Edit: Mr.Downer

Gần sáu giờ Hạ Nhất Dương mới xuống bãi đậu xe gần cửa ngân hàng, Thẩm Lạc quả thật vẫn chưa đi, hắn đang tựa bên cạnh cửa xe, lúc nhìn thấy Hạ Nhất Dương mới gật đầu.

Nếu đã đến nước này, khách khí nữa thì có vẻ không quá nể mặt mũi, Hạ Nhất Dương dứt khoát đi tới: “Đi đâu ăn?”

“Cậu chọn chỗ đi.” Thẩm Lạc ngồi vào ghế lái, “Đã lâu tôi không trở về, thay đổi nhiều quá, không biết như thế nào.”

Hạ Nhất Dương ngồi vào ghế phụ, anh huýt sáo một tiếng: “Xe của cậu cũng thật lớn, chạy trong thành phố không sợ chen chúc?”

Thẩm Lạc lái một chiếc Tundra, một loại xe bán tải của Nhật, thân xe đại khái gấp hai lần xe phổ thông, không chỉ chiếm chỗ đậu xe, chạy trong nội thành cũng không phải lựa chọn sáng suốt.

“Ở nước ngoài quen chạy xe lớn.” Thẩm Lạc thắt dây an toàn, ánh mắt hắn nhìn Hạ Nhất Dương chăm chú, “Cài chắc.”

Hạ Nhất Dương kéo dây an toàn cài kỹ, anh liếc mắt nhìn trước, cười nói: “Có điều chiếc xe này là giấc mộng của đàn ông, ánh mắt của cậu khá đấy.”

Thẩm Lạc ngó anh một cái: “Chỉ là xe mà thôi, giấc mộng của tôi không phải cái này.”

“Là gì thế?” Hạ Nhất Dương thuận miệng hỏi, anh nhìn thấy một gạt tàn vuông sạch sẽ sát bên tay của đối phương, phát hiện một tẩu thuốc lá điện tử, “Gần đây cậu đang cai thuốc?”

Thẩm Lạc lái xe, không giải thích “Ừ” thêm một tiếng.

Hạ Nhất Dương đúng thật kinh ngạc: “Không ngờ được.”

Thời đại học, Thẩm Lạc bắt đầu hút thuốc lá, hắn có khí chất tiểu sinh u buồn của Kim Thành Vũ, mặt mày cường tráng lại ôn nhu, ngón tay cũng đặc biệt đẹp đẽ, khi đó một trong những hình ảnh nổi tiếng của trường chính là Thẩm Lạc đứng dưới toà nhà EE118, vừa hút thuốc vừa chờ Bạch Phương tan học.

Hạ Nhất Dương không hút thuốc lá, nhưng chuyện này cũng không trở ngại anh có một chút ước ao.

Cuối cùng hai người chọn một nhà hàng Nhật ở phố Hoài Hải, chủ yếu là do Tundra thật sự quá to, nếu đặc biệt chạy đến nội thành dùng một bữa, có lẽ đến nửa đêm bọn họ cũng chưa ăn được cơm.

Nữ phục vụ mặc kimono, nhìn qua thật giống như người Nhật, dẫn hai người tới một phòng riêng.

Thẩm Lạc đưa thực đơn cho Hạ Nhất Dương, hắn chỉ chọn rượu. Hạ Nhất Dương liếc mắt nhìn hắn.

“Lát nữa cậu không lái xe?”

Thẩm Lạc lấy thuốc lá điện tử đặt trên bàn: “Có thể nhờ đại giá*.”

*Là một dịch vụ thuê nhân viên lái xe hộ khi chủ xe không thể tự mình lái.

Hạ Nhất Dương nghĩ xe của cậu lớn như vậy, ai chạy đại giá giùm mới xui xẻo.

Em gái mặc kimono còn đang chờ ở bên cạnh, Hạ Nhất Dương trước hết đành chọn món, thực ra bình thường anh cũng không hay ăn đồ Nhật, chỉ biết một vài loại sashimi và sushi, nhưng tốt xấu gì cũng biết gọi đồ đắt tiền chung quy vẫn thích hợp để đãi khách, liền dứt khoát chọn một lần những món trên giá bình dân trong thực đơn.

Thẩm Lạc thấy anh chọn có phần phanh không kịp, nhịn không được mở miệng nói: “Đừng gọi nhiều món, ăn không hết lại phí tiền.”

Hạ Nhất Dương: “Mời cậu thì sao có thể gọi là phí tiền.”

Thẩm Lạc nở nụ cười: “Xem ra tiền lương của ngân hàng SZ quả thực rất cao.”

“Một năm cậu kiếm được bao nhiêu?” Hạ Nhất Dương chọn xong liền trả thực đơn lại cho phục vụ.

Chờ đối phương đi ra ngoài, Thẩm Lạc mới nói: “Khoảng chừng 15W.” Hắn dừng một chút, lại hỏi Hạ Nhất Dương: “Còn cậu chắc chừng 50W đi?”

*15 vạn RMB ~ 512 triệu VND, còn 50 vạn RMB ~ 1 tỉ 7 VND.

Hạ Nhất Dương ha ha không phủ nhận.

Thẩm Lạc chọc anh một câu: “Tư bản!”

Hạ Nhất Dương phản bác nói: “Nhưng cậu được thoải mái, ở đơn vị công tác vẫn là sếp, còn đến ngân hàng nào người ta cũng phải rót nước châm trà cho cậu.”

Thẩm Lạc cười mắng: “Có ích gì, tiền cũng đâu vào túi của tôi.”

Nói xong hai người đều nở nụ cười, Thẩm Lạc cầm thuốc lá điện tử bên tay rít một hơi, hắn xuyên qua làn khói lượn lờ nhìn gương mặt của Hạ Nhất Dương, đột nhiên hỏi: “Đều hơn ba mươi lăm, còn chưa kết hôn?”

Hạ Nhất Dương ngẩn người, cũng không kích động: “Cậu còn nói tôi, cậu kết hôn tại Mĩ rồi?”

“Thiếu chút nữa đã kết.” Thẩm Lạc bình tĩnh nói, “Đáng tiếc tôi hối hận, liền về nước.”

Hạ Nhất Dương thật sự có chút bất ngờ khi nhận được câu trả lời này, giữa lúc anh đang rối rắm có nên nói đùa độc thân vạn tuế, hay là nên an ủi đối phương rằng cũ không đi thì mới sẽ không đến hay không, Thẩm Lạc lại chuyển đề tài.

“Tôi cho rằng cậu sẽ kết hôn cùng Bạch Phương.” Phục vụ đi vào đưa rượu, Thẩm Lạc nói cảm ơn, rót cho mình cùng Hạ Nhất Dương.

Hạ Nhất Dương cười nói: “Đừng nói đùa, cô ấy là bạn gái cậu, thời điểm cậu xuất ngoại vẫn không chia tay đấy.”

“Chỉ có cậu cho rằng tụi tôi không chia tay.” Thẩm Lạc cười nói, đúng lúc phục vụ tiến vào đưa sashimi cá ngừ Cali, thời điểm chuẩn bị phết mù tạc, Thẩm Lạc bỗng dưng nói: “Để tôi làm cho.”

Hạ Nhất Dương nhìn Thẩm Lạc vén tay áo lên, mười ngón tay thon dài chậm rãi phết mù tạc, hắn giương mắt liếc nhìn Hạ Nhất Dương: “Nhiều một chút hay ít một chút.”

Hạ Nhất Dương: “Ít một chút đi.”

Thẩm Lạc liền phết một chút cho anh.

“Không nói chuyện này nữa.” Hạ Nhất Dương ăn cá ngừ Cali, anh bị hương mù tạc xông lên cay mắt, “Nói cái khác.”

“Nói cái gì?” Thẩm Lạc dùng tư thế tao nhã ăn miếng cá ngừ.

Hạ Nhất Dương thở dài: “Thẩm lão gia, ngày mai trừ ít điểm của tụi tôi thôi.”

Thẩm Lạc cười ha ha, cười chưa xong còn giơ ngón giữa với anh.

Hạ Nhất Dương nhận được tin nhắn của Trần Hội vào lúc đang trên xe của Thẩm Lạc, nhân viên đại giá lái rất chậm, tựa như lần đầu chạy xe lớn như vậy, toàn bộ hành trình vừa khẩn trương vừa cẩn thận dè chừng.

Hạ Nhất Dương mơ mơ màng màng mở khoá màn hình, cố gắng nhìn rõ xem Trần Hội nhắn cái gì.

“Ăn cái gì, hầu hạ tốt không đấy?”

Hai tay Hạ Nhất Dương gõ chữ, “Ăn đồ Nhật, rất đắt tiền, nhưng mà người ta không bị giàu sang cám dỗ.”

Trần Hội trả lời: “Chó con mẹ nó cậu thật vô dụng!!!” Đằng sau còn kèm theo ba cái dấu chấm than.

Hạ Nhất Dương cười khà khà, cũng không có ý định trả lời lại, Thẩm Lạc đột nhiên sáp đến, “Ai vậy?”

Hạ Nhất Dương không kiêng kị đưa cho hắn xem: “Sếp của tụi tôi, bảo tôi hối lộ cậu, đáng tiếc không thành công.”

“Sếp của cậu cũng thật buồn cười.” Thẩm Lạc đưa tay miết sau gáy Hạ Nhất Dương, “Cậu thế nào? Tửu lượng kém như vậy?”

Hạ Nhất Dương lắc đầu: “Không sao, chỉ hơi choáng.” Anh nhìn Thẩm Lạc, giọng mũi có chút nặng nói, “Thật không thể trừ ít điểm sao?”

Thẩm Lạc nghiêng mặt qua không nói chuyện, dường như phía trước gặp đèn đỏ, xe dừng lại, ánh sáng nửa rõ nửa tối rơi trên ghế sau, Hạ Nhất Dương nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Lạc dưới ánh sáng như thế này.

Hàng mày sắc sảo, ánh mắt mảnh dài, cánh mũi cũng rất dễ nhìn, bờ môi không dày cũng không mỏng, còn có góc cạnh của cằm rõ ràng.

Trong hơi thở của Thẩm Lạc mang hương rượu, sau khi Hạ Nhất Dương suy nghĩ cả nửa ngày vì sao lại thơm như vậy, mới nhớ ra rằng bọn họ vừa uống rượu.

Tựa như sợ quấy nhiễu Hạ Nhất Dương, bàn tay Thẩm Lạc nhẹ nhàng lướt qua mái tóc trên đầu anh: “Cậu uống say rồi.”

Hạ Nhất Dương không phủ nhận: “Hình như vậy.”

Xe ngừng lại, đến tiểu khu của Hạ Nhất Dương.

Nhân viên đại giá xuống xe mở cửa cho anh, Thẩm Lạc muốn tiễn anh.

“Tự tôi có thể về được.” Hạ Nhất Dương phất tay, “Cậu đừng tiễn.”

Thẩm Lạc không nhúc nhích, hai tay của hắn cắm vào trong túi quần, đột nhiên nói: “Ngày mai chúng ta đi ăn cái gì?”

Hạ Nhất Dương: “?”

Thẩm Lạc cười cười với anh: “Muốn hối lộ tôi, một bữa cơm nhất định không đủ.”

Dù uống đến chóng mặt đau đầu, nhưng Hạ Nhất Dương tắm xong vẫn không nhịn được lướt INS.

Thẩm Lạc quả nhiên cập nhật trạng thái, là một bức ảnh chụp thuyền sashimi, chiếc thuyền này là món sang nhất, tốn của Hạ Nhất Dương hơn một ngàn, cứ như vậy bị Thẩm Lạc chia sẻ trên INS như khoe giàu.

Quả nhiên phía dưới một loạt like.

Hạ Nhất Dương tức giận nghiến răng, nghĩ thầm mẹ nó người trả tiền là ông đây! Bạn gái trước rồi bạn gái trước trước đó đến bạn gái trước trước trước đó nữa như mấy cô like cái gì?! Tửu lượng không tốt vẫn là niềm đau trong lòng của Hạ Nhất Dương từ lúc thanh niên, uống nhiều khắp người đều không thoải mái, ngủ cũng không vui vẻ, trong mộng đều là mấy suy nghĩ linh tinh như “Tôi mua thuyền sashimi mắc nhất cho cậu, cậu lại dùng nó đi sống ảo câu gái.”

Một lát sau, anh lại mơ thấy thời đại học, Bạch Phương ngồi sau xe đạp của Thẩm Lạc, hai người đến thư viện tìm mình, cánh tay trắng nõn mảnh mai của Bạch Phương vừa lắc lư vừa phản quang dưới ánh nắng: “Nhất Dương!”

Hạ Nhất Dương đứng ở cửa thư viện, trên mặt anh chảy đầy mồ hôi, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Thẩm Lạc.

Không biết tại sao hình ảnh lại chuyển tới thời điểm hai người ăn đồ Nhật, Thẩm Lạc ngồi đối diện anh, khuôn mặt vẫn như xưa.

Rốt cuộc cậu ấy lớn lên như thế nào… Hạ Nhất Dương nghĩ thầm, làm sao mười lăm năm vẫn không có chút nào già đi.

Ngày hôm sau, Hạ Nhất Dương lại xách hai vành mắt thâm quầng đi làm, anh nghĩ bản thân mình già rồi, dù trước đây có uống say, chí ít buổi tối vẫn có thể ngủ được, cũng không thấy quá khó chịu, hiện tại chỉ uống chút sake mà anh đã không chịu nổi, thật sự không muốn đi làm.

Thái Thái pha trà cho anh, Hạ Nhất Dương tựa như một ông già còng lưng ngồi uống mấy ngụm trà, Thái Thái ghét bỏ nói: “Làm sao trông anh như đưa đám thế.”

Hạ Nhất Dương thở dài: “Anh đã ba mươi sáu rồi, là một ông chú trung niên được chứ, trung niên đó.”

Thái Thái: “Thẩm xử nhà người ta cũng bằng tuổi anh, mà sáng sớm đã tinh thần phấn chấn đến đây kia kìa.”

Hạ Nhất Dương bị nghẹn lời, anh đưa mắt thăm dò phòng họp, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Lạc đứng trong đó phân công nhiệm vụ, hôm nay cô gái tên là Trương Mạn kia cũng không tới, đổi thành thuần sắc bốn đại lão gia.

Thái Thái đến gần bên tai anh thì thầm: “Đây là hoàn toàn ngăn chặn anh dùng mỹ nam kế đấy!”

Hạ Nhất Dương bi thương gật đầu, sụt sịt thổi trà một hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện