Ánh sáng đó mờ đi rất nhanh, dường như chưa hề tồn tại. Triệu Hỉ Minh không dám giấu giếm, trực tiếp tới bái kiến giáo chưởng chân nhân.
“Ngươi nói thất sao?” Tinh Hà chân nhân đang ngồi cũng đứng dậy.
Tiểu sư thúc tổ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Tinh La kiếm phái, không thể để xảy ra chút bất trắc nào.
Triệu Hỉ Minh lắc đầu: “Đệ tử chỉ nhận được tin tức kỳ lạ này, thật hay không chưa được kiểm chứng, đã vội vàng cầu kiến giáo chưởng chân nhân.”
Tinh Hà chân nhân liếc nhìn hắn: “Ngươi làm rất tốt, việc này ta sẽ nhanh chóng xử lý.”
Tinh Hà chân nhân nhanh chóng bước ra ngoài, ban bố lệnh ra ngoài. Sau đó, ông ta nhận được tin tức khiến ông ta cau mày.
Lăng Tiêu tôn giả đang bế quan, Lăng Vân tôn giả không có ở trong kiếm phái, mà tiểu sư thúc tổ cũng không ở trong môn phái.
“Thông báo các vị chân nhân Tinh Nguyệt, Tinh Vân, Tinh Phong đến Tinh La Phong!”
Triệu Hỉ Minh không biết chưởng giáo chân nhân muốn làm gì, sau khi xuống khỏi Tinh La Phong, hắn ta dùng vé Thần Hành Phù đến Lâm Tuyền biệt trang.
Cố Thịnh Nhân cảm thấy rất lạnh, cảm giác bị cưỡng ép lấy máu rất khó chịu, dù cho lần này hệ thống đã giúp cô giảm bớt đau đớn nhưng thân thể đã mất nhiều máu nên vẫn sinh ra cảm giác choáng váng rồi lạnh lẽo cũng không hề biết mất.
“Ta sẽ không chết ở đây chứ?” Cô mạnh mẽ mói với hệ thống.
Hệ thống hình như có trả lời gì đó, nhưng Cố Thịnh Nhân không nghe thấy mà chìm sâu vào giấc ngủ.
“Thiếu chủ, đã rút máu vượt quá nửa lượng máu của cả cơ thể, cũng đủ để điều trị hỏa độc rồi.”
Tẩy Lưu Phong vừa ý gật đầu: “Ngươi làm rất tốt, người này ngươi cũng giải quyết luôn đi, đừng để lại dấu vết gì.”
Hắn ta mang bình ngọc đựng máu của Cố Thịnh Nhân bỏ đi. Còn người nằm trên giường kia, hắn đang chuẩn bị xuống tay thì thấy Cố Thịnh Nhân vì mất quá nhiều máu nên tái nhợt khiến hắn ta chần chừ.
Ánh mắt tham lam nhìn gương mặt của Cố Thịnh Nhân, cổ họng người này khô hạn, lẩm bẩm nói: “Một tuyệt sắc giai nhân như vậy, giết chết thật sự quá uổng phí, không bằng trước khi chết, để ta hưởng thụ một chút…”
Đương nhiên không thể làm ở chỗ này, nếu không thiếu chủ sẽ trách tội hắn ta.
Người này ôm Cố Thịnh Nhân đang hôn mê đi qua một con đường bí mật ra ngoài, mãi cho tới một chỗ hoang tàn vắng vẻ.
“Một nữ nhân xinh đẹp biết bao…” Ngón tay người đàn ông lưu luyến trên gương mặt của Cố Thịnh Nhân, trong mặt lộ vẻ cuồng dã.
Một nữ nhân xinh đẹp, khiến người người say mê, thật sự khiến người ta muốn sục sôi khí huyết. Hắn ta cúi đầu, từ từ cởi y phục của Cố Thịnh Nhân.
Hệ thống thấy vậy vô cùng lo lắng, nhưng dù cậu gọi thế nào, Cố Thịnh Nhân cũng không đáp lại.
Đai lưng của Cố Thịnh Nhân cũng đã bị cởi ra, áo khoác ngoài màu trắng cũng rơi xuống, lộ ra y phục màu trắng bên trong. Cổ họng nam nhân không ngừng rung động, hai tay hưng phấn và run rẩy, chuẩn bị cởi nốt lớp che chắn cuối cùng. Đột nhiên thân hình hắn ta khẽ động đậy, hình như nhận được công kích không lời, cả người đổ vật ra đất.
Hệ thống không để ý tới hắn ta, hệ thống xuất chiêu, mười ngày tới nửa tháng người này cũng đừng mong tỉnh lại.
“Túc chủ… túc chủ, nhanh tỉnh lại đi!” Hệ thống nhìn thấy sắc mặt túc chủ càng ngày càng tái nhợt không khỏi sốt ruột.
Cậu chưa từng thấy hối hận như thế này vì mình chỉ là một hệ thống chỉ đường, không giống như người đồng hành có thể cung cấp cho túc chủ ít năng lượng.
