làm người ta lo lắng còn thêm bỏ nhà đi bụi kia nên Mẹ Mạc mới càng lo lắng cho Mạc Dao Dao bội phần, lo sợ cô lại học theo anh trai của mình. Đến khi Mạc Dương Dương học theo gương tốt, sau đó lại biết xây dựng sự nghiệp, lo sợ của Mẹ Mạc đối với Mạc Dao Dao lại thay đổi, sợ một ngày nào đó cô đột nhiên hư hỏng giống như Mạc Dương Dương đột nhiên tốt lên. Theo lời mô tả của Mạc Dao Dao về bà chính là phụ nữ của xã hội cũ luôn khổ sở, đối với con gái của mình lo lắng cả đời cũng chưa đủ. Còn theo lời của Mạc Dương Dương thì Mẹ Mạc là Boss cuối cùng cộng thêm chức năng Thái Hậu! Bước đi “long hành hổ bộ” (rồng bay hổ bước), dáng vẻ nào giống 52, rõ ràng là 25 tuổi mới đúng!

Từ những manh mối trên, có thể suy ra được 2 điểm, thứ nhất, Mẹ Mạc rất có khả năng chỉ ở trước mặt Mạc Dao Dao mới giả dạng thỏ trắng chứ thực tế bà là một con cọp cái ; thứ hai, tiêu chuẩn đặt tên của Ba Mạc đã qua đời thật không tốt, ít nhất là bản thân Mạc Dương Dương hoàn toàn không muốn.

Sở dĩ giới thiệu cặn kẽ về người Anh Hai này cũng bởi vì người đến lần này ngoài Mẹ Mạc còn có người anh dũng mãnh kia theo làm bạn cùng bà nữa. Mà Ami, Vạn Niên Thanh cũng như cả Mạc Dao Dao đều không biết là người anh này cũng đến.

Chuyện là thế này, ngày Mẹ Mạc nhận được điện thoại của Ami thì đứng ngồi không yên, túm lấy cổ Mạc Dương Dương bảo anh nhanh chóng đặt vé máy bay, Mạc Dương Dương vừa nghe em gái mình bị người ta đẩy xuống lầu bị thương nặng, lúc đó anh liền nổi điên gọi điện cho mấy người bạn chí cốt bảo đi chặt chân người làm cô bị thương, kết quả bị Mẹ Mạc tát một cái mởi tỉnh táo lại, ngay sau đó anh vỗ bàn nói: “Con đi với mẹ!”

Tóm lại là tại sao anh lại đòi đi theo Mẹ Mạc? Bởi vì bà xã ra nước ngoài họp, con trai sang nhà bà ngoại chơi, nếu ngay cả Mẹ Mạc cũng đi luôn, một mình anh ngu ngốc ở nhà thật sự là không có ý nghĩa gì nữa…

Nhưng đương nhiên anh phải đưa ra lý đo đường hoàng rồi: “Mẹ, mẹ xem Dao Dao bị thương như vậy, một mình Lão Thái Thái mẹ cho dù có là nữ siêu nhân đi nữa cũng không thể khiêng được nó, có culi không phải tốt hơn sao?”

Cớ của anh và Vạn Niên Thanh lại giống nhau thế không biết! Nhưng mà anh còn có thêm một cớ nữa: “Sẵn tiện xem thử vị em rể công chức kia ra sao luôn!”

Anh vừa nói xong câu ấy thì Mẹ Mạc lại im lặng một lúc, cuối cùng mới run run nói: “Lúc Tuyền Nhi (nhũ danh của Ami) bảo mẹ đến có nói thêm là người em rể chưa có duyên gặp mặt kia bắt cá hai tay, Dao Dao và tên đó đã chia tay rồi! Bây giờ Dao Dao không có ai chăm sóc nên mới bảo mẹ đến”.

“Cái gì?! Để con kêu bạn con thiến thằng đó!”

Ngay sau đó đã bị một cái tát làm tỉnh lại. Lúc ấy Mạc Dương Dương mới chịu nề nếp lên máy bay.

Khi hai nhân vật quan trọng cấp cao đến, người đón Ami nhìn thấy vẻ mặt Vương Bá của Mạc Dương Dương, mặt Ami có vẻ gì đó không kềm chế được. Vạn Niên Thanh thì chưa gặp qua Mạc Dương Dương bao giờ, nhưng cô thì biết, Mạc Dương Dương chính là một trong số ít người có thể khiến cho cô “rung động”, Tề Hiên là một, vì anh ta có thế lực lại ra tay tàn nhẫn, vậy nên Ami có phần kiêng dè anh ta. Còn Mạc Dương Dương, Ami là thật lòng “sợ” ….. chính là “ sợ mất mặt”! Mạc Dương Dương liếc một cái đã thấy được Ami, liền vẫy tay hô to: “Cô bé Cup 0.5A (hình như là size ngực thì phải ==), lâu rồi không gặp!”

Lúc đó Ami đã muốn tìm ngay một cái lỗ dưới đất để chui xuống! Cô không sợ kẻ phúc hắc, không sợ kẻ bỉ ổi, chỉ sợ kẻ ngu ngốc. Mà kiểu người như Mạc Dương Dương chính là đặc biệt thật thà, dũng cảm, lương thiện lại không biết che giấu, cũng chính là đặc biệt ngu ngốc! Muốn tìm thời cơ để trả thù anh cũng không có cơ hội, vì đi chung với anh toàn sợ bẽ mặt.

Vạn Niên Thanh khi nhìn thấy Mạc Dương Dương liền híp mắt, thấp giọng hỏi Ami: “Anh ta là ai vậy?”

Vẻ mặt Ami phức tạp trả lời: “Anh Hai của Dao Dao. Anh…Tự cầu phúc đi!”

“Sao tôi chưa nghe Dao Dao nói cô ấy có anh trai bao giờ nhỉ?” Vạn Niên Thanh kinh ngạc. Anh ở bên cạnh Mạc Dao Dao gần 2 năm, 2 năm qua anh cô cũng chưa tới thăm cô bao giờ, cô cũng không nhắc đến, thậm chí Mẹ Mạc khi đến thăm Mạc Dao Dao cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện của Mạc Dương Dương cả.

“Đều ngại mất mặt đấy, huống gì anh ta không cần hỏi cũng biết chắc chắn là sống rất tốt!” Ami cố gắng hết sức lui bản thân ra phía sau Vạn Niên Thanh, không để Mạc Dương Dương đến gần cô.

Lúc Mạc Dương Dương đến gần, tát một cái đẩy Vạn Niên Thanh qua một bên: “Người anh em, cản đường rồi!”

Vạn Niên Thanh khi chỉ là một cây hoa nhỏ thì Mạc Dao Dao mới có thể tùy tiện xách lên. Nếu bây giờ anh cũng là cây hoa, cái tát này có thể khiến anh bay đến tận Tây Bán cầu đấy! Lần này là Anh Hai của Mạc Dao Dao, vì anh muốn lưu lại ấn tượng tốt nên đã cố chịu đựng, nhưng mà lại đánh giá sai lực đạo, bị Mạc Dương Dương tát một cái văng đến bên cạnh cây cột, đập đầu vào nó, phát ra tiếng vang cực “tuyệt vời”.

Lúc ấy Mạc Dương Dương mới nhìn thoáng qua Vạn Niên Thanh, cũng không để ý đến Ami, tiến đến hỏi: “Người anh em, không chết đấy chứ!”

Vạn Niên Thanh lắc đầu: “Vẫn còn sống!”

“ Ngại quá, tôi lỡ tay”. Mạc Dương Dương lấy tay cọ cọ lên quần sau đó chìa tay ra với Vạn Niên Thanh: “Tay nhiều mồ hôi. Tôi là Mạc Dương Dương, có thể gọi tôi là Mạc Đại cũng được”.

Qủa thực là một người rất thoải mái!

Vì muốn để lại ấn tượng tốt, Vạn Niên Thanh đổi tư thế, vươn tay bắt tay với anh ta: “Tôi là Vạn Niên Thanh, là bạn của Dao Dao, cùng với Tô Tuyền đến đón hai vị. Thế nào? Trên đường đi có vất vả lắm không? Bác gái đi đường xa như vậy thân thể có khỏe không?”

Thì ra cảm tưởng của Vạn Niên Thanh và Mạc Dao Dao về Mẹ Mạc là giống nhau.

Mạc Dương Dương nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Vạn Niên Thanh, nét mặt thể hiện sự vui vẻ, đưa tay khoát vai Vạn Niên Thanh nói: “Chú em này được đấy, bị anh tát một cái mà vẫn có thể dễ chịu như vậy, anh chưa từng thấy ai lần đầu gặp mặt lại có thể cười với anh, lần đầu gặp mặt mà có thể bắt tay thì cũng phải vòng vèo mới được, thông thường anh toàn phải đến bệnh viện trước rồi mới bắt tay sau. Dáng vẻ “nhân khuông cẩu dạng” (chó đội lốt người), anh thấy rất vừa mắt, sau này hai chúng ta là anh em, sống chết có nhau.”

Vẻ mặt Ami vô cùng thê thảm, thì ra bạn bè chí cốt của Mạc Dương Dương toàn như thế này mà có.

Lúc này Mẹ Mạc cũng vừa đến, bà nhìn Vạn Niên Thanh, ngập ngừng một lúc, hỏi Ami: “Cậu trai này là…?”

Vạn Niên Thanh vừa nhìn thấy mẹ vợ tương lai đến, lập tức đi đến giới thiệu bản thân: “Dạ con chào Bác gái, con là Vạn Niên Thanh, là “bạn” của Dao Dao, Dao Dao đã giúp con không ít ạ.”

Anh nhấn mạnh chữ “bạn”, thật ra anh còn ước gì có thể thêm vào chữ “trai” nữa kìa!

Đang lúc Mẹ Mạc nghi hoặc thì Mạc Dương Dương đi đến vỗ vai Vạn Niên Thanh: “Gọi Bác gái làm chi cho xa lạ, chúng ta là anh em tốt, gọi giống như anh là được rồi!”

Người bình thường mà gặp phải tình huống thế này thì thế nào cũng phân vân là có nên đem Mạc Dương Dương vào bệnh viện tâm thần để kiểm tra hay không, anh ta quá kinh khủng. Thực ra Mạc Dương Dương có thể hăng hái sống đến bây giờ, chủ yếu là bình thường anh ta làm việc đều dựa vào trực giác, rất ít khi dùng não để suy nghĩ. Mạc Dương Dương mà đánh ai chính là do anh nhìn thấy người kia không vừa mắt, anh mà hợp tác với ai thì chính là thấy vừa mắt, còn anh không phản ứng với ai đó thì đơn giản là do anh không cảm thấy gì ở người kia. Lẽ ra cái loại người chưng diện như Vạn Niên Thanh thì phải có khoảng cách mới đúng, có thể lơ qua thì nên lơ qua mới là người thông minh, nhưng anh lại thấy Vạn Niên Thanh thuận mắt, thứ cảm giác này quả thực rất không chính xác.

Mạc Dương Dương bị điên đã khiến Mẹ Mạc đủ xấu mặt, ai ngờ Vạn Niên Thanh nghe thấy anh nói vậy ngay lập tức thuận cột trèo lên (đại khái là hùa theo) gọi: “Mẹ!”

Tiếng gọi mới thanh thúy thoải mái làm sao! Cứ như là đã luyện tập không biết bao nhiêu lần vậy!

Mẹ Mạc lập tức hóa đá, ngổn ngang trong gió luôn rồi!

Mạc Dương Dương hớn hở: “Chú em rất dứt khoát nha!”

Vạn Niên Thanh một tay khoát vai Mạc Dương Dương: “Anh à, từ đây về sau chúng ta chính là anh em, mẹ anh chính là mẹ em, em gái anh với em chính là người một nhà!”

Vạn Niên Thanh không nói “em gái anh chính là em gái em” đó nha!

Ami cảm thấy lần này cô gặp phải mối nguy lớn nhất đời rồi! Hai tên ngốc này đi cùng nhau không phải sẽ làm Thiên băng đích liệt (trời sập đất nứt) sao?!

Vì vậy ngay lập tức cô túm lấy Vạn Niên Thanh: “Tôi có việc đi trước, anh dẫn họ đến thăm Dao Dao nhé!”

Sau đó xoay người giải thích với Mẹ Mạc: “Bác à, con có chuyện gấp, mọi người cùng đi với Vạn Niên Thanh nhé!”

Nói xong cũng không xoay đầu bỏ chạy một mạch, Mạc Dao Dao, mày tự cầu phúc đi, chị đây quản không nổi !

Mặc dù Ami là người rất nghĩa khí, nhưng mà ở một số thời điểm cô thấy nên bỏ chạy thì nhất định bỏ chạy, tuyệt đối không hề chần chừ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện