Edit: Mr.Downer

Bây giờ Hạ Nhất Dương nghĩ lại, bản thân mình thời đại học thật sự lớn gan.

Kỳ thực anh không lý giải được tại sao mình lại khó hiểu thích phải Thẩm Lạc, rõ ràng ban đầu vẫn coi như một nửa tình địch, không nhịn được ngầm so đo trước mặt Bạch Phương, nhưng qua một khoảng thời gian dài, Hạ Nhất Dương liền không phân biệt được rốt cuộc là mình đang phân cao thấp với Thẩm Lạc, hay là đang phân cao thấp với Bạch Phương.

Khi đó, Hạ Nhất Dương luôn tìm biện pháp để hi vọng gợi nên được sự chú ý của Thẩm Lạc, nhưng lại rối rắm phải làm thế nào một cách bất động thanh sắc, nếu như lúc ấy có INS mà nói, dưới mỗi trạng thái của Thẩm Lạc đại khái sẽ bị Hạ Nhất Dương like nát.

Anh ngốc nghếch liều mạng cất giấu những yêu thích kia đi, vừa muốn cho Thẩm Lạc biết, vừa không muốn cho Thẩm Lạc hay.

Thẩm Lạc đăng ảnh chụp phòng khách mới của mình lên INS, nhóm bạn gái cũ bạn gái cũ cũ bạn gái cũ cũ cũ thực sự mau lẹ chạy gấp đến hiện trường bấm like để xoát cảm giác tồn tại.

Hạ Nhất Dương phát hờn, trong đầu đều là hình ảnh Dung ma ma chích kim.

Lâu lâu nghĩ tới anh lại cảm giác mình giống như một tên biến thái cuồng theo dõi, nhiều lần lướt INS của dàn hậu cung một cách vừa mâu thuẫn vừa chán ghét.

Kết quả một buổi tối tự nhiên không ngủ ngon. Ngày hôm sau Hạ Nhất Dương tiếp tục xách vành mắt thâm quầng đi làm.

Thẩm Lạc ở trong phòng nước uống cà phê sáng sớm, nhìn thấy anh liền nhíu mày: “Ngủ không ngon?”

Hạ Nhất Dương còn đang giận hắn ở trong mơ, thấy hắn liền phiền.

Anh chậm rì đổ một ly cà phê, đang tính uống thì bị Thẩm Lạc ngăn cản.

“Không phải cậu bị dị ứng cà phê sao?” Thẩm Lạc cau mày, “Nghĩ gì thế?”

Hạ Nhất Dương đương nhiên không có cách nào giải thích mình đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ có thể chờ đợi Thẩm Lạc rót cho mình một tách trà.

“Ngày hôm nay kiểm tra cái gì?” Hạ Nhất Dương vừa thổi trà vừa hỏi.

Thẩm Lạc: “Vẫn là ba thứ cũ rích kia thôi, các cậu đều không có vấn đề, thế rốt cuộc cậu đang lo lắng cái gì?”

Hạ Nhất Dương thở dài: “Tôi đây là đang phòng ngừa lỡ như, thời khắc mất chốt còn có thể đi cửa sau.”

Thẩm Lạc “Ồ” một tiếng: “Cậu đi cửa sau của tôi, hay là tôi đi cửa sau của cậu?” (Đi cả hai cùng một lúc =))))))))

Hạ Nhất Dương: “……” Câu này quá đen tối, anh thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Thẩm Lạc tựa như chỉ đơn thuần “đùa giỡn” anh một chút, rồi giống như chưa nói gì, ngậm mép cốc hỏi: “Đêm nay chúng ta đi ăn cái gì?”

Hạ Nhất Dương liếc mắt nhìn hắn, rốt cuộc học khôn hỏi: “Ai mời khách?”

Thẩm Lạc trực tiếp ấn gáy của Hạ Nhất Dương đẩy anh ra khỏi phòng uống nước.

Kết quả buổi tối ai cũng không thể mời khách, bởi vì Trần hành trưởng ra tối hậu thư, nhất định phải mời tất cả mọi người của ngân giám dùng một bữa cơm.

Trần Hội chấp nhất vấn đề này nguyên một tháng, lại cự tuyệt thì không được, Thẩm Lạc cũng không có ý định làm anh ta mất mặt, qua sáu giờ tối liền dẫn người vào nhà hàng đã hẹn trước.

Hạ Nhất Dương đương nhiên phải theo hầu, vốn còn định mang theo Thái Thái, kết quả Trần Hội nói một câu: “Phải uống rượu, đừng làm phiền con gái người ta”, thế là trên bàn cơm liền thuần một sắc sáu tên đàn ông.

Trong đó có ba người đàn ông tuổi tác trung bình sắp gần bốn mươi….

“Rượu trắng hay rượu đỏ?” Trần Hội mặt mũi trắng trẻo, nhưng tư thế với ngữ khí lại giống như một thằng cha đòi nợ lỗ mãng.

Hạ Nhất Dương ngồi một bên quả thực run lẩy bẩy: “Trần hành trưởng… Uống bia chứ?”

Trần Hội: “Uống bia cái gì, cậu ăn xiên nướng lề đường chắc.”

Hạ Nhất Dương: “…”

Thẩm Lạc: “Trần hành trưởng muốn uống cái gì cứ chọn cái đấy đi.”

Trần Hội đưa tay lên: “Năm bình Thiên Chi Lam.”

Những người còn lại: “……”

Trần Hội khinh bỉ nhìn Hạ Nhất Dương: “Còn cậu thì cứ uống sữa đi.”

Hạ Nhất Dương đặc biệt thành thật: “Cảm ơn ba ba.”

Tửu lượng của Thẩm Lạc, thật sự cao.

Cao đến mức nào? Người như Trần Hội, họp hàng năm luôn uống hỗn hợp rượu đỏ rượu trắng trộn chung, là đệ nhất tửu lượng ba ba của ngân hàng SZ, bây giờ sau khi xử lý bình Thiên Chi Lam thứ ba cùng Thẩm Lạc, rõ ràng bắt đầu high.

High đến mức không còn gào rống, nói chuyện nhỏ nhẹ, ôn nhu săn sóc.

Thẩm Lạc vẫn là dáng vẻ như cũ, nói ít, mặt không biến sắc, đôi mắt thư thái rõ ràng, tươi cười vui vẻ.

Rốt cuộc Trần Hội không dám gọi bình Thiên Chi Lam thứ tư, để Hạ Nhất Dương cầm công quỹ đi tính tiền.

“Lần sau uống nữa nhé~” Trần hành trưởng vẫn còn đứng được, có điều trong lời nói đã mang theo lượn sóng cuối câu.

Thẩm Lạc bắt tay với Trần Hội, đơn giản nói gọn một chữ “Được”.

Hạ Nhất Dương ở bên cạnh nhìn hắn.

Thẩm Lạc quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Nhất Dương: “Tôi chở cậu về?”

Thẩm Lạc cười: “Ừ, phiền cậu.”

Trần Hội và những người khác lần lượt gọi đại giá, Thẩm Lạc lên xe của Hạ Nhất Dương.

Dù gì cũng ở chung một tiểu khu, cũng không cần đi đường vòng, Hạ Nhất Dương vừa lái xe, vừa hạ cửa sổ xuống để Thẩm Lạc tản mùi rượu, radio trong xe phát bài ‘Mười năm’ của Trần Dịch Tấn, Thẩm Lạc nghe một lát, bất chợt ngâm nga cùng.

Hạ Nhất Dương cười nói: “Cậu say à?”

Thẩm Lạc không hát: “Không có, tôi có khi nào say?”

Hạ Nhất Dương cũng không biết hắn đang sỉ diện cái gì, dở khóc dở cười lái xe vào tiểu khu.

Đầu tiên là dừng dưới nhà của Thẩm Lạc, Hạ Nhất Dương tắt máy, chuẩn bị dìu người lên.

Kết quả Thẩm Lạc ngồi im không nhúc nhích, cũng không chịu tháo dây an toàn.

“Quan hệ giữa cậu với Trần Hội rất tốt?” Thẩm Lạc chống đầu, hắn nhìn Hạ Nhất Dương chằm chằm.

“Bình thường thôi.” Hạ Nhất Dương không nghĩ nhiều, ăn ngay nói thật, “Tôi đây không quyền không thế, muốn bò lên tầng quản lý trong ngân hàng không dễ, vài năm trước Trần Hội một tay đề bạt tôi.”

Thẩm Lạc gật đầu, Hạ Nhất Dương phát hiện tuy gương mặt đối phương không biến sắc, nhưng vành tai vẫn đỏ ửng.

“Lại làm sao thế?” Hạ Nhất Dương kiên trì hỏi.

Thẩm Lạc mở miệng, đột nhiên nói: “Cậu gọi anh ta là ba ba.”

“?” Hạ Nhất Dương sửng sốt, “Tôi chỉ đùa dỗ anh ta thôi.”

Âm thanh của Thẩm Lạc có chút tủi thân: “Vậy sao cậu không dỗ tôi?”

Hạ Nhất Dương: “…”

Thẩm Lạc hít hít mũi, lầu bầu: “Cậu đừng gọi anh ta là ba ba, tôi không thích.”

Hạ Nhất Dương đành phải nhạt nhẽo dỗ dành hắn: “Rồi rồi.”

Thẩm Lạc tựa như hài lòng, ngoan ngoãn tháo dây an toàn, Hạ Nhất Dương rướn người giúp hắn, hơi thở của Thẩm Lạc liền rơi vào trán anh.

Hương rượu đế vừa thơm vừa cay quanh quẩn bên chóp mũi của Hạ Nhất Dương, “cách” một tiếng, dây an toàn được tháo.

Hai người vẫn duy trì tư thế dựa vào nhau này, ai cũng không nhúc nhích, Hạ Nhất Dương khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bóng hình mình phản chiếu trong con ngươi của Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc đột nhiên nhích về trước, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ tóc mái của anh.

“…” Hạ Nhất Dương bị động tác khó hiểu này của hắn làm cho có chút không nói nên lời.

Thẩm Lạc nở một nụ cười giống như trẻ con.

Hạ Nhất Dương thở dài: “Hiếm thấy cậu uống đến như vậy.”

“Tôi không có say mà.” Thẩm Lạc đẩy cửa xe, Hạ Nhất Dương vội vàng đi xuống dìu hắn, kết quả đối phương thật sự vẫn có thể tự đứng vững.

Hắn vòng qua đầu xe, đứng cách Hạ Nhất Dương một khoảng: “Cái gì tôi cũng đều nhớ rất rõ ràng.”

Hạ Nhất Dương không thể làm gì khác hơn là hỏi hắn: “Cậu nhớ rõ cái gì?”

Thẩm Lạc trưng ra một nét mặt “suy nghĩ”: “Chúng ta đều học đại học LWP, cậu thích Bạch Phương.”

Hạ Nhất Dương lườm hắn một cái.

Thẩm Lạc còn rất đắc ý: “Có điều cô ấy lại thành bạn gái tôi.”

Hạ Nhất Dương không dự định chấp nhặt cùng một con ma men, khoá cửa xe, chuẩn bị đưa người lên nhà.

Thẩm Lạc đi hai bước, tiếp tục nói: “Năm hai tôi xuất ngoại, cậu có biết tại sao tôi xuất ngoại không?”

Hạ Nhất Dương hỏi hắn: “Tại sao?”

Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, hắn đưa ngón trỏ dựng đứng trên môi, đè nén âm thanh nói: “Xuỵt! Không nói cho cậu biết đâu.”

…… Hạ Nhất Dương quả thực muốn đập hắn.

Thẩm Lạc lục lọi chìa khoá mở cửa trong bóng tối, hắn lẩm bẩm nói: “Mười lăm năm ba tháng lẻ hai ngày thêm mười hai giờ.”

Hạ Nhất Dương: “?”

“Thời gian chúng ta tách ra.” Thẩm Lạc cắm chìa khoá vào ổ, hắn không lập tức mở cửa, chỉ nghiêng mặt sang một bên, lẳng lặng nhìn Hạ Nhất Dương.

“Thật sự rất dài.” Thẩm Lạc nhẹ giọng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện