Edit: Mr.Downer

Tuy rằng đi xem phim xong cả người cảm thấy rất rầu rĩ, nhưng nửa đêm Hạ Nhất Dương vẫn không nhịn được lên INS.

Ngày hôm nay Thẩm Lạc đăng ảnh món cá sóc chua ngọt, phía dưới có người dùng tiếng Hàn bình luận một câu, Hạ Nhất Dương còn lên Google phiên dịch, đại ý là: “Đây là món gì?”

Kết quả thời điểm run tay làm mới, phát hiện Thẩm Lạc lại cập nhật INS.

Lúc này là hai tấm vé xem phim.

Hạ Nhất Dương không biết hắn chụp lúc nào, tuy rằng bối cảnh đã được làm mờ, thế nhưng anh vừa nhìn liền biết khi đó mình đang ở quầy mua bắp rang.

Trạng thái mới vừa phát ra, bình luận cùng like xoẹt xoẹt nhảy lên.

Quả nhiên không lâu sau, phía dưới tựa như hội nghị lãnh đạo sáu nước, câu hỏi bằng ngôn ngữ nào cũng có.

Nhưng Thẩm Lạc vẫn không hề trả lời bất cứ bình luận nào, Hạ Nhất Dương nhấp vào mấy cái ID lạ xem một vòng, WeChat trong điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn.

Thẩm Lạc gửi ảnh chụp một cái đĩa DVD cho anh.

Hạ Nhất Dương nhìn một lúc, rồi trả lời: “?”

Thẩm Lạc: “The Notebook.”

Hạ Nhất Dương: “Để làm gì?”

Thẩm Lạc lại gửi một tấm hình, là máy chiếu trong rạp phim gia đình, Hạ Nhất Dương từng muốn mua cái này, nhưng phần lớn kích động đều biến thành tro bụi sau khi nhìn giá cả.

Hạ Nhất Dương: “… Cậu mua lúc nào?”

Thẩm Lạc: “Vay tiền mua, ngầu không?”

Hạ Nhất Dương nghĩ thầm ngầu chết cậu thì có!

Thẩm Lạc: “Thứ bảy đến xem phim đi, thuận tiện ăn cơm luôn.”

Một lát sau, hắn lại gửi thêm một tin: “Bồi thường cậu ngày hôm nay xem phim không vui vẻ.”

Bởi vì chung một tiểu khu, Hạ Nhất Dương đến nhà Thẩm Lạc không cần quá ba phút.

Thẩm Lạc mở cửa cho anh, nhìn thấy Hạ Nhất Dương cầm chai rượu vang đỏ trong tay liền sửng sốt: “Cậu đây còn mang theo souvenir*?”

*Từ gốc ở đây là bạn thủ lễ, nghĩa là quà trao tặng tay bạn bè khi đến nhà của họ.

“Dùng từ tây làm gì?” Hạ Nhất Dương vào nhà đổi giày, “Dù gì để trong nhà tôi cũng không uống, cứ mang đến đây đi.”

Thẩm Lạc không tỏ rõ ý kiến, hắn cầm hai cái ly đế cao tiến vào nhà bếp rửa một chút, lúc đi ra có cầm thêm một cái mở nút chai.

Hạ Nhất Dương nhìn thấy tường phim* đã được cài đặt xong trong phòng khách, hướng dẫn máy chiếu còn bị ném qua một bên.

*Hình như là một phần mềm để chiếu phim.

Bao bì DVD The Notebook cũng còn chưa mở, Hạ Nhất Dương xem chữ tiếng anh bên trên mới phát hiện hoá ra là đĩa gốc.

“Không có phụ đề tiếng Trung?” Hạ Nhất Dương nhịn không được hỏi một câu.

Thẩm Lạc nhổ nút gỗ, đặt chai rượu vang ở một bên: “Cậu sợ xem không hiểu à?”

Hạ Nhất Dương một chút gánh nặng cũng không có: “Cậu nghĩ tiếng Anh của tôi tốt bao nhiêu?”

Thẩm Lạc trêu anh: “Nice to meet you?”

Hạ Nhất Dương tức giận nói: “Nice to meet you too!”

Thẩm Lạc cười ha ha, rót rượu vào ly, hắn đưa cho Hạ Nhất Dương: “Không sao, tôi phiên dịch cho cậu.”

Đều là năm nào rồi, nói thật, người xem DVD thật sự ít đến hiếm thấy.

Hạ Nhất Dương cảm thấy chỉ cần dùng máy tính, muốn xem phim gì mà không có, nhưng Thẩm Lạc sống chết không chịu,

Hắn có một tính cách đặc biệt cố chấp về những gì hoài cổ.

Thực ra trước đây Hạ Nhất Dương đã từng xem qua The Notebook, nhưng bởi vì là phim hay, cho nên xem lại một lần nữa cũng không sao.

Anh dựa vào sô pha đằng sau, vừa xem phim vừa uống rượu, chưa đầy một lúc, trong ly liền hết gần một nửa.

Thẩm Lạc đưa mắt nhìn anh, nhắc nhở: “Cậu uống chậm một chút, tửu lượng vốn không tốt rồi.”

“Biết.” Hạ Nhất Dương trả lời có lệ, trên màn ảnh chiếu đến cảnh nửa đêm Rachel cùng Ryan Gosling nằm trên đường ray không người ngắm nhìn bầu trời, hai người trò chuyện rất nhiều, bởi vì phụ đề tiếng anh trôi qua nhanh quá, Hạ Nhất Dương rõ ràng có chút theo không kịp.

“Nếu như xe đến thì sẽ như thế nào?” Thẩm Lạc đột nhiên phiên dịch lời thoại của Rachel.

“Chúng ta sẽ chết.” Thẩm Lạc bắt chước ngữ khí của Ryan Gosling, có thể nói là diễn cảm lưu loát.

“—— Cái gì?!” Đây là Rachel.

Thẩm Lạc tiếp tục phiên dịch: “Thả lỏng một chút, tin tưởng chính mình, em phải học được cách tin tưởng chính mình.”

Hạ Nhất Dương nhịn không được bật cười lên.

Thẩm Lạc uống một hớp rượu, nhàn nhạt hỏi: “Cười cái gì?”

Hạ Nhất Dương vỗ tay: “Phiên dịch thật tốt.”

Thẩm Lạc nâng ly lên, Hạ Nhất Dương mới phát hiện mình đã uống hết.

“Đây là ly cuối cùng của cậu.” Thẩm Lạc đứng lên đi lấy chai rượu, lúc quay lại cảnh cáo nói, “Cậu uống nữa sẽ say.”

Hạ Nhất Dương nhăn mặt không bằng lòng, nhưng động tác uống rượu lần này lại vô cùng tiết kiệm.

Thẩm Lạc cầm chăn từ trong phòng ra, đắp lên người cả hai.

Bộ phim tiếp tục tiết tấu chậm rãi, tuy rằng là phim văn nghệ, nhưng The Notebook có thời lượng gần hai tiếng đồng hồ, lúc xem đến Ryan Gosling đi lính, men rượu trong người Hạ Nhất Dương rốt cuộc chậm rãi dấy lên.

Anh đã quên tửu lượng của mình quả thật không tốt, dù đầu óc thanh tỉnh, nhưng eo vẫn mềm nhũn ra.

Thẩm Lạc đỡ anh, mở chân, ôm cả người anh dựa vào trong lòng mình, sau lưng Hạ Nhất Dương dán vào lồng ngực ấm áp của đối phương, bất tri bất giác đổ mồ hôi.

Hơi thở không nặng không nhẹ của Thẩm Lạc rơi bên tai Hạ Nhất Dương, khiến cho hạ thân của anh chậm rãi có phản ứng.

Anh điều chỉnh tư thế ngồi, có chút lúng túng kẹp chân.

Thẩm Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn: “Làm sao vậy?”

Hạ Nhất Dương nói chuyện có phần không lưu loát: “Không, không có chuyện gì.”

Trong phim đến cảnh Rachel cùng Ryan Gosling gặp lại nhau, hai người chèo thuyền, ngừng lại giữa hồ ngập tràn thiên nga, dù có qua bao nhiêu năm, đó vẫn là một cảnh lãng mạn kinh điển.

Hạ Nhất Dương đương nhiên không thể chờ đợi được nữa, muốn di dời sự chú ý: “Chỗ này thật sự rất đẹp.”

Thẩm Lạc: “Cậu có muốn đến đấy không?”

Hạ Nhất Dương: “Có thể đến đó sao?”

Thẩm Lạc: “Tôi có thể dẫn cậu đi, tôi cũng sẽ chèo thuyền.”

Hạ Nhất Dương cảm thấy câu trả lời này thật sự khó hiểu, nhưng lại không nói ra được lời phản bác.

Bộ phim vẫn tiếp tục, cơn mưa rào qua đi, nam chính nữ chính rốt cuộc không nhịn được thổ lộ tâm sự, theo sau đó là cảnh trên giường đầy hương diễm, tính khí vốn chưa mềm xuống được bao nhiêu của Hạ Nhất Dương lại trở nên cứng rắn.

“……” Anh dứt khoát nhắm hai mắt lại, không tiếp tục nhìn.

Kết quả không biết Thẩm Lạc phát điên cái gì, lại từ sau lưng ôm lấy Hạ Nhất Dương, thả người ngã xuống trên thảm.

Hạ Nhất Dương: “?!”

Thẩm Lạc bắt chước động tác của nam chính trong phim, chậm rãi cởi quần của Hạ Nhất Dương, sau đó tính khí không thể chờ đợi được nữa bật ra khỏi quần lót.

“Tôi đang nghĩ đến khoản nợ còn thiếu trước đây.” Thẩm Lạc đưa tay, không có vẻ mặt gì cởi áo của Hạ Nhất Dương, “Dù sao bây giờ cũng nên hoàn trả.”

Hạ Nhất Dương: “…”

Thảm trải sàn trong phòng khách của Thẩm Lạc tương đối mềm mại, dù thân thể trần trụi nằm trên cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác thô ráp đâm người nào.

Hạ Nhất Dương mơ màng suy nghĩ tại sao anh phải cởi đồ, Thẩm Lạc vẫn còn đang ăn mặc chỉnh tề, không phải nói để anh trả nợ sao…? Bởi vì là người điển hình quanh năm ngồi trong văn phòng, màu da của Hạ Nhất Dương thiên về trắng rõ ràng, nhưng cũng không trắng quá mức, được thảm len trắng trên đất tôn lên trông rất ôn hoà.

Thẩm Lạc vừa nhìn anh chăm chú, vừa vuốt ve phân thân của anh trong tay mình.

Khuôn mặt của Hạ Nhất Dương càng lúc càng đỏ ửng, anh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ có thể theo bản năng đẩy tay hắn mấy lần: “Đừng, đừng vuốt.”

Thẩm Lạc: “Không phải cậu đã sớm cứng sao?”

Hạ Nhất Dương vừa nóng vừa vội: “Không phải cậu nói trả nợ sao?”

“Như thế nào vẫn do chủ nợ định đoạt.” Thẩm Lạc cúi người xuống, hắn tựa hồ do dự, có chút nghiêm túc chậm rãi nói, “Đây là lần đầu tiên tôi khẩu giao cho người khác, mong cậu thông cảm một chút.”

Hạ Nhất Dương: “……”

Loại chuyện này, nam sinh trong ký túc xá bốn năm đại học nhiều nhất là xem phim rồi giúp nhau quay tay thôi, sao đến chỗ của Thẩm Lạc, cấp bậc liền cao nhiều như vậy?!

Quả thực như Thẩm Lạc đã nói trước, kỹ thuật khẩu giao của hắn thật sự rất tệ…

Hạ Nhất Dương sắp không phân rõ được rốt cuộc đối phương đang làm gì sâu trong cổ họng, hàm răng đụng tới quy đầu yếu ớt nhạy cảm của anh, Hạ Nhất Dương chỉ cảm thấy cậu em trai nhỏ của mình vừa đau vừa thoải mái, nét mặt Thẩm Lạc còn đặc biệt chăm chú, vừa làm vừa giương mắt nhìn biểu tình của anh, đợi đến thời điểm bốn mắt nhìn nhau lần thứ ba, Hạ Nhất Dương rốt cuộc nhịn không được bắn ra.

Thẩm Lạc không để anh bắn ra bên ngoài, nuốt toàn bộ vào trong miệng, Hạ Nhất Dương nhìn thấy hầu kết của hắn giật giật, rồi nuốt xuống.

Hạ Nhất Dương: “…”

Thẩm Lạc còn mở miệng ra hiệu anh nhìn xem, cười lên vô cùng trẻ con: “Ăn rất sạch sẽ đúng không?”

Hạ Nhất Dương dở khóc dở cười nói: “Cậu có bị bệnh không, không thấy khó nuốt sao?”

Thẩm Lạc suy nghĩ một chút: “Không khó nuốt, chỉ là có hơi tanh.”

Hạ Nhất Dương không muốn nói gì, anh chuẩn bị mặc quần áo, lại bị Thẩm Lạc ngăn cản, Hạ Nhất Dương nhìn hắn một cái, ánh mắt di chuyển xuống nửa người dưới của đối phương, anh tựa như nhớ tới cái gì đó, lúng túng nói: “Cái kia… Tôi cũng giúp cậu nhé?”

Thẩm Lạc ngẩn người, nói đùa: “Dùng miệng sao?”

Hạ Nhất Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Lạc nhìn anh chăm chú một lúc, chỉ thấy Hạ Nhất Dương thật sự lấy hết dũng khí, đặc biệt dứt khoát cúi đầu kéo khoá quần của hắn, kết quả bị đối phương giữ đầu lại.

Hạ Nhất Dương: “?”

Thẩm Lạc vẫn nói câu kia: “Để lần sau đi.”

Hạ Nhất Dương nhíu mày.

Thẩm Lạc dùng chăn bọc cơ thể trần trụi của anh, đứng lên nói: “Cậu chờ tôi một lát.”

Hạ Nhất Dương không nhúc nhích.

Thẩm Lạc cầm máy ảnh ra từ trong phòng, khoanh chân ngồi trước mặt anh.

Hạ Nhất Dương nhìn hắn.

Thẩm Lạc đổi ống kính, hắn cười với Hạ Nhất Dương, nói: “Tôi muốn chụp cậu vài tấm.”

Hạ Nhất Dương trầm mặc một lát, hỏi: “Không mặc quần áo sao?”

Thẩm Lạc “Ừ” một tiếng.

Hạ Nhất Dương: “Cậu chụp để làm gì?”

Thẩm Lạc: “Rửa ra.”

Hắn giơ máy ảnh, ống kính nhắm ngay khuôn mặt của Hạ Nhất Dương: “Chỉ để mình tôi xem, sẽ không cho người khác xem.”

Toàn bộ từ chiều đến tối, Hạ Nhất Dương không hề mặc quần áo.

Mới đầu anh có chút không quen, sau đó phát hiện Thẩm Lạc thật sự chỉ đơn thuần chụp ảnh, anh cũng không cần cố tình tạo dáng, tuỳ ý ngồi, nằm, đi vệ sinh, uống nước… Quá trình rất yên tĩnh, Thẩm Lạc hầu như không lên tiếng, trừ âm thanh “rắc rắc” của cửa trập, liên tục, một giây cũng không ngừng.

Cơm tối cũng là Thẩm Lạc làm, Hạ Nhất Dương loả thân ngồi bên bàn ăn chờ đợi.

Con người đúng là loài sinh vật có tính tập quán thật đáng sợ, Hạ Nhất Dương yên lặng nghĩ.

Lúc ăn cơm, Hạ Nhất Dương hỏi: “Không thể mặc quần áo sao?”

Thẩm Lạc lắc đầu, cự tuyệt nói: “Không thể.”

Hạ Nhất Dương đành phải khoả thân rửa bát.

Thẩm Lạc lại chụp ảnh, bây giờ Hạ Nhất Dương mới phát hiện ra hắn chỉ làm cơm cho một người.

“Cậu không ăn sao?”

Thẩm Lạc nói: “Chờ cậu về rồi tôi sẽ ăn.”

Hạ Nhất Dương thở dài, qua một lúc, mới nói: “Cậu như vậy có chút biến thái.”

Thẩm Lạc cười không lên tiếng, hắn nâng máy ảnh, chụp mấy tấm Hạ Nhất Dương nhìn ống kính chằm chằm, thời điểm cúi đầu xem kết quả, hắn đột nhiên nhàn nhạt nói: “Từ từ cậu sẽ quen.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện