Khi Thẩm Đình Vị đi tắm liền cảm thấy bắp chân đau dữ dội khi ngâm nước nóng, lúc tắm rửa xong lau người mới phát hiện chỗ bị đập vào quả nhiên đã có dấu hiệu sưng vù, nếu như không xử lý một chút sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai.
Dì không ở nhà, ban đêm trong căn nhà to như vậy cũng chỉ có mình cậu, thế là cậu cầm khăn mặt lau khô người, chỉ đơn giản buộc dây lưng của áo choàng tắm lại, mang dép lê đi ra khỏi phòng, muốn đến phòng khách tìm thử xem có hòm thuốc hay không.
Cho dù đã từng ở đây một đoạn thời gian, nhưng cậu vẫn không được gọi là quen thuộc với nơi này, chỉ có thể dựa vào thói quen của mình mà đoán xem Liên Quyết có đặt cái hòm thuốc ở trong ngăn kéo dưới bàn trà hoặc là tủ TV hay không, nhưng rất nhanh cậu lại phủ định nửa câu đầu, Liên Quyết có lẽ là không có thời gian tự mình làm mấy chuyện này, xác suất cao là bảo mẫu hoặc là trợ lý chuẩn bị.
Mấy ngăn kéo được mở ra đều trống rỗng, bên trong ngăn kéo gỗ tự nhiên ngay cả một hạt vụn gỗ cũng không thể tìm được, thực ra không chỉ có ngăn kéo, toàn bộ biệt thự đều không nhuốm bụi trần, gọn gàng sạch sẽ giống như một phòng mẫu chỉ để thưởng thức, ngoại trừ cái tủ lạnh side by side to lớn chất đầy các nguyên liệu nấu ăn tươi mới ở bên trong ra, cũng không tìm được cái nào khác có hơi người nữa.
Không tìm thấy hòm thuốc đành phải từ bỏ, Thẩm Đình Vị khép lại ngăn kéo ở dưới tủ TV, ngay khi sắp vịn vào thành tủ đứng lên, muốn nhìn xem trong tủ lạnh có mấy thứ như đá đông lạnh hay là que kem nào hay không, có thể lấy ra chườm lạnh tiêu sưng.
Tiếng tích ngắn ngủi của khóa cửa điện tử vang lên trong sự yên tĩnh.
Lúc Thẩm Đình Vị quay đầu còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại, ánh mắt đối diện với đôi mắt cụp xuống của người đang bước vào cửa trước tiên.
Thẩm Đình Vị ngơ ngác một chút, tiếp đó đôi mắt sâu mà tối tăm ở trong tầm mắt chậm rãi khôi phục một ít tỉnh táo từ trong sương mù vẩn đục, ánh mắt cứng nhắc dời khỏi người cậu, lúc này Thẩm Đình Vị mới vội vàng quay lưng đi, khép chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo mở ra một nửa.
Động tác vào cửa của Liên Quyết dừng lại, hơi nghiêng người, ngăn ở trước cửa, nói với người sau lưng: "Cậu về trước đi.
"
"Vâng Liên tổng.
" Người ngoài cửa trả lời.
Là giọng nói của Lâm Sâm.
Thẩm Đình Vị ngồi xổm trên mặt đất buộc lại áo choàng tắm lần nữa, đứng lên, ở nguyên tại chỗ không biết bây giờ mình nên trở về phòng trước hay là chào hỏi trước.
Trực tiếp về phòng thì hình như không được quá lịch sự.
Cũng may Liên Quyết đã mở miệng trước: "Tìm cái gì?"
Liên Quyết nới lỏng cà vạt đi tới, gương mặt mang theo sự mỏi mệt.
Thẩm Đình Vị không có trả lời ngay, cậu đứng trước tủ TV, nhìn Liên Quyết đi đến trước sofa rồi ngồi xuống, chống khuỷu tay lên tay vịn bên ghế sofa, vuốt nhẹ mi tâm đang cau lại.
"Anh có muốn uống một chút nước không?" Thẩm Đình Vị do dự hỏi.
