Vương Ngô Đồng ghi tạc lời nói của mẫu thân nàng ta trong lòng: Con nhất định phải tàn nhẫn, cho dù là với chính mình hay là với người khác. Bởi vậy để được vui cười trong đám người quần là áo lượt (*) thì phải tàn nhẫn hạ gục những người cản đường mình.
(*) Quần là áo lượt: chỉ trang phục của con em nhà giàu sang phú quý.
Bây giờ nàng ta đang chờ lá thư kia đến tay cùng với thích khách mà nàng ta phái đi, lần này nàng ta muốn Lý Kỳ Thù thân bại danh liệt, đau khổ mà chết. Nàng ta muốn trả lại cho nàng ta những khinh bỉ mà nàng phải chịu trong nhiều năm qua.
Công chúa phải nếm thử mùi vị tức giận đau khổ nhiều một chút, càng tức giận thì càng chết nhanh. Cho dù nàng ta có phải rời khỏi kinh thành cũng phải kéo theo Lý Kỳ Thù.
Mà lúc này Lý Kỳ Thù đang chuẩn bị đến chùa Quốc An.
Nơi đó là thánh địa Phật giáo, hương khói cực nhiều, kế cạnh còn có Am Ni Cô, Lý Kỳ Thù suy nghĩ một chút, nếu như phải xuất gia làm ni cô, chọn nơi đó cũng khá tốt.
Nàng chọn một ngày tốt, cải trang đi ra ngoài từ cửa sau.
Gần đây khắp nơi trong kinh thành nổi lên lời đồn, tuy rằng mọi người sẽ không chạy tới trước mặt Lý Kỳ Thù lải nhải mấy thứ tam tòng tứ đức, nhưng mấy ngày gần đây bà ta ngồi ở trong phủ công chúa cũng nghe được không ít.
Nếu như nàng đi ra từ cửa chính nhất định sẽ khơi lên rất nhiều thị phi, tự nhiên sẽ làm chậm trễ việc đi ra ngoài vào lúc này.
Đan Ngọc phân phó Dương ma ma sắp xếp một chiếc xe ngựa không quá nổi bật, nhìn bên ngoài không khác gì mấy nhà phú hộ có chút tiền, nhưng nếu ai có hiểu biết sẽ phát hiện ra ngựa kéo trước đầu xe là loại Đột Quyết thượng hạng, lông màu nâu đậm bóng loáng, bốn vó sáng rỡ, trán đầy đặn, bắp thịt đầy đặn mạnh mẽ, nếu nó chạy sẽ làm văng bụi đất, nhảy lên như bay, nhưng đôi mắt vốn lấp lánh giống như bị bao trùm bởi một tầng hơi nước, không sáng như sao giống trước nữa.
Ánh mắt Lý Kỳ Thù ảm đạm, bàn tay mềm mại sờ lông tuấn mã, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Ngựa này tới được bao lâu rồi?”
Đan Ngọc suy nghĩ một chút, ở bên lên tiếng đáp: "Bẩm công chúa, đã được ba năm. Là món quà mà thái tử gia đưa vào sinh nhật của người.”
Ánh mắt Lý Kỳ Thù lóe lên một tia phức tạp, nàng thở dài một hơi, cho tới bây giờ nàng còn chưa được gặp huynh trưởng, nàng lắc đầu, hắn bận rộn nhiều việc như vậy, bọn họ còn không thân thiết gì, không khỏi cười nhạo mình quá tham lam đồ vật, sau đó lên xe ngựa nhờ sự giúp đỡ của tỳ nữ.
Xe ngựa nhỏ đong đưa, bởi vì sợ công chúa bị xóc nảy nên phu xe cũng không đi nhanh, nhưng cũng chỉ hạn chế được phần nào.
Lý Kỳ Thù suy nghĩ rất lâu, định mấy ngày nữa sẽ đưa con ngựa này đến vùng tây bắc, trên thảo nguyên nó sẽ được tự tại hơn, núi non rộng lớn, thảo nguyên vô tận, khắp nơi đều có thể chạy nhảy. Hơn nữa nàng cũng chỉ ở trong am ni cô cả ngày, cũng không cần con ngựa tốt như vậy.
Khi họ đến đường Chu Tước, phố xá nhộn nhịp, âm thanh rao hàng vang lên không dứt bên tai, nếu vén rèm lên có thể nhìn thấy bảng hiệu trước mấy cửa hàng còn khẽ lay động vì gió.
Cỗ xe ngựa rất tinh xảo, trong góc có một bàn trà nhỏ, trà và điểm tâm chỉ cần giơ tay là có thể lấy, gấm vóc trong xe đều là loại thượng hạng trông rất đẹp, Lý Kỳ Thù cảm thấy mình và cảnh vật xung quanh giống như bị phân cách, nhắm mắt suy nghĩ.
Tuy rằng động tĩnh trong phủ công chúa có thể tránh được phần lớn tai mắt của người khác, nhưng không thể trốn được người ngày đêm theo dõi phủ công chúa – Lữ Yên Hàn được. Huống hồ chính hắn còn thường xuyên ngồi trên cây ngoài phủ công chúa.
Trong phủ Trấn Quốc Công, Lữ Yên Hàn nghe được tin Lý Kỳ Thù muốn đi chùa liền chuẩn bị đi theo, hắn thật sự không biết kiếp trước kẻ gian đã đầu độc từ khi nào, vì thế định cố hết sức đi theo nàng, để tránh nàng bị đánh lén khi mình không biết gì.
Dĩ nhiên ngoại trừ điều này, hắn cũng muốn nhìn thấy công chúa nhiều hơn, nhìn khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong, chỉ mong nàng bình an vô sự, cho dù chỉ là trong bóng tối.
Vì thế hắn lập tức phi ngựa đến chùa Quốc An.
Ngựa trắng chạy cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đuổi kịp xe ngựa của Lý Kỳ Thù, nhưng Lữ Yên Hàn không muốn bị phát hiện nên chỉ đi theo sau cách họ không xa.
Ưng Quý đi sau Lữ Yên Hàn bắt đầu lầm bầm: “Ngươi nói xem Thế tử gia muốn gặp công chúa thì sao không trực tiếp đi lên đi, chỉ từ từ đi theo phía sau như thế này thì làm sao có thể ôm được mỹ nhân về? Vậy đến năm tháng nào chúng ta mới có thể ăn tiệc mừng của Thế tử gia chứ.” Hắn nói xong còn nhìn lên trời thở dài một cái, trong lòng còn cảm thấy tại sao bây giờ không có trăng, không khỏi cảm thấy tình cảnh hiện giờ thật là không hợp.
Ưng Thời vẫn không hề đáp lại lời của Ưng Quý sau lưng Thế tử, bởi vậy cũng chưa đáp lại, chỉ là một lát sau đột nhiên nói: "Phía trước.”
Lúc này Ưng Quý mới nhìn người phía trước, đầu ngựa hắn sắp chạm vào mông của con ngựa Lữ Yên Hàn, đuôi ngựa lung lay trước mặt còn rất… hồn nhiên? Không biết từ khi nào, Ưng Quý đi rất xa Thế tử bây giờ đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của thế tử, Ưng Quý đột nhiên phát hiện… những lời mà mình nói đã bị Thế tử nghe thấy rồi?
Hắn vội vàng kéo dây cương trốn ở phía sau, trong miệng còn nói: “Bảo đảm không có lần sau!”
Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy lời mà hắn nói rõ ràng vẫn đúng mà.
Lúc đầu Lữ Yên Hàn chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Ưng Quý, hắn biết tính của Ưng Quý đã như vậy từ khi còn nhỏ, cũng không trách móc quá nặng nề, nhưng trong lòng hắn lại nổi lên gợn sóng.
Liệu hắn có yếu đuối quá không, đến cả dũng khí tiến lên nói chuyện với công chúa cũng không có. Hắn đột nhiên nhớ lại những ngày tháng làm thiên ngưu vệ trong cung, khi đó mặc dù có bận rộn chút nhưng vẫn có thể thấy Lý Kỳ Thù, còn có thể… thân thiết đùa giỡn với nàng.
Nhưng hắn lại nhớ tới lần đầu tiên hắn thắng trận trở về. Hắn dùng một năm, từng bước từng bước leo đến giáo úy, chém từng tên tướng cầm đầu bên địch, mới mười bốn tuổi đã có chút uy danh trong quân đội.
Lần đó trong cung tổ chức tiệc ăn mừng.
Lữ Yên Hàn hiếm khi vội vàng muốn gặp một người như vậy, hắn muốn nói cho nàng biết mình ở trong doanh trại như thế nào, thậm chí hắn còn tự tay làm một chiếc trâm bằng thanh ngọc, định đưa cho nàng.
Hắn còn nghĩ rằng, tiểu cô nương ngày ngày quấn lấy mình kia nhất định sẽ rất vui vẻ.
Hắn cố gắng tìm bóng dáng công chúa trong bữa tiệc, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng. Cách tấm rèm, đầu nàng cúi thấp, dáng vẻ ngoan ngoãn khác xa ngày xưa, hắn còn đang nghĩ tại sao cô nương mới chỉ lớn hơn một tuổi mà đã có sự thay đổi lớn như vậy? Vậy mà nàng đã học được cách tự ngụy trang, hắn không tin, chỉ mới có một năm mà một người có thể thay đổi nhiều đến như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy tiểu cô nương kia, trong ánh mắt lạnh lùng của Lữ Yên Hàn hiện lên chút ấm áp, hắn nhớ lại lúc mình rời đi đáng thương của tiểu cô nương khi mình rời đi, khóe miệng bất giác cong lên.
Hắn còn chưa kêu, nàng đã quay đầu lại. hắn còn đang nghĩ sao Tiểu Linh Nhì lại có thể thần giao cách cảm với hắn như vậy.
Nhưng sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức hoảng sợ, giống như đang nhìn thấy ác quỷ vậy.
Không sai, là ác quỷ, trong mắt nàng chứa đầy sự hoảng sợ, khiếp đảm.
Sau đó tiểu cô nương mặc váy lông vũ chấm đất, bên ngoài khoác một chiếc áo gấm vội vàng cáo biệt các vị trưởng bối trước mặt, bước chân run rẩy rời đi giống như đang trốn tránh ác quỷ nào đó có thể làm người ta sợ hãi có thể cắn nuốt người.
“Leng keng.” Sau một tiếng vang giòn giã, trâm thanh ngọc vỡ làm ba.
Trái tim hắn cũng vỡ tan thành nhiều mảnh ngay lúc đó.
Lòng hắn trống rỗng, đau đớn giống như bị kiến cắn, hắn cũng không dám lại gần, sợ rằng chỉ cần tiến thêm một bước là Lý Kỳ Thù sẽ thật sự chạy đi.
Vào giờ phút đó, hắn suy nghĩ liệu có phải hắn đã giết quá nhiều người hay không, tiếng ác truyền vào trong kinh mới khiến công chúa sợ hãi như thế, cho nên… không muốn nhìn thấy hắn.
Sau đó, hắn chỉ dám ở trong bóng tối nhìn tiểu cô nương đã sưởi ấm cho mình.
Đột nhiên, xe ngựa của công chúa dừng lại, Lữ Yên Hàn phát hiện có điều khác lạ liền thúc ngựa đến sát, nhưng khi đến gần thì chậm lại, do dự rốt cuộc có nên đi lên trước không, nói không chừng chẳng qua chỉ là vấp phải đá thôi. Mình tùy tiện đi lên như vậy có lẽ còn kinh động đến công chúa.
Nhưng khi Đan Ngọc quay đầu lại liền thấy lữ yên hàn với một chiếc áo choàng đen.
Nhìn từ phía xa, mọi thứ đều mờ nhạt, chỉ có một nam tử ngồi trên lưng ngựa Lữ Yên Hàn là chói mắt, không ai là không nhận ra.
Đan Ngọc thông báo với Lý Kỳ Thù: “Công chúa, phía sau là Thế tử gia, người có muốn dừng lại hay không?”
Lý Kỳ Thù trầm tư chớp mắt, gật gật đầu.
Nàng cũng muốn cảm tạ Lữ Yên Hàn, nàng muốn đáp lễ rượu và hương mẫu đơn lần trước của hắn nhưng vẫn chưa biết nên đưa gì, nếu như người ta đã tặng mình, cho dù là vô tình thì mình cũng nên đưa chút gì hợp ý Thế tử mới được.
Mặc dù lễ vật của Lữ Yên Hàn không phải là vô tình, hơn nữa lòng yêu mến một người đã khắc vào xương tủy cũng không dễ để lộ, chỉ là lặng lẽ nhớ hết các sở thích của nàng ở trong lòng.
Nàng phân phó xuống, dừng xe ngựa lại.
Đôi mắt lạnh lùng của Lữ Yên Hàn mở to nhìn xe ngựa phía trước dừng lại, trái tim đang đập thình thịch bỗng nhiên chậm lại, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt cũng chậm lại, phát giác xe ngựa hơi rung một chút, một nữ tử bước từ trên xuống, đầu búi tóc cài nhiều ngọc ngà hiện lên vẻ cao quý, trán có điểm một bông hoa mai, bên trong mặc áo màu nhạt, áo khoác ngoài cũng có màu nhạt, đầu đội mịch ly (**), nhưng khi có gió thổi qua sẽ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn.
(**) Mịch ly:
Dù nàng ăn mặc giản dị nhưng vẫn động lòng người. Đôi mắt đẹp kia càng làm người khác chú ý.
Lữ Yên Hàn cảm thấy công chúa dù có thế nào thì vẫn cứ đẹp, nhưng sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì lại sững sờ một chút. Hắn không nghĩ tới công chúa sẽ tự xuống xe, vội vàng xuống ngựa, tay chân lộ ra vẻ mạnh mẽ.
“Thế tử gia đúng là đã ở chiến trường nhiều năm, đến cả xuống ngựa cũng nhanh hơn một chút.”
Lữ Yên Hàn chào hỏi: “Công chúa khen lầm, đây là điều thần phải làm được, ta nhớ kỹ thuật cưỡi ngựa của công chúa cũng rất tốt, người đừng khiêm tốn.” Hai người cứ khách khí với nhau như người xa lạ khiến hắn rất đau lòng, nhưng cũng biết công chúa đã không thấy mình nhiều năm, hiện tại như vậy là bình thường.
Mặc dù Lý Kỳ Thù vẫn còn tỏ ra xa cách nhưng ánh mắt đã buông lỏng hơn.
“Lữ Thế tử cũng đi chùa Quốc An sao?”
Con đường hiện tại đi về phía tây kinh thành, người đi trên đường đều đến miếu để thắp hương cho nên Lý Kỳ Thù mới nói như vậy.
Lữ Yên Hàn do dự chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn nói ra: “Đúng vậy, trùng hợp gặp công chúa, có thể… đi chung cùng không?”
“Được thôi, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với thế tử. Ta chưa từng cưỡi ngựa, hay là ta cưỡi ngựa chung với thế tử.” Lý Kỳ Thù nghĩ một lát, nói chuyện với hắn cũng tốt, tiện thể nàng hỏi luôn hắn thích gì.
Sau đó nàng vẫy tay kêu Đan Ngọc dỡ một con ngựa từ xe ra.
Ưng Quý đằng sau nháy mặt với Ưng Thời mấy cái, sau đó rất thức thời xuống ngựa: "Công chúa, nếu người không chê thì cứ dùng ngựa của thần.”
Lý Kỳ Thù giờ phút này cảm thấy người bên cạnh Lữ Yên Hàn thật là tốt bụng, đáp lại: “Vậy thì đa tạ, ngươi tên là… Ưng Thời?”
“Không phải không phải, người ở trước ta là Ưng Thời, ta là Ưng Quý! Chính là quý trong tứ quý như họa!” Dáng vẻ còn rất say mê, hắn ta cảm thấy tên mình thật hay, sau đó hắn lại nói tiếp: “Người đừng thấy dáng dấp Ưng Thời xấu xí còn ta thì đẹp trai, kỳ thật bọn ta là sinh đôi.”
Lý Kỳ Thù bị chọc cười, hai mắt cong lên: "Vậy đa tạ Ưng Quý công tử.”
Sau khi nói một tiếng với Đan Ngọc, Lý Kỳ Thù liền cưỡi ngựa đi cùng Lữ Yên Hàn đến chùa Quốc An. Hai con ngựa đón gió xuân chậm rãi đi đầu, đằng sau một một xe một ngựa phải chịu đựng sức nặng của hai người.
“Đừng ngọ nguậy.” Ưng Thời nói với ứng quỳ đang nghểnh cổ muốn nhìn rõ hai người ở phía trước.
“Ta không phải là muốn nhìn chút sao…” Ưng Quý hết sức ấm ức.
Chẳng phải chỉ là được ra đời sớm hơn ta có một lát thôi sao, thật là…
Lý Kỳ Thù cảm thấy được ra ngoài cưỡi ngựa thế này thật thoải mái, ở trong xe ngựa thì bị gò bó, không nhìn được cảnh sắc bên ngoài, cửa sổ bé nhỏ cũng không thể đón được nắng xuân bên ngoài.
Nàng không kiềm chế được, thở dài nói: “Vẫn là cưỡi ngựa thoải mái hơn một chút, ngày thường Thế tử gia cũng cưỡi ngựa đi ngao du sao?”
Sau khi nói xong nàng mới phát hiện tại sao mình lại nói chuyện với Lữ Yên Hàn nhiều như vậy, hắn mới trở về từ biên cương không lâu, nào có nhàn rỗi giống như mình, hơn nữa vô duyên vô cớ hỏi người không quá quen biết loại chuyện này thật không lễ phép, vì thế lại nói tiếp: “Là ta thất lễ, Thế tử gia không cần trả lời, chẳng qua là ta lắm mồm muốn hỏi một chút.”
“Cũng không có gì thất lễ, khi ở biên cương cũng thường xuyên thừa dịp đến tối cưỡi ngựa, nơi đó đồng cỏ rộng rãi, nếu công chúa muốn nhìn một chút, ta ngược lại có thể đưa người đến biên cương xem nơi rộng lớn đó một lần, chắc hẳn là người sẽ thích.”
Lý Kỳ Thù làm công chúa nhiều năm như vậy, đã nghe không ít những lờ a dua nịnh hót, nhưng hôm nay nghe được trong lời này không phải khách sáo mà là thật lòng. Sau khi cảm thấy Lữ Yên Hàn quả thực là xuất thân từ trong quân doanh, luôn thật lòng.
Hai mắt Lý Kỳ Thù lập tức sáng lên, sau đó như sao sáng bị mây đen che đậy, lại tối đi, cũng không muốn trực tiếp từ chối ý tốt của Lữ Yên Hàn, do dự một lát, đáp lại: “Đa tạ ý tốt của Thế tử gia, nếu có thời gian ta nhất định sẽ đi xem.”
Bình thường Lữ Yên Hàn là một người khôn khéo tính toán biết bao, giờ phút này trước mặt Lý Kỳ Thù hắn lại không nghĩ nhiều, thậm chí còn vui mừng cho rằng sau này nói không chừng có thể đưa Lý Kỳ Thù đến biên cương một chuyến.
Tuy nơi đó không phú quý hoa mỹ, cuộc sống trân tu mỹ soạn, nhưng người dân chất phác, giữa người với người không lục đục với nhau, mọi người cũng rất thoải mái.
“Vinh hạnh của Lữ mỗ.” Một tiếng này chứa ba phần tôn kính cùng bảy phần nhớ nhung.
Không bao lâu sau, đoàn người đã đến chùa Quốc An, mùi hương khói lan tỏa bốn phía, mùi đàn hương khiến lòng người trở nên bình thản, nhìn bức tường đỏ, ngói đen nặng nề trang nghiêm, người người từ nơi nơi đều đang đổ về chùa.
Tới nơi này rồi Lý Kỳ Thù mới phát hiện ra, mình còn chưa hỏi Lữ Yên Hàn thích gì, cảm thấy trí nhớ của mình thật kém, nghĩ một lát nữa có nên tìm cơ hội hỏi lại hay không.
Tới chùa Quốc An sao có thể không đế thắp hương Phật tổ, cho nên hai người liền tới chính điện thắp hương, nhưng không nghĩ tới lại gặp “Kẻ thù không đội trời chung” với Lý Kỳ Thù.