5.

Thiệp mời đến sự sinh nhật của Vĩnh Hoà công chúa được mang đến phòng ta. Con gái của mẹ kế Lâm Sương sinh ra cũng chính là nhị muội của ta, Thẩm Kiều nói: “Sau này tỷ tỷ gả cho Lưu Anh rồi không tránh khỏi phải qua lại cùng các quý nữ, không bằng hôm sau tỷ muội chúng ta cùng đi.”

Nói rất dễ nghe đó, ta không có lý do gì để cự tuyệt.

Hôm sinh nhật ta và Thẩm Kiều mang theo lễ vật cùng nhau bước vào phủ công chúa. Phủ công chúa rộng rãi quý phái, tuy bây giờ đang là mùa đông nhưng bước vào phủ thấy khắp nơi đều là hoa như đang vào xuân vậy.

Các quý nữ đều trang điểm, ăn mặc chỉnh tề ngồi trò chuyện cùng nhau. Một người ta quen biết cũng không có nên đành ngồi ở đình ngắm hoa. Phủ công chúa rất lớn, nước suối nóng không biết từ đâu chảy tới, thông qua con kênh đổ vào hoa viên khiến nơi đây vô cùng ấm áp.

“Thẩm Hoan đã đến rồi, để ta xem thử xem là mỹ nhân tuyệt sắc nào có thể khiến cho đích tử của Hoài Hoá tướng quân nhất kiến chung tình.”

Giọng nói ngọt ngào của phái nữ truyền đến, ta nhìn hướng về phía âm thanh thì thấy một cô nương xinh đẹp khoảng chừng 15, 16 tuổi đang được đám đông vây quanh tiến đến đây.

Cô nương ăn mặc lộng lẫy, những người bên cạnh đua nhau nịnh nọt, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là Vĩnh Hoà công chúa.

Nhị muội Thẩm Kiều lập tức chỉ về ta: “Công chúa, bên này mới phải.”

Ánh mắt mọi người xung quanh lập tức dồn về ta. Cảm giác này cứ như đang xem xiếc thú vậy.

“Quả thật không tệ.” Vĩnh Hoà đánh giá ta từ trên xuống dưới, “Trời sinh diễm lệ, khó trách Lưu Anh lại thích.”

“Nhờ có ngươi mà tỷ muội bọn ta mới thả lỏng được một phen, không phải bị phối hôn với hắn nữa.”

Công chúa nói xong những người bên cạnh đều bật cười. Lưu Anh văn không thông võ không thạo, chỉ thích đến những chốn phong hoa nhưng cha hắn lại là Hoài Hoá tướng quân tay nắm binh quyền.

Ta bình tĩnh chờ công chúa cười xong mới hành lễ: “Bái kiến công chúa, công chúa thiên tuế.”

“Ừm, cho dù từ vùng khác đến mà vẫn biết lễ.” Nàng gật đầu: “Người được Lưu Anh thích thì sau này bổn cung cũng không bạc đãi.”

“Thật náo nhiệt. Vĩnh Hoà, cũng không thấy ngươi ra nghênh đón bổn vương.” Phía bên này đang xem ta như trò đùa đột nhiên có một giọng nam quen thuộc truyền đến.

“Hoàng thúc!” Vĩnh Hoà vui mừng, vội nhấc váy chạy đến bên cạnh người đó vui vẻ nói, “Hoàng thúc hôm nay rảnh rỗi đến đây ạ?”

Người đến chính là Bùi Triều Thanh. Tiên hoàng vốn là huynh trưởng của Bùi Triều Thanh nhưng đã qua đời vài năm trước, phần lớn bá quan đều ủng hộ Thái tử kế vị. Năm nay Hoàng đế cũng chỉ mới mười tuổi, kẻ nắm thực quyền phía sau chính là Bùi Triều Thanh.

Trong tay hắn không chỉ có binh lực hùng hậu mà các bá quan văn võ trong triều đều là người của hắn. Các quý nữ nhìn thấy Bùi Triều Thanh liền ngại đỏ cả mặt, tự nhiên đoan trang hết cả lên.

Ta trốn dưới giàn hoa lặng lẽ nhìn hai chú cháu bọn họ đi xa, cầu cho hắn đừng phát hiện ra ta. Không biết qua bao lâu, có một tiểu tỳ nữ đến nói rằng công chúa chỉ đích danh muốn gặp ta. Phiền chết được!

Ta gọi Tiểu Thuý đi cùng. Tỳ nữ đó chỉ ta đến trước một căn phòng, lại chỉ cho một người bước vào. Được thôi, ta ra hiệu cho Tiểu Thuý nếu chút nữa không thấy ta bước ra thì cứ hét gọi người.

Bước vào trong, ta phát hiện đây chính là tàng thư các của phủ công chúa. Những bậc thang bằng gỗ lê xoắn ốc hướng lên trên, còn có những tấm rèm tre treo trên đỉnh phân chia không gian.

Ta nhanh chóng nhận ra trong phòng còn có một nam nhân xa lạ. Ngoại hình của người này bình thường như lại có vẻ hơi già hơn so với người cùng tuổi. Xem ra người này là kẻ trầm mê h0an ái, thân thể suy nhược.

“Tiểu thư Thẩm gia, đã lâu không gặp.”

Hắn ta trông thấy ta liền lộ vẻ vui mừng, gấp gáp tiến lên vài bước dường như muốn nắm lấy tay ta. Ta lùi về phía cửa hỏi hắn ta là ai thì mới biết đây là Lưu Anh trong lời đồn.

“Đừng sợ, ta chỉ là chờ không được muốn gặp nàng thôi.”

Hắn ta vừa nói vừa áp sát, ta âm thầm rút con dao găm trong tay áo ra. Chỉ cần cái thứ xui xẻo này dám bắt nạt ta thì ta sẽ cho hắn đẹp mặt!

“Ồn quá! Yên lặng đi!” Một giọng nói không hài lòng vang lên từ tầng hai, là Bùi Triều Thanh!

Xuyên qua bức mành tre, ta có thể thấy được bóng người mảnh khảnh đang chậm rãi đi xuống cầu thang. Người còn chưa đến mà sự uy nghiêm cường thế đã khiến người ta phải khiếp sợ.

Lưu Anh cả kinh, vội nở nụ cười xu nịnh: “Không biết vương gia đang ở đây, là tiểu nhân đáng chết…”

“Biết đáng chết còn không nhanh cút.” Đôi môi mỏng của Bùi Triều Thanh khẽ hé, giọng điệu lạnh lùng doạ Lưu Anh run như cầy sấy vội vàng bỏ chạy.

Ta cũng muốn đi nhưng con dao găm giấu dưới tay áo lại bị Bùi Triều Thanh cầm lấy. Sao hắn biết ta có giấu dao trong tay áo? “Còn chưa qua cửa đã gấp gáp như vậy rồi, lần sau Thẩm tiểu thư muốn hẹn gặp thì vẫn nên tìm một nơi an tĩnh hơn.”

“Ngươi!” Ta thiếu chút mắng ra ngoài. Rõ ràng hắn biết ta chẳng có lòng dạ nào với Lưu Anh nhưng vẫn muốn trào phúng ta.

Biết sao được chứ, thân phận của ta và hắn chênh lệch quá lớn. Đối phương là Nhiếp chính vương đó, xử chết ta còn chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Không thể mắng được, chỉ đành cắn răng nghiến lợi cố ý đáp: “Vâng, đa ta vương gia nhắc nhở.”

Ánh mắt lạnh lùng của hắn rời khỏi mắt ta, yết hầu hắn khẽ động, nhếch môi cười.

“Tức giận rồi à?”

Ta không biết hắn có ý gì, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

“Tiểu thư đây không phải cần bổn vương giúp đỡ sao. Nếu nàng gả cho bổn vương thì loại vô dụng đó còn dám tìm đến nàng sao?”

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, lập hôn ước ở đây thì sao?”

Giọng nói của hắn làm người ta cảm thấy có chút mê hoặc nhưng ta cmn vì để tránh xa ngươi mới làm ra hạ sách đó đó!

“Sao dám nhờ vả ngài chứ. Mỗi ngày vương gia trăm công nghìn việc, việc nhỏ thế này không đáng để ngài bận tâm.”

Ta vội vàng cự tuyệt, không dám nhìn mặt hắn mà to gan mở cửa, chân như bôi dầu mà chạy đi.

6.

Hành động của Lưu Anh và công chúa thật sự rất buồn nôn. Ta quyết định sẽ giải quyết cho xong chuyện này trước Tết.

Ngay từ lúc đầu Lưu gia đến cầu thân ta đã cho người đi nghe ngóng chuyện của hắn ta rồi. Qua nhiều người đi điều tra thì ta biết được hắn ta tuy chưa kết hôn nhưng đã có hai người thông phòng. Hơn nữa, hai người đó đã sinh dưỡng cho hắn hai nam một nữ.

Ta dùng một số tiền để tin tức truyền đi nhanh chóng. Theo luật pháp đương triều, bất cứ nữ nhân nào sinh con vì nam nhân đều phải được người đó cho danh phận, nếu không nam nhân sẽ bị trừng phạt nặng nề.

Cứ như vậy thì ta còn chưa vào cửa Lưu Anh đã có hai người thiếp, con của thiếp phải được nuôi nấng dưới danh nghĩa chính thê. Vậy là chẳng hiểu vì sao ta lại dư ra ba đứa con. Như vậy truyền ra thì thật sự rất nhục nhã.

Sau khi tin đồn lan rộng ra, ta bắt đầu đòi sống đòi chết, không ăn không uống ở lì trong phòng. Cha ta cũng nghe tin, biết được Lưu Anh đã có con bèn đi một chuyến đến Lưu phủ. Lúc quay về, trong nhà chẳng còn ai nhắc đến hôn sự giữa ta và Lưu Anh nữa.

Ta giả vờ bị chuyện của Lưu Anh làm cho đau lòng, đóng cửa không ra ngoài. Thật ra là trong phòng đã bày sẵn hết đồ ăn vặt ta thích, ngày nào Thuý nhi cũng xuống bếp làm món ngon cho ta, cuộc sống qua ngày hết sức tự tại.

Năm mới, ta đào trong hầu bao ra một cái phù bình an đã hơi bạc màu, có chút chán nản nghĩ: “Năm nay e là sẽ không nhận được quà của người đó.”

Từ năm 12 tuổi ta mất mẹ, sống cô độc ở Lan Thành thì vài ngày trước sau giao thừa đều nhận được một phần quà thần bí. Trong đó luôn có một cái phù bình an cùng với vài viên đá quý hiếm có khó tìm. Tuy không biết là ai gửi đến nhưng từ năm 12 đến 17 tuổi đều chưa từng gián đoạn, nếu năm nay không nhận được cũng không tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Thuý đi vào thúc giục, nói rằng phải xuất phát rồi. Hoàng đế Hoa triều đã ra quy tắc, cung quan ngũ phẩm trở lên đều phải mang theo người nhà đến cửa Đông Cấp nhận ân thưởng và cảm tạ hoàng ân vào đêm giao thừa.

Thật sự là rất rườm rà.

Lúc ta đến cửa Đông Cấp đã sớm có vài quan viên và người nhà ở đó chờ. Dựa theo chức quan, cha ta là quan ngũ phẩm gần như là ở cuối nhưng mọi người cũng không ngại dùng ánh mắt đánh giá ta. Dù sao thì nữ phụ ác độc trong sách cũng phải có được phần mỹ mạo trời ban chứ. Nếu không cũng chẳng có cơ hội đâu mà ở lại bên cạnh Bùi Triều Thanh để hãm hại nữ chính.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng vó ngựa từ sau lưng truyền đến, ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức dời khỏi người ta.

Ta xoay đầu lại nhìn, đó là một vị nữ tướng đang mặc giáp cưỡi ngựa tiến đến. Dung nhan của nàng tuy không phải tuyệt đỉnh nhưng trông rất xán lạn. Mái tóc dài được nàng dùng dây lụa đỏ buộc thành kiểu đuôi ngựa, dù không son phấn nhưng nét da vẫn hồng hào diễm lệ, mắt phượng lấp lánh nhưng lại khiến người khác không dám đối diện.

Đây là…

Trong lòng ta vang lên hồi chuông cảnh báo, nữ tướng này phải chăng là nữ chính Lô Ánh Tuyết?

Sắp chết rồi sắp chết rồi! Nữ chính bây giờ xuất hiện ở kinh thành, chỉ có thể nói là tình tiết sắp bắt đầu rồi.

Lô Ánh Tuyết luôn ở biên cương giết địch, từ nhỏ đã có chiến công. Trong sách nói nàng ta lúc trước bị thương nặng trên chiến trường nên đời này không thể động võ nữa. Bùi Triều Thanh vẫn luôn ngưỡng mộ nàng ta, tranh thủ cơ hội ép cưới thành công cầm tù nữ tướng quân nhuộm máu sa trường vào chốn hậu trạch.

Thật ra Lô Ánh Tuyết cũng thích Bùi Triều Thanh nhưng nữ phụ ác độc này ra tay quá nhiều, khiến quá trình bọn họ yêu đương có chút khó khăn. Huhuhu, các người yêu đương đừng lôi thêm ta vào là được. Năn nỉ luôn á.

Ta đứng ở đây muốn dùng mười tám năm công đức của mình để đổi lấy một chút thương hại của ông trời nhưng ai biết được xe ngựa của Bùi Triều Thanh lại đến ngay sau ngựa của Lô Ánh Tuyết.

Xe ngựa của hắn chiếm toàn bộ lối đi bằng đá xanh, cỗ xe sang trọng được treo bằng tấm trúc đen của phủ Nhiếp chính vương.

Ta vội lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Xe ngựa đang lăn bánh, đến chỗ bọn ta đột nhiên dùng lại. Một bàn tay trắng khớp xương rõ ràng vén rèm lên, lộ ra nhan sắc tuấn mỹ của nam nhân.

“Thẩm đại nhân.” Giọng của Bùi Triều Thanh rất lạnh nhạt.

Cha nghe thấy liền vội tiến lên hành lễ, run run rẩy rẩy, thụ sủng nhược kinh đáp: “Bái kiến vương gia.”

Ánh mắt của người trong xe chầm chậm lướt qua, lộ ra vẻ thản nhiên khác hẳn lúc ở Lan Thành.

“Vài ngày trước trên triều nghe thấy Thẩm đại nhân ho hai tiếng, không biết đã ổn chưa?”

Thái độ cha ta khiêm tốn nhưng vẫn vì được Nhiếp chính vương quan tâm mà vui vẻ ra mặt, “Tất cả vẫn ổn, tạ vương gia quan tâm.”

Nhờ sự quan tâm kì diệu của Nhiếp chính vương mà các quan viên khác lần lượt kéo đến nhà ta thăm hỏi. Đương nhiên, những chuyện này nói sau đi.

Lô Ánh Tuyết và Bùi Triều Thanh một trước một sau rời đi. Không lâu sau đó, một công công đã có tuổi từ phía cuối đường bước tới. Ông ta cười xoà đến chỗ bọn ta, hành lễ với cha rồi nói: “Ái nữ của Thẩm đại nhân Thẩm Hoan tiểu thư đã đến rồi. Dạo gần đây công chúa trong cung chẳng có ai bầu bạn nên muốn mời Thẩm tiểu thư ở lại trong cung vài ngày.”

Lại muốn giở trò gì đấy! Hình như sau tiệc sinh nhật của công chúa thì nàng ta bị gọi vào cung, đến bây giờ còn chưa được cho ra ngoài nữa.

Ta kiếm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng, quay sang nhìn cha nhưng có vẻ ông ấy sẽ không hiểu ý đâu. Quả nhiên, ông già vừa nghe thấy công chúa muốn ta bầu bạn liền vui ra mặt. Cho dù có không tình nguyện thì ta vẫn phải đi theo vị công công đó bước vào trong cung.

Ta nghĩ cái loại chó như Lưu Anh có phải cũng ở trong cung không. Nhưng tiếp theo là một sự giác ngộ kh ủng bố nảy ra trong đầu ta – Bùi Triều Thanh cũng ở đó! Nhưng mong là Nhiếp chính vương bận rộn triều chính sẽ chẳng có tiếp xúc gì với ta.

(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện