“Vất vả rồi.” Sơn Hà Nhất Kiếm cười nói với Cố Thịnh Nhân.

Ngọn Gió Không Gò Bó bên cạnh đúng lúc thêm máu cho cô.

Cô đơn thương độc mã tấn công Huyết Chiến không đơn thuần là đùa bỡn, mà đã sớm thương lượng xong kết quả với Sơn Hà Nhất Kiếm. 

Dù sao, nếu đã quyết định trở mặt, cũng không cần lo giữ thể diện cho người khác.

Bang chiến vừa mới bắt đầu, bang chủ nhà mình đã bị nhân giết chớp nhoáng trước mắt bao người, người chơi của Huyết Chiến sao có thể tưởng tượng ra.

Thua càng thê thảm, đối mặt với nghị luận và trêu chọc đùa giỡn của mọi người tâm lý sẽ càng thêm nặng nề. 

Đến lúc đó, không biết Huyết Chiến Thiên Hạ, đã phải chịu bao nhiêu tổn thất? Nếu bước đầu tiên Lạc Mộc Tiêu Tiêu đã hoàn thanh, như vậy đương nhiên tiếp theo sẽ dựa theo kế hoạch mà làm.

Đàm Tiếu Giang Hồ bên này sĩ khí đang thịnh, mà Huyết Chiến bên kia vừa vặn lại mất tinh thần. 

Vốn thực lực kém xa, lại có thể một lần nữa như vậy, kết quả sao có thể tưởng tượng.

Huyết Chiến quân tan rã.

Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, lúc này trong bang chiến, người chơi thảm nhất, chính là Tiểu Lâu Yên Vũ. 

Vì sao?

Mỗi một người chơi Đàm Tiếu Giang Hồ, chỉ cần Tiểu Lâu Yên Vũ xuất hiện ở gần, cũng không quản đang PK, luôn luôn “Ngoài ý muốn” thất thủ, dù cho liều mạng về điểm sống lại cũng muốn lôi kéo Tiểu Lâu Yên Vũ.

Ngắn ngủi chưa đến một giờ bang chiến, Tiểu Lâu Yên Vũ đủ nhào hơn trăm lần! 

Trên cơ bản vừa vào sân đã bị đưa trở về, có thể nói là một kép bi kịch!

Hóa ra người chơi Huyết Chiến vẫn cho rằng cho dù có thua, cũng không đến mức thua quá khó coi, kết quả vẫn đánh giá cao bản thân.

Không ít người đã cảm thấy mất mặt. 

Hết lần này tới lần khác người của Đàm Tiếu Giang Hồ vẫn cảm thấy không đủ.

Phong Trung Nhất Tiếu chọc ghẹo Tôi Chỉ Cười Thôi Không Nói Gì bên cạnh: “Ôi chao? Sau khi bang chiến này kết thúc, lúc nào tiền đặt cược có thể về tay chúng ta?”

Tuy rằng hắn nói với Tôi Chỉ Cười Thôi Không Nói Gì, thế nhưng tất cả người chơi Huyết Chiến đều nghe được những lời này. 

Không ít người thiếu chút nữa phụt máu, nếu không phải hệ thống quy định tiền đặt cược bang chiến mới tính là kết thúc, bọn họ còn phải dùng ở nơi mất mặt này sao?

Nhắc tới đúng lúc, Phong Trung Nhất Tiếu vừa mới dứt lời, thế giới liền ra thông cáo: “Được làm vua thua làm giặc. Bang hội Huyết Chiến thua bang hội Đàm Tiếu Giang Hồ, dựa theo ước định trước đó, ngũ thành của bang hội Huyết Chiến bồi thường vô điều kiện cho bang hội Đàm Tiếu Giang Hồ.”

“Cái gì!” Người chơi Huyết Chiến lập tức vỡ òa. 

Ngay cả Huyết Chiến Thiên Hạ cũng bị đoạn văn này làm cho cả kinh, vội vã lật ghi chép của hệ thống.

Không sai, tiền đánh cược là ngũ thành tài sản bang hội.

Rõ ràng ngày đó hạ chiến thư, tiền đặt cược vẫn là nhất thành! 

“Đàm Tiếu Giang Hồ, các người dối trá!” Huyết Chiến Thiên Hạ căm tức nhìn Sơn Hà Nhất Kiếm.

Sơn Hà Nhất Kiếm mặt mày bất động: “Quả thực, chúng ta sửa chữa tiền đặt cược, nhưng hệ thống sẽ tương ứng mà sửa chữa nội dung dựa vào hình thức bưu kiện gửi cho bang chủ đối phương, cũng chính là anh, Huyết Chiến Thiên Hạ, bây giờ anh đừng nói với tôi là anh không biết chuyện này?”

Huyết Chiến Thiên Hạ lặng lẽ không nói. 

Bưu kiện hắn nhận được không đến trên trăm, chì đến mấy chục, vừa lúc mấy ngày nay bởi vì chuyện Tiểu Lâu Yên Vũ và mấy nguyên lão trong bang hội không thoải mái, cũng không chú ý cho lắm, không nghĩ tới lại bị Đàm Tiếu Giang Hồ cho lọt hố.

“Huyết Chiến, chuyện này là thật sao?” Bên trong Huyết chiến, một phó bang chủ hỏi.

“Làm sao anh ta có thể không biết? Tôi xem, chính là cố ý không nói cho chúng ta biết mà thôi!” Một người chơi đã sớm bất mãn với Tiểu Lâu Yên Vũ nổi giận đùng đùng nói. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện