Edit: Mr.Downer
Kỳ thực Hạ Nhất Dương không chuẩn bị quá nhiều quần áo sang bên chỗ của Thẩm Lạc, phải nói sau khi anh lấy quần áo xong liền có chút bắt đầu hối hận.
Đầy đầu đều là “Sau khi yêu nhau tha thiết có phải nên lập tức ở chung?” “Liệu như vậy sẽ làm cho tình cảm nhanh chóng mất đi cảm xúc mãnh liệt hay không?” “Đàn ông hơn ba mươi lăm phải chăng không thích người yêu quá mức dính người?!” “Không gian riêng tư quan trọng hơn nhiều so với tình nùng ý mật?!”…
Hạ Nhất Dương cảm giác mình không nên suy nghĩ tiếp, nghĩ tiếp anh liền muốn tông cửa xông ra…
Thực ra không trách anh nghĩ nhiều như vậy, cho dù lúc trước cũng có kinh nghiệm kết giao, nhưng anh không nảy sinh bất kỳ ý nghĩ sống chung gì, ngay cả bình thường hẹn hò ăn cơm cũng không đến mức độ mỗi ngày.
Tâm tư của anh đối với Thẩm Lạc quá nặng cũng quá cẩn thận từng li từng tí, đã quen đường đời lên xuống bất ngờ, sau khi suông sẻ đến lại dễ dàng lo được lo mất.
Ảnh nude trong phòng khách thật sự quá sức hấp dẫn lực chú ý, Hạ Nhất Dương vừa tháo xuống vừa cảm thấy mắc cỡ bùng nổ, anh lại không nhịn được nhìn vài tấm, da mặt nóng đến hoảng không nhìn nổi, run run nhanh chóng tháo hết xuống.
Thẩm Lạc gửi tin nhắn đến, hỏi anh buổi tối muốn ăn cái gì.
Hạ Nhất Dương nghĩ nghĩ, nói chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.
“Ăn đồ ngoài chán rồi.” Thẩm Lạc trả lời, “Chờ anh về nấu cho em ăn.”
Dù sao Hạ Nhất Dương cũng không kén ăn, nên dĩ nhiên ăn cái gì cũng được.
Khi Thẩm Lạc trở về có mua nguyên liệu, Hạ Nhất Dương cũng không biết trình độ nấu nướng của hắn như thế nào, chỉ có thể theo vào nhà bếp hỗ trợ.
Nhà ở Ngự Viên có một khuyết điểm chính là nhà bếp không đủ rộng, hai người đàn ông cao lớn cùng ở trong liền có vẻ hơi chen chúc.
Thời điểm Thẩm Lạc xào rau, khuỷu tay đụng phải Hạ Nhất Dương, Hạ Nhất Dương lấy cái nồi trên nóc tủ bếp thì Thẩm Lạc phải cúi người xuống, hai người chật vật cả buổi, Thẩm Lạc rốt cuộc nhịn không được: “Em đi ra ngoài trước đi, để anh làm.”
Hạ Nhất Dương không yên lòng: “Anh được không đấy?”
Thẩm Lạc: “Em hỏi câu này không đúng, là đàn ông làm sao có thể nói không được.” Hắn bổ sung, “Với lại lần trước anh cũng không phải chưa từng làm cho em ăn.”
Lúc chụp ảnh nude đúng là một mình Thẩm Lạc nấu, tuy rằng chỉ là cơm chiên đơn giản nhất, nhưng hương vị cũng không dở.
Nhắc tới đây, Thẩm Lạc trái lại nghĩ tới: “Sao em tháo ảnh chụp trong phòng khách rồi?”
Hạ Nhất Dương dở khóc dở cười: “Anh còn muốn treo bao lâu?!”
Thẩm Lạc: “Không phải rất đẹp sao?”
Hạ Nhất Dương: “Da mặt em không dày như vậy.”
“Lúc trước anh đã nói.” Thẩm Lạc liếc mắt nhìn anh, cười nói, “Sau này từ từ em sẽ quen.”
Ăn xong rửa chén, hoa hồng Thẩm Lạc mang về vẫn còn tươi, Hạ Nhất Dương mang lọ hoa đi ra chuẩn bị bày biện, Thẩm Lạc ngồi trước tường ảnh chọn hình treo lên, Hạ Nhất Dương liếc mắt phát hiện quả nhiên phần lớn là ảnh nude của anh.
“…” Hạ Nhất Dương nghĩ dù sao cũng không có người ngoài đến chơi, đàn ông rộng lượng một chút thì nhịn đi.
Thẩm Lạc treo một nửa ảnh chụp, đột nhiên quay đầu nhìn anh, hắn đứng lên, đi vào phòng cầm máy ảnh ra.
Hạ Nhất Dương: “?”
Thẩm Lạc giơ ống kính nhắm ngay gương mặt anh: “Em cứ làm chuyện của em đi.”
Hạ Nhất Dương cười: “Anh đây là nghiện chụp sao?”
Thẩm Lạc không nói lời nào, hết sức chuyên chú nhấn nút chụp.
Lần này Hạ Nhất Dương mặc quần áo, trái lại cũng không bài xích.
Khi ống kính của Thẩm Lạc nhắm vào anh, luôn có một loại sắc tình cùng sạch sẽ đối lập nhau, vừa lạnh, vừa nóng, liếm trên người anh, dính ngấy lại đa tình.
Hạ Nhất Dương chỉnh sửa cành hồng rất lâu, tới lúc cắm gần hết Thẩm Lạc vẫn chưa chụp xong.
“Em nhìn sang đây.” Thẩm Lạc nói từ đằng sau ống kính.
Hạ Nhất Dương nhìn sang.
Thẩm Lạc chụp mấy tấm, cúi đầu chăm chú xem kết quả.
Hạ Nhất Dương nhịn không được nói đùa: “Nhìn đẹp không?”
Thẩm Lạc có lẽ xem rất mê mẩn, cả buổi mới trả lời anh: “Đẹp lắm.”
Hạ Nhất Dương: “Có đẹp như vậy à.”
Thẩm Lạc vẫn cúi đầu, giọng nói cứ như thảo luận tối nay ăn gì, thản nhiên nói: “Siêu cấp đẹp.”
Vốn chỉ đùa chơi với hắn, Hạ Nhất Dương lại đỏ mặt đầu tiên.
Thẩm Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn rơi trên khuôn mặt của Hạ Nhất Dương, lộ ra một nụ cười: “Đẹp đến mức không có gì đẹp hơn, người anh yêu nhất.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Buổi tối, sau khi tắm xong, Thẩm Lạc mới thấy quần áo Hạ Nhất Dương mang đến: “Chỉ có vài bộ như vậy?” Hắn hỏi.
Hạ Nhất Dương: “Anh muốn em ở đây mấy ngày?”
Thẩm Lạc lau tóc: “Em muốn ở bao lâu cũng được.”
Hạ Nhất Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Nhà kia của em cũng không thể để không như vậy được.”
Thẩm Lạc nhìn anh một chút dưới lớp khăn lông, không lên tiếng.
Hạ Nhất Dương đã thay xong đồ ngủ, đồ ngủ này là anh mang từ nhà mình đến, một bộ hai món quần áo bằng tơ lụa, màu champagne hiếm thấy, nhìn đặc biệt tao khí.
Thẩm Lạc còn đang tóc ướt ôm anh, một giọt nước rớt xuống cổ áo, trở thành một điểm sẫm màu mịt mờ.
Hạ Nhất Dương thấp giọng hỏi hắn, đêm nay có muốn làm không.
Thẩm Lạc xoa sau lưng anh, chọc anh một câu: “Em chuẩn bị dùng hết toàn bộ phép năm?”
Hạ Nhất Dương lúng túng: “Nếu không thì em cũng tập gym?”
Thẩm Lạc: “Chờ anh sửa lại phòng khách rồi tính.” Hắn kéo chăn che kín cả hai, một cái tay vẫn còn đang cách lớp vải lụa xoa cơ bắp có chút lạnh lẽo của Hạ Nhất Dương, “Hai chúng ta đều từng tuổi này, anh cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, ngủ chung một cái chăn là tốt rồi.”
Hạ Nhất Dương nhìn hắn, mở miệng, không nói nên lời, cả khoang ngực đều đau không biết vì sao.
Thẩm Lạc ôm anh vào trong lồng ngực, môi kề trán, cẩn thận hôn.
Hạ Nhất Dương rầu rĩ nói: “Nếu như lúc đại học em thổ lộ cho anh biết là tốt rồi.”
Bàn tay đang xoa của Thẩm Lạc dừng một chút.
Hạ Nhất Dương thở dài: “Lãng phí nhiều năm như vậy, thực sự đáng tiếc.”
Hạ Nhất Dương ở thêm một ngày rồi về nhà, Thẩm Lạc cũng không nói gì, mỗi buổi chiều đến ngân hàng chờ anh.
Thái Thái vốn cho rằng ngân giám kiểm tra xong thì mọi thứ liền kết thúc, kết quả vẫn phải trường kỳ chịu đựng dâm uy độc hại của Thẩm xử, có thể nói trong lòng không thể không khổ.
“Các anh đây là tạo thành tiểu đội hẹn nhau đi ăn cơm sao?” Thái Thái đưa vào một nhóm hợp đồng cuối cùng, cầm đi lấy chữ ký để chuẩn bị kiểm tra lại, “Đều lớn tuổi như vậy rồi, sao không đi kiếm chút chuyện khác làm?”
Hạ Nhất Dương cảm giác mình phải phê hơn một trăm bản hợp đồng, đầu óc đơ như gỗ, hỏi một câu: “Kiếm chuyện gì?”
Thái Thái: “Giải quyết chuyện đại sự cả đời cho nhau.”
Hạ Nhất Dương nói theo bản năng: “Tụi anh đều giải quyết rồi.”
“…” Thái Thái cảm thấy có gì đó sai, “Em không phải bảo các anh giải quyết với nhau, ý em bảo các anh giúp nhau, giải quyết.”
Hạ Nhất Dương: “… Có gì khác nhau sao?”
“…” Thái Thái cảm giác hình như mình vừa GET được một điểm kỳ quái gì đó, có chút trầm mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương chớp mắt.
Thái Thái hít sâu một hơi, vẻ mặt cổ quái nói: “Quên đi, có thể là em nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi nhìn cô rời khỏi, Hạ Nhất Dương mới huýt sáo với Thẩm Lạc đang ngồi cúi đầu xem ebook ở bên ngoài, Thẩm Lạc ngẩng mặt lên, đóng kindle trong tay.
“Buổi tối đi ăn gì?” Hạ Nhất Dương hỏi hắn.
Thẩm Lạc: “Tuỳ tiện, tối nay em không qua nhà anh?”
Hạ Nhất Dương: “Còn phải về lấy quần áo thay, phiền phức.”
Thẩm Lạc: “Anh mua cho em rồi.”
“…” Hạ Nhất Dương nghẹn lời, “Anh mua lúc nào?”
Thẩm Lạc: “Sau khi em về nhà ngày hôm qua, anh liền mua đủ cho một năm.”
Hạ Nhất Dương có hơi ngơ ngác, nghĩ thầm người trưởng thành yêu đương thật sự thuận tiện, đều có tiền, đều có thực lực, nói cắt đứt đường lui liền cắt đứt đường lui.
“Đi thôi.” Thẩm Lạc kéo anh đứng dậy, “Cho em xem mệt.”
Hạ Nhất Dương vẫn không thể tin: “Anh thật sự mua? Tốn bao nhiêu tiền?”
Thẩm Lạc nói: “Em đi xem chẳng phải sẽ biết.”
Thẩm Lạc quả thực mua đồ, có điều không khoa trương một năm như vậy, hắn mua đủ treo một nửa tủ quần áo, phong cách coi như bình thường với khá cứng nhắc.
Hạ Nhất Dương lục lọi vài món, có chút băn khoăn trong đầu: “Ai, cứ như vậy ở chung với nhau sao?”
“Em sợ cái gì?” Thẩm Lạc đóng cửa tủ nhìn anh: “Đã kết hôn đều nên ở chung, đừng lãng phí thời gian.”
Hạ Nhất Dương: “Người ta kết hôn còn phải gặp gia trưởng đấy, chừng nào thì anh đến nhà em gặp công công bà bà?” (Bố mẹ chồng ấy ╮(╯▽╰)╭)
Thẩm Lạc ngẩn người, không hiểu hỏi: “Gặp ai?”
Hạ Nhất Dương: “Gặp ba mẹ em.”
Anh nói trông có vẻ vô tâm, nhưng cũng không phải chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, Hạ Nhất Dương không tính là người đặc biệt không tuân theo nguyên tắc, nhưng nếu đã thật vất vả mới được bên nhau cùng Thẩm Lạc, nên thông báo với trong nhà thì vẫn là nên thông báo.
Hạ Nhất Dương đợi một lát, không nghe được tiếng trả lời, anh quay đầu nhìn Thẩm Lạc, phát hiện đối phương dường như không nghe thấy.
“Nghĩ gì thế?” Hạ Nhất Dương đi qua, khi anh đưa tay sắp chạm vào Thẩm Lạc, đối phương lại né tránh.
Trong lúc hoảng hốt tựa như nhớ về năm hai khi đó, trong lòng Thẩm Lạc run lên, ngẩng đầu nhìn Hạ Nhất Dương, sợ anh lại lộ ra nét mặt giống như chó con bị tổn thương, nhưng đương nhiên không có.
Sắc mặt của Hạ Nhất Dương quả thực không thể nói là có bao nhiêu tốt, anh cau mày, nhưng không lùi bước, lại duỗi tay ra, bắt được cánh tay Thẩm Lạc: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Lạc nhìn anh chằm chằm một lúc, chậm rãi nói: “Không có gì.” Sau một lát, mới nói thêm, “Kỳ thực em không nói cho trong nhà biết cũng không sao, anh không ngại.”
“Cái gì gọi là anh không ngại.” Trông Hạ Nhất Dương không phải rất vui vẻ, “Em không nói, trong nhà giục em đi xem mắt thì làm sao bây giờ, anh cũng không ngại?”
Thẩm Lạc mím môi, giọng nói có chút cứng rắn: “Em đi giả bộ là được, dù sao đừng làm cho ba mẹ em tức giận.”
Kỳ thực Hạ Nhất Dương không chuẩn bị quá nhiều quần áo sang bên chỗ của Thẩm Lạc, phải nói sau khi anh lấy quần áo xong liền có chút bắt đầu hối hận.
Đầy đầu đều là “Sau khi yêu nhau tha thiết có phải nên lập tức ở chung?” “Liệu như vậy sẽ làm cho tình cảm nhanh chóng mất đi cảm xúc mãnh liệt hay không?” “Đàn ông hơn ba mươi lăm phải chăng không thích người yêu quá mức dính người?!” “Không gian riêng tư quan trọng hơn nhiều so với tình nùng ý mật?!”…
Hạ Nhất Dương cảm giác mình không nên suy nghĩ tiếp, nghĩ tiếp anh liền muốn tông cửa xông ra…
Thực ra không trách anh nghĩ nhiều như vậy, cho dù lúc trước cũng có kinh nghiệm kết giao, nhưng anh không nảy sinh bất kỳ ý nghĩ sống chung gì, ngay cả bình thường hẹn hò ăn cơm cũng không đến mức độ mỗi ngày.
Tâm tư của anh đối với Thẩm Lạc quá nặng cũng quá cẩn thận từng li từng tí, đã quen đường đời lên xuống bất ngờ, sau khi suông sẻ đến lại dễ dàng lo được lo mất.
Ảnh nude trong phòng khách thật sự quá sức hấp dẫn lực chú ý, Hạ Nhất Dương vừa tháo xuống vừa cảm thấy mắc cỡ bùng nổ, anh lại không nhịn được nhìn vài tấm, da mặt nóng đến hoảng không nhìn nổi, run run nhanh chóng tháo hết xuống.
Thẩm Lạc gửi tin nhắn đến, hỏi anh buổi tối muốn ăn cái gì.
Hạ Nhất Dương nghĩ nghĩ, nói chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.
“Ăn đồ ngoài chán rồi.” Thẩm Lạc trả lời, “Chờ anh về nấu cho em ăn.”
Dù sao Hạ Nhất Dương cũng không kén ăn, nên dĩ nhiên ăn cái gì cũng được.
Khi Thẩm Lạc trở về có mua nguyên liệu, Hạ Nhất Dương cũng không biết trình độ nấu nướng của hắn như thế nào, chỉ có thể theo vào nhà bếp hỗ trợ.
Nhà ở Ngự Viên có một khuyết điểm chính là nhà bếp không đủ rộng, hai người đàn ông cao lớn cùng ở trong liền có vẻ hơi chen chúc.
Thời điểm Thẩm Lạc xào rau, khuỷu tay đụng phải Hạ Nhất Dương, Hạ Nhất Dương lấy cái nồi trên nóc tủ bếp thì Thẩm Lạc phải cúi người xuống, hai người chật vật cả buổi, Thẩm Lạc rốt cuộc nhịn không được: “Em đi ra ngoài trước đi, để anh làm.”
Hạ Nhất Dương không yên lòng: “Anh được không đấy?”
Thẩm Lạc: “Em hỏi câu này không đúng, là đàn ông làm sao có thể nói không được.” Hắn bổ sung, “Với lại lần trước anh cũng không phải chưa từng làm cho em ăn.”
Lúc chụp ảnh nude đúng là một mình Thẩm Lạc nấu, tuy rằng chỉ là cơm chiên đơn giản nhất, nhưng hương vị cũng không dở.
Nhắc tới đây, Thẩm Lạc trái lại nghĩ tới: “Sao em tháo ảnh chụp trong phòng khách rồi?”
Hạ Nhất Dương dở khóc dở cười: “Anh còn muốn treo bao lâu?!”
Thẩm Lạc: “Không phải rất đẹp sao?”
Hạ Nhất Dương: “Da mặt em không dày như vậy.”
“Lúc trước anh đã nói.” Thẩm Lạc liếc mắt nhìn anh, cười nói, “Sau này từ từ em sẽ quen.”
Ăn xong rửa chén, hoa hồng Thẩm Lạc mang về vẫn còn tươi, Hạ Nhất Dương mang lọ hoa đi ra chuẩn bị bày biện, Thẩm Lạc ngồi trước tường ảnh chọn hình treo lên, Hạ Nhất Dương liếc mắt phát hiện quả nhiên phần lớn là ảnh nude của anh.
“…” Hạ Nhất Dương nghĩ dù sao cũng không có người ngoài đến chơi, đàn ông rộng lượng một chút thì nhịn đi.
Thẩm Lạc treo một nửa ảnh chụp, đột nhiên quay đầu nhìn anh, hắn đứng lên, đi vào phòng cầm máy ảnh ra.
Hạ Nhất Dương: “?”
Thẩm Lạc giơ ống kính nhắm ngay gương mặt anh: “Em cứ làm chuyện của em đi.”
Hạ Nhất Dương cười: “Anh đây là nghiện chụp sao?”
Thẩm Lạc không nói lời nào, hết sức chuyên chú nhấn nút chụp.
Lần này Hạ Nhất Dương mặc quần áo, trái lại cũng không bài xích.
Khi ống kính của Thẩm Lạc nhắm vào anh, luôn có một loại sắc tình cùng sạch sẽ đối lập nhau, vừa lạnh, vừa nóng, liếm trên người anh, dính ngấy lại đa tình.
Hạ Nhất Dương chỉnh sửa cành hồng rất lâu, tới lúc cắm gần hết Thẩm Lạc vẫn chưa chụp xong.
“Em nhìn sang đây.” Thẩm Lạc nói từ đằng sau ống kính.
Hạ Nhất Dương nhìn sang.
Thẩm Lạc chụp mấy tấm, cúi đầu chăm chú xem kết quả.
Hạ Nhất Dương nhịn không được nói đùa: “Nhìn đẹp không?”
Thẩm Lạc có lẽ xem rất mê mẩn, cả buổi mới trả lời anh: “Đẹp lắm.”
Hạ Nhất Dương: “Có đẹp như vậy à.”
Thẩm Lạc vẫn cúi đầu, giọng nói cứ như thảo luận tối nay ăn gì, thản nhiên nói: “Siêu cấp đẹp.”
Vốn chỉ đùa chơi với hắn, Hạ Nhất Dương lại đỏ mặt đầu tiên.
Thẩm Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn rơi trên khuôn mặt của Hạ Nhất Dương, lộ ra một nụ cười: “Đẹp đến mức không có gì đẹp hơn, người anh yêu nhất.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Buổi tối, sau khi tắm xong, Thẩm Lạc mới thấy quần áo Hạ Nhất Dương mang đến: “Chỉ có vài bộ như vậy?” Hắn hỏi.
Hạ Nhất Dương: “Anh muốn em ở đây mấy ngày?”
Thẩm Lạc lau tóc: “Em muốn ở bao lâu cũng được.”
Hạ Nhất Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Nhà kia của em cũng không thể để không như vậy được.”
Thẩm Lạc nhìn anh một chút dưới lớp khăn lông, không lên tiếng.
Hạ Nhất Dương đã thay xong đồ ngủ, đồ ngủ này là anh mang từ nhà mình đến, một bộ hai món quần áo bằng tơ lụa, màu champagne hiếm thấy, nhìn đặc biệt tao khí.
Thẩm Lạc còn đang tóc ướt ôm anh, một giọt nước rớt xuống cổ áo, trở thành một điểm sẫm màu mịt mờ.
Hạ Nhất Dương thấp giọng hỏi hắn, đêm nay có muốn làm không.
Thẩm Lạc xoa sau lưng anh, chọc anh một câu: “Em chuẩn bị dùng hết toàn bộ phép năm?”
Hạ Nhất Dương lúng túng: “Nếu không thì em cũng tập gym?”
Thẩm Lạc: “Chờ anh sửa lại phòng khách rồi tính.” Hắn kéo chăn che kín cả hai, một cái tay vẫn còn đang cách lớp vải lụa xoa cơ bắp có chút lạnh lẽo của Hạ Nhất Dương, “Hai chúng ta đều từng tuổi này, anh cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, ngủ chung một cái chăn là tốt rồi.”
Hạ Nhất Dương nhìn hắn, mở miệng, không nói nên lời, cả khoang ngực đều đau không biết vì sao.
Thẩm Lạc ôm anh vào trong lồng ngực, môi kề trán, cẩn thận hôn.
Hạ Nhất Dương rầu rĩ nói: “Nếu như lúc đại học em thổ lộ cho anh biết là tốt rồi.”
Bàn tay đang xoa của Thẩm Lạc dừng một chút.
Hạ Nhất Dương thở dài: “Lãng phí nhiều năm như vậy, thực sự đáng tiếc.”
Hạ Nhất Dương ở thêm một ngày rồi về nhà, Thẩm Lạc cũng không nói gì, mỗi buổi chiều đến ngân hàng chờ anh.
Thái Thái vốn cho rằng ngân giám kiểm tra xong thì mọi thứ liền kết thúc, kết quả vẫn phải trường kỳ chịu đựng dâm uy độc hại của Thẩm xử, có thể nói trong lòng không thể không khổ.
“Các anh đây là tạo thành tiểu đội hẹn nhau đi ăn cơm sao?” Thái Thái đưa vào một nhóm hợp đồng cuối cùng, cầm đi lấy chữ ký để chuẩn bị kiểm tra lại, “Đều lớn tuổi như vậy rồi, sao không đi kiếm chút chuyện khác làm?”
Hạ Nhất Dương cảm giác mình phải phê hơn một trăm bản hợp đồng, đầu óc đơ như gỗ, hỏi một câu: “Kiếm chuyện gì?”
Thái Thái: “Giải quyết chuyện đại sự cả đời cho nhau.”
Hạ Nhất Dương nói theo bản năng: “Tụi anh đều giải quyết rồi.”
“…” Thái Thái cảm thấy có gì đó sai, “Em không phải bảo các anh giải quyết với nhau, ý em bảo các anh giúp nhau, giải quyết.”
Hạ Nhất Dương: “… Có gì khác nhau sao?”
“…” Thái Thái cảm giác hình như mình vừa GET được một điểm kỳ quái gì đó, có chút trầm mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương chớp mắt.
Thái Thái hít sâu một hơi, vẻ mặt cổ quái nói: “Quên đi, có thể là em nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi nhìn cô rời khỏi, Hạ Nhất Dương mới huýt sáo với Thẩm Lạc đang ngồi cúi đầu xem ebook ở bên ngoài, Thẩm Lạc ngẩng mặt lên, đóng kindle trong tay.
“Buổi tối đi ăn gì?” Hạ Nhất Dương hỏi hắn.
Thẩm Lạc: “Tuỳ tiện, tối nay em không qua nhà anh?”
Hạ Nhất Dương: “Còn phải về lấy quần áo thay, phiền phức.”
Thẩm Lạc: “Anh mua cho em rồi.”
“…” Hạ Nhất Dương nghẹn lời, “Anh mua lúc nào?”
Thẩm Lạc: “Sau khi em về nhà ngày hôm qua, anh liền mua đủ cho một năm.”
Hạ Nhất Dương có hơi ngơ ngác, nghĩ thầm người trưởng thành yêu đương thật sự thuận tiện, đều có tiền, đều có thực lực, nói cắt đứt đường lui liền cắt đứt đường lui.
“Đi thôi.” Thẩm Lạc kéo anh đứng dậy, “Cho em xem mệt.”
Hạ Nhất Dương vẫn không thể tin: “Anh thật sự mua? Tốn bao nhiêu tiền?”
Thẩm Lạc nói: “Em đi xem chẳng phải sẽ biết.”
Thẩm Lạc quả thực mua đồ, có điều không khoa trương một năm như vậy, hắn mua đủ treo một nửa tủ quần áo, phong cách coi như bình thường với khá cứng nhắc.
Hạ Nhất Dương lục lọi vài món, có chút băn khoăn trong đầu: “Ai, cứ như vậy ở chung với nhau sao?”
“Em sợ cái gì?” Thẩm Lạc đóng cửa tủ nhìn anh: “Đã kết hôn đều nên ở chung, đừng lãng phí thời gian.”
Hạ Nhất Dương: “Người ta kết hôn còn phải gặp gia trưởng đấy, chừng nào thì anh đến nhà em gặp công công bà bà?” (Bố mẹ chồng ấy ╮(╯▽╰)╭)
Thẩm Lạc ngẩn người, không hiểu hỏi: “Gặp ai?”
Hạ Nhất Dương: “Gặp ba mẹ em.”
Anh nói trông có vẻ vô tâm, nhưng cũng không phải chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, Hạ Nhất Dương không tính là người đặc biệt không tuân theo nguyên tắc, nhưng nếu đã thật vất vả mới được bên nhau cùng Thẩm Lạc, nên thông báo với trong nhà thì vẫn là nên thông báo.
Hạ Nhất Dương đợi một lát, không nghe được tiếng trả lời, anh quay đầu nhìn Thẩm Lạc, phát hiện đối phương dường như không nghe thấy.
“Nghĩ gì thế?” Hạ Nhất Dương đi qua, khi anh đưa tay sắp chạm vào Thẩm Lạc, đối phương lại né tránh.
Trong lúc hoảng hốt tựa như nhớ về năm hai khi đó, trong lòng Thẩm Lạc run lên, ngẩng đầu nhìn Hạ Nhất Dương, sợ anh lại lộ ra nét mặt giống như chó con bị tổn thương, nhưng đương nhiên không có.
Sắc mặt của Hạ Nhất Dương quả thực không thể nói là có bao nhiêu tốt, anh cau mày, nhưng không lùi bước, lại duỗi tay ra, bắt được cánh tay Thẩm Lạc: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Lạc nhìn anh chằm chằm một lúc, chậm rãi nói: “Không có gì.” Sau một lát, mới nói thêm, “Kỳ thực em không nói cho trong nhà biết cũng không sao, anh không ngại.”
“Cái gì gọi là anh không ngại.” Trông Hạ Nhất Dương không phải rất vui vẻ, “Em không nói, trong nhà giục em đi xem mắt thì làm sao bây giờ, anh cũng không ngại?”
Thẩm Lạc mím môi, giọng nói có chút cứng rắn: “Em đi giả bộ là được, dù sao đừng làm cho ba mẹ em tức giận.”
Danh sách chương