Có người tới? Hệ thống cảm nhận được có người tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi nói thất sao?” Tinh Hà chân nhân đang ngồi cũng đứng dậy.
Tiểu sư thúc tổ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Tinh La kiếm phái, không thể để xảy ra chút bất trắc nào.
Triệu Hỉ Minh lắc đầu: “Đệ tử chỉ nhận được tin tức kỳ lạ này, thật hay không chưa được kiểm chứng, đã vội vàng cầu kiến giáo chưởng chân nhân.”
Tinh Hà chân nhân liếc nhìn hắn: “Ngươi làm rất tốt, việc này ta sẽ nhanh chóng xử lý.”
Tinh Hà chân nhân nhanh chóng bước ra ngoài, ban bố lệnh ra ngoài. Sau đó, ông ta nhận được tin tức khiến ông ta cau mày.
Lăng Tiêu tôn giả đang bế quan, Lăng Vân tôn giả không có ở trong kiếm phái, mà tiểu sư thúc tổ cũng không ở trong môn phái.
“Thông báo các vị chân nhân Tinh Nguyệt, Tinh Vân, Tinh Phong đến Tinh La Phong!”
Triệu Hỉ Minh không biết chưởng giáo chân nhân muốn làm gì, sau khi xuống khỏi Tinh La Phong, hắn ta dùng vé Thần Hành Phù đến Lâm Tuyền biệt trang.
Cố Thịnh Nhân cảm thấy rất lạnh, cảm giác bị cưỡng ép lấy máu rất khó chịu, dù cho lần này hệ thống đã giúp cô giảm bớt đau đớn nhưng thân thể đã mất nhiều máu nên vẫn sinh ra cảm giác choáng váng rồi lạnh lẽo cũng không hề biết mất.
“Ta sẽ không chết ở đây chứ?” Cô mạnh mẽ mói với hệ thống.
Hệ thống hình như có trả lời gì đó, nhưng Cố Thịnh Nhân không nghe thấy mà chìm sâu vào giấc ngủ.
“Thiếu chủ, đã rút máu vượt quá nửa lượng máu của cả cơ thể, cũng đủ để điều trị hỏa độc rồi.”
Tẩy Lưu Phong vừa ý gật đầu: “Ngươi làm rất tốt, người này ngươi cũng giải quyết luôn đi, đừng để lại dấu vết gì.”
Hắn ta mang bình ngọc đựng máu của Cố Thịnh Nhân bỏ đi. Còn người nằm trên giường kia, hắn đang chuẩn bị xuống tay thì thấy Cố Thịnh Nhân vì mất quá nhiều máu nên tái nhợt khiến hắn ta chần chừ.
Ánh mắt tham lam nhìn gương mặt của Cố Thịnh Nhân, cổ họng người này khô hạn, lẩm bẩm nói: “Một tuyệt sắc giai nhân như vậy, giết chết thật sự quá uổng phí, không bằng trước khi chết, để ta hưởng thụ một chút…”
Đương nhiên không thể làm ở chỗ này, nếu không thiếu chủ sẽ trách tội hắn ta.
Người này ôm Cố Thịnh Nhân đang hôn mê đi qua một con đường bí mật ra ngoài, mãi cho tới một chỗ hoang tàn vắng vẻ.
“Một nữ nhân xinh đẹp biết bao…” Ngón tay người đàn ông lưu luyến trên gương mặt của Cố Thịnh Nhân, trong mặt lộ vẻ cuồng dã.
Một nữ nhân xinh đẹp, khiến người người say mê, thật sự khiến người ta muốn sục sôi khí huyết. Hắn ta cúi đầu, từ từ cởi y phục của Cố Thịnh Nhân.
Hệ thống thấy vậy vô cùng lo lắng, nhưng dù cậu gọi thế nào, Cố Thịnh Nhân cũng không đáp lại.
Đai lưng của Cố Thịnh Nhân cũng đã bị cởi ra, áo khoác ngoài màu trắng cũng rơi xuống, lộ ra y phục màu trắng bên trong. Cổ họng nam nhân không ngừng rung động, hai tay hưng phấn và run rẩy, chuẩn bị cởi nốt lớp che chắn cuối cùng. Đột nhiên thân hình hắn ta khẽ động đậy, hình như nhận được công kích không lời, cả người đổ vật ra đất.
Hệ thống không để ý tới hắn ta, hệ thống xuất chiêu, mười ngày tới nửa tháng người này cũng đừng mong tỉnh lại.
“Túc chủ… túc chủ, nhanh tỉnh lại đi!” Hệ thống nhìn thấy sắc mặt túc chủ càng ngày càng tái nhợt không khỏi sốt ruột.
Cậu chưa từng thấy hối hận như thế này vì mình chỉ là một hệ thống chỉ đường, không giống như người đồng hành có thể cung cấp cho túc chủ ít năng lượng.
Có người tới? Hệ thống cảm nhận được có người tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Danh sách chương