Liên Quyết trông rất không thoải mái.
Liên Quyết khẽ "Ừm" một tiếng rất nhẹ, sau đó nhắm mắt lại, dùng một giọng điệu sai khiến người khác vô cùng tự nhiên và thành thạo, nói: "Nước ấm là được.
"
Thẩm Đình Vị thuận theo ý hắn cầm tới nửa ly nước ấm, vừa tới gần liền ngửi thấy mùi rượu mát lạnh trộn lẫn với mùi thuốc lá ở trên người Liên Quyến.
Liên Quyết uống rượu.
Liên Quyết đưa tay nhận lấy ly thủy tinh mang theo nhiệt độ, sau khi uống một ngụm, ngước mắt lên lại hỏi thêm một lần: "Vừa rồi tìm cái gì?"
Tự tiện lục lọi đồ nhà người khác bị bắt quả tang, Thẩm Đình Vị có hơi xấu hổ, nhỏ giọng trả lời: "Tôi muốn tìm xem có hòm thuốc hay không.
"
"Có chuyện gì?"
"Chân bị đập phải.
" Thẩm Đình Vị nói.
Liên Quyết thuận theo lời cậu nói cúi đầu xuống nhìn, Thẩm Đình Vị không được tự nhiên mà lui về sau một bước nhỏ, vết bầm tím không nhỏ lộ ra bên ngoài áo choàng tắm tôn lên làn da trắng nõn mịn màng như kem của cậu, nhìn tận mắt có hơi giật mình.
Liên Quyết vô thức hỏi cậu: "Sao lại bị?"
Cho dù mới vừa hỏi ra lời Liên Quyết liền hối hận, hắn rất nhanh đã suy nghĩ một câu giải thích hợp lý cho hành vi khác thường của mình, chỗ đó nhìn vào thật sự rất đau.
Thẩm Đình Vị ngẩn người, thầm xác định hắn là uống say, có chút xung đột* mà trả lời: "Không cẩn thận trượt chân, va vào bậc thang một phát.
"
*磕绊 - là một phương ngữ, chỉ gây ra tranh chấp bằng lời nói, xung đột, em kh biết chữ nào hợp nữa :.
Dì không ở nhà, ban đêm trong căn nhà to như vậy cũng chỉ có mình cậu, thế là cậu cầm khăn mặt lau khô người, chỉ đơn giản buộc dây lưng của áo choàng tắm lại, mang dép lê đi ra khỏi phòng, muốn đến phòng khách tìm thử xem có hòm thuốc hay không.
Cho dù đã từng ở đây một đoạn thời gian, nhưng cậu vẫn không được gọi là quen thuộc với nơi này, chỉ có thể dựa vào thói quen của mình mà đoán xem Liên Quyết có đặt cái hòm thuốc ở trong ngăn kéo dưới bàn trà hoặc là tủ TV hay không, nhưng rất nhanh cậu lại phủ định nửa câu đầu, Liên Quyết có lẽ là không có thời gian tự mình làm mấy chuyện này, xác suất cao là bảo mẫu hoặc là trợ lý chuẩn bị.
Mấy ngăn kéo được mở ra đều trống rỗng, bên trong ngăn kéo gỗ tự nhiên ngay cả một hạt vụn gỗ cũng không thể tìm được, thực ra không chỉ có ngăn kéo, toàn bộ biệt thự đều không nhuốm bụi trần, gọn gàng sạch sẽ giống như một phòng mẫu chỉ để thưởng thức, ngoại trừ cái tủ lạnh side by side to lớn chất đầy các nguyên liệu nấu ăn tươi mới ở bên trong ra, cũng không tìm được cái nào khác có hơi người nữa.
Không tìm thấy hòm thuốc đành phải từ bỏ, Thẩm Đình Vị khép lại ngăn kéo ở dưới tủ TV, ngay khi sắp vịn vào thành tủ đứng lên, muốn nhìn xem trong tủ lạnh có mấy thứ như đá đông lạnh hay là que kem nào hay không, có thể lấy ra chườm lạnh tiêu sưng.
Tiếng tích ngắn ngủi của khóa cửa điện tử vang lên trong sự yên tĩnh.
Lúc Thẩm Đình Vị quay đầu còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại, ánh mắt đối diện với đôi mắt cụp xuống của người đang bước vào cửa trước tiên.
Thẩm Đình Vị ngơ ngác một chút, tiếp đó đôi mắt sâu mà tối tăm ở trong tầm mắt chậm rãi khôi phục một ít tỉnh táo từ trong sương mù vẩn đục, ánh mắt cứng nhắc dời khỏi người cậu, lúc này Thẩm Đình Vị mới vội vàng quay lưng đi, khép chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo mở ra một nửa.
Động tác vào cửa của Liên Quyết dừng lại, hơi nghiêng người, ngăn ở trước cửa, nói với người sau lưng: "Cậu về trước đi.
"
"Vâng Liên tổng.
" Người ngoài cửa trả lời.
Là giọng nói của Lâm Sâm.
Thẩm Đình Vị ngồi xổm trên mặt đất buộc lại áo choàng tắm lần nữa, đứng lên, ở nguyên tại chỗ không biết bây giờ mình nên trở về phòng trước hay là chào hỏi trước.
Trực tiếp về phòng thì hình như không được quá lịch sự.
Cũng may Liên Quyết đã mở miệng trước: "Tìm cái gì?"
Liên Quyết nới lỏng cà vạt đi tới, gương mặt mang theo sự mỏi mệt.
Thẩm Đình Vị không có trả lời ngay, cậu đứng trước tủ TV, nhìn Liên Quyết đi đến trước sofa rồi ngồi xuống, chống khuỷu tay lên tay vịn bên ghế sofa, vuốt nhẹ mi tâm đang cau lại.
"Anh có muốn uống một chút nước không?" Thẩm Đình Vị do dự hỏi.
Liên Quyết trông rất không thoải mái.
Liên Quyết khẽ "Ừm" một tiếng rất nhẹ, sau đó nhắm mắt lại, dùng một giọng điệu sai khiến người khác vô cùng tự nhiên và thành thạo, nói: "Nước ấm là được.
"
Thẩm Đình Vị thuận theo ý hắn cầm tới nửa ly nước ấm, vừa tới gần liền ngửi thấy mùi rượu mát lạnh trộn lẫn với mùi thuốc lá ở trên người Liên Quyến.
Liên Quyết uống rượu.
Liên Quyết đưa tay nhận lấy ly thủy tinh mang theo nhiệt độ, sau khi uống một ngụm, ngước mắt lên lại hỏi thêm một lần: "Vừa rồi tìm cái gì?"
Tự tiện lục lọi đồ nhà người khác bị bắt quả tang, Thẩm Đình Vị có hơi xấu hổ, nhỏ giọng trả lời: "Tôi muốn tìm xem có hòm thuốc hay không.
"
"Có chuyện gì?"
"Chân bị đập phải.
" Thẩm Đình Vị nói.
Liên Quyết thuận theo lời cậu nói cúi đầu xuống nhìn, Thẩm Đình Vị không được tự nhiên mà lui về sau một bước nhỏ, vết bầm tím không nhỏ lộ ra bên ngoài áo choàng tắm tôn lên làn da trắng nõn mịn màng như kem của cậu, nhìn tận mắt có hơi giật mình.
Liên Quyết vô thức hỏi cậu: "Sao lại bị?"
Cho dù mới vừa hỏi ra lời Liên Quyết liền hối hận, hắn rất nhanh đã suy nghĩ một câu giải thích hợp lý cho hành vi khác thường của mình, chỗ đó nhìn vào thật sự rất đau.
Thẩm Đình Vị ngẩn người, thầm xác định hắn là uống say, có chút xung đột* mà trả lời: "Không cẩn thận trượt chân, va vào bậc thang một phát.
"
*磕绊 - là một phương ngữ, chỉ gây ra tranh chấp bằng lời nói, xung đột, em kh biết chữ nào hợp nữa :.
Danh sách chương