Cô ta là Lạc Mộc Tiêu Tiêu? Cô ta lại là Lạc Mộc Tiêu Tiêu?

Sao cô ta có thể là Lạc Mộc Tiêu Tiêu! 

Nhưng bây giờ dù Tiểu Lâu Yên Vũ có đố kị tới mức nào thì cũng không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô ta.

Mạc Đình Viễn và Cố Thịnh Nhân ngồi cùng, anh trầm mặc một lúc, rồi nói: “Trước đây chân em làm sao?” Anh không quên được lần đầu gặp Cố Thịnh Nhân, khi đó cô phải ngồi trên xe lăn.

Cố Thịnh Nhân khẽ cười: “Lúc đó xảy ra tai nạn xe cộ, có một thời gian không thể đi lại được.” 

Mạc Đình Viễn nghiêng đầu nhìn vào mắt của người con gái này, ánh đèn dịu dàng chiếu rọi và làn da không tì vết của cô, càng khiến cho cô nhìn trắng như ngọc.

Tiếp xúc với Lạc Mộc Tiêu Tiêu, phát hiện ra cô không hề lạnh lùng như trong game.

“Mạc Đình Viễn.” Đột nhiên anh nói: “Là tên của anh.” 

Cố Thịnh Nhân chớp mắt: “Thẩm Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu trong Lạc Mộc Tiêu Tiêu.”

Ngay lúc đó, có một giọng nói vang lên: “Cô thực sự là Lạc Mộc Tiêu Tiêu?”

Cố Thịnh Nhân nghe thấy tiếng, nhìn người con gái cười: Tiểu Lâu Yên Vũ.” 

Tiểu Lâu Yên Vũ thấy giọng điệu của Cố Thịnh Nhân vô cùng chế diễu, trong lòng cô ta rất oán hận, miệng cười nói: “Không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy, sao không nghe cô nói bao giờ, khiến mọi người cử tưởng giống như người trong trò chơi.”

Cố Thịnh Nhân khẽ cười: “Dù sao thì tôi không giống cô, thích nói chuyện bằng thực lực.”

Lời nói này của cô có nghĩa là Tiểu Lâu Yên Vũ không hề có thực lực, mà chỉ dựa vào nhan sắc. 

Mấy người chơi xung quanh trộm cười.

Mạc Đình Viễn thấy sắc mặt Cố Thịnh Nhân nói những lời nói cay độc đó vô cùng bình tĩnh, trong mắt xuất hiện nụ cười.

Sắc mặt Tiểu Lâu Yên Vũ tái xanh, lại cười gằn: “Lạc Mộc Tiêu Tiêu, tôi và cô có ân oán trong game, nhưng chỉ là một trò chơi thôi, mọi người cũng không cần phải cố chấp như vậy, hay là bỏ qua đi, chúng ta buông tay giảng hòa có được không?” 

Cô ta cười lạnh trong lòng, để xem Lạc Mộc Tiêu Tiêu sẽ tỏ thái độ gì, chẳng lẽ lại ức hiếp người khác trước mặt bao nhiêu người?

Nếu Lạc Mộc Tiêu Tiêu đồng ý, thì sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, sau này ở trong game cũng không thể nhằm vào cô ta, nếu không sẽ tự vả vào mặt mình.

Nếu cô không đồng ý thì tốt quá, sẽ khiến cho mọi người thấy Lạc Mộc Tiêu Tiêu là một người phụ nữ hẹp hòi như thế nào! 

Cố Thịnh Nhân thầm than vãn trong lòng, người phụ nữ này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhưng chỉ là một mánh khóe nhỏ làm sao có thể gây khó dễ cho cô.

Cô nhìn Tiểu Lâu Yên Vũ một lát, định nói thì Mạc Đình Viễn lại chặn lại. 

Anh lạnh lùng nhìn Tiểu Lâu Yên Vũ: “Thực lực ngang nhau mới có thể đàm phán. Tiểu Lâu Yên Vũ, cô định lấy cái gì để hòa giải với Tiêu Tiêu?”

Không hề khách sáo dù đối phương là nữ giới!

Sắc mặt của Tiểu Lâu Yên Vũ trắng nhợt, cô ta không ngờ, Sơn Hà Nhất Kiếm lại không hề gallant như vậy, anh không sợ sẽ bị mang tiếng xấu hay sao? 

Nhìn thấy Tiểu Lâu Yên Vũ bối rối bỏ đi, Cố Thịnh Nhân khẽ nói với người bên cạnh: “Anh không sợ mọi người sẽ nói anh không gallant đi ức hiếp một cô gái hay sao?”

Mạc Đình Viễn phớt lờ cười nói: “Anh là một người đàn ông, bị người ta nói cũng không mất miếng thịt nào.”

Đột nhiên anh lại chăm chú nhìn Cố Thịnh Nhân: “Nhưng Tiêu Tiêu, anh không muốn em phải chịu ấm ức vì bất cứ ai.